Con sói đầu đàn đưa bọnn Sở Nam đi, trên đường cảnh vật đẹp tựa mùa xuân.
Ban đầu mọi người còn có tâm trạng thưởng thức, nhưng đi đến đâu cũng
là phong cảnh tựa tranh, mọi người cũng dần hết hứng. Đặc biệt là đằng
sau bức tranh hoa lệ này ẩn tàng một thứ uy hiếp đến tính mạng họ.
Phong Vĩnh Thành bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi không được tận hưởng cảm giác đi đường dài nên giờ thở hổn hển. Trèo đèo lội suối đúng ba giờ
sau, con sói đầu đàn đưa hội Sở Nam đến nơi của cừu nhân của nó.
Cừu nhân của sói, là hổ!
Không phải một con, mà là một đàn, có đến hai nghìn con hổ!
- Sao hổ cũng sống quần cư rồi?
Mọi người đều đầy nghi vấn, một núi không thể có hai hỏ ai cũng biết từ lâu.
Nhưng trong bí cảnh này toàn bộ kiến thức đó đều hoàn toàn trái ngược.
Con sói đầu đàn vừa bước vào lãnh địa của hổ là từ sâu trong núi vọng
ra tiếng gầm. Mấy người Sở Nam cộng với gần ba nghìn con sói đều bị bao
vây.
Sở Nam không nói không rằng, khi con hổ gầm lên với con sói, hắn đã nhảy về phía con hổ có chữ Vương trên trán.
Bầy hổ thấy vậy bảo vệ vua của chúng vào giữa rồi cùng lao về phía Sở
Nam. Hắn lấy thân người của chúng làm bàn đạp, mượn lực nhảyy lên, tuy
chỉ là mượn lực nhưng Sở Nam cũng đã biết ít nhất những con hổ đang lao
tới kia có năm sáu vạn cân lực.
- Bí cảnh bị hủy, không biết
những thứ trong này có thoát ra được không? Nếu chạy hết ra ngoài được
thì e là khiến Thiên Võ Đại Lục gặp tai họa không nhỏ.
Sở Nam bỗng nhiên nghĩ tới điều này, mắt nheo lại thành một đường thẳng.
Nhảy vài bước là Sở Nam đến trước mặt Hổ Vương, vận lực tung trảo, tuy
Hổ Vương rất lợi hại, có đến hàng trăm vạn lực, nhưng đứng trước Sở Nam
thì vẫn chưa đủ.
Sở Nam tóm được Hổ Vương, lấy tinh huyết của nó, sức mạnh chảy vào kinh mạch Sinh Tử Quyết luyện hóa tinh huyết của
nó. Sau lúc đó, Hổ Vương khuất phục, rồi hổ và sói cùng đi tấn công mục
tiêu tiếp theo.
Đối đầu với hổ, chính là sư tử!
Không nghi ngờ gì nữa, sư tử đực cũng quần cư, Sở Nam giống như trong
trăm vạn quân đoạt tướng, bắt được Sư Vương, rồi lại thẳng tiến tới
những sinh mệnh khác trong bí cảnh. Tiếp đó, trâu bò, dê cừu, mèo lợn gà ngực tất cả các loại động vật, bao gồm cả họ nhà chim đều bị Sở Nam bắt hết…
Thời gian này diễn ra đến nửa thang, phần lớn là dùng cho việc di chuyển.
Sau khi khống chế những loài động vật này, Sở Nam hạ lệnh: Một, tìm
đường xuyên qua bên kia bí cảnh; hai, tìm một cây thiết côn dài chín
trượng chín thước chín tấc, rộng một trượng một thước một tấc; ba, cố
gắng tìm những thứ kỳ dị cho hắn.
Bí cảnh trở nên vô cùng
hyên ná, hàng trăm đàn thú xuất hiện, đồng thời cũng có những cảnh tượng quái dị. Những loài động vật vốn là thù địch nhau nay lại chung sống
hòa bình. Sở Nam đi đến đâu cũng đánh ký hiệu.
Sở Nam tuy lợi hại nhưng hắn tin chỉ dựa vào sức mạnh của mình tìm đường thì chắc chắn không bằng những loài động vật kia.
Nhìn hàng trăm loài vật quần cư thế này, Sở Nam không kìm được nhớ lại
cảm giác trở về Đồ Đằng Đại Lục. Đây đúng là hình ảnh thu nhỏ sinh động
của Đồ Đằng Đại Lục.
- Nếu chuyển được những kinh mạch, huyết dịch này sang người Ngọc Thố tộc thì chắc chắn thực lực của họ sẽ tăng một bậc.
Có các loài thú dẫn đường, cả đoàn người Sở Nam được thoải mái rồi, ai
cũng tôi luyện bản thân, Cửu Võ rèn kiếm ý, Tiên Nguyệt ngộ âm, Cự Lực
Viên thể nghiệm sức mạnh, Cốc Hy Đan tìm dược luyện đan, nghiên cứu trận pháp, Thiết Thương Hùng thì rèn luyện thân thể, hắn không muốn khi năng lượng Thổ Nguyên bị phong bế là hắn thành phế vật, hắn là Chiến Thần cơ mà…
Sở Nam cũng không ngừng nghỉ, hắn muốn hiểu rõ Phong Lôi Sinh Tử trong bí cảnh có gì khác với bên ngoài. Tham vọng lớn hơn đó là muốn khiến nước trong bí cảnh cũng phải nghe theo sự điều khiển của
hắn.
Ngoài ra, thần niệm của Sở Nam cũng vẫn luôn không ngừng thúc động Tinh Thần Thạch!
- Sinh mệnh lực!
Sở Nam tay cầm một cái cây nhỏ:
- Sức mạnh đi vào kinh mạch Sinh Tử Quyết luyện hóa được tinh huyết của Thú Vương. Vậy sức mạnh vào kinh mạch cây cỏ có phải cũng hấp thụ được
sinh mệnh lực?
Trong khi nghĩ thì sức mạnh đã chảy vào đường kinh mạch thứ mười.
Khoảnh khắc này Sở Nam cũng thấy căng thẳng.
Cái cây lập tức khô héo.
Dường nhưu Cửu Võ suy nghĩ điều gì đó, nhìn cái cây héo, rồi nhìn Sở Nam, nghĩ bụng:
- Nếu Sở Nam vào được Thiên Võ Điện thì lần này Thiên Võ Điện sẽ không thất bại đâu nhỉ?
Tiên Nguyệt, Thiết Thương Hùng cả Hổ Vương, Sư Vương bên cạnh Sở Nam
đều sững người. Còn Sở Nam thì nhắm mắt cảm nhận luồng sinh mệnh lực
đang nhập vào cơ thể có gì khác với sinh mệnh lực trong cơ thể mình.
- Đều là sức sống dồi dào!
Sở Nam nói, ngưng lực tụ quyền, đánh mình một quyền, khóe miệng hắn
chảy máu, rồi hắn bước tới một cái cây lớn hơn, kìm nén sinh mệnh lực
trong cơ thể lại, lại tiến hành hấp thụ, cái cây héo đi, Sở Nam nói:
- Cũng trị thương được!
Tiếp đó, Sở Nam cho mười mét thần niệm của mình nổ tung, rồi lại hấp
thụ sinh mệnh lực trong bí cảnh, vài phút sau rút ra kết luận:
- Cũng có tác dụng nhất định cho phục hồi thần niệm.
- Những điểm này đều giống nhau. Điểm khác hình như ở trong luồng sinh
mệnh lực này có sức mạnh, giống như sói hổ cắn vậy. Bên trong bao hàm
năng lượng rất lớn. Lẽ nào trong bí cạnh mọi vật, mọi loài đều có sức
mạnh?
Sở Nam nghĩ, rồi cầm một viên đá lớn lên, truyền sức mạnh vào, cảm nhận một lúc rồi nói:
- Quả nhiên là vậy, sức mạnh trong viên đá này đang chống lại sức mạnh của ta truyền vào!
Nói rồi hắn tăng cường sức mạnh và viên đá nổ tung!
Sau đó Sở Nam đi về phía khe suối, truyền sức mạnh vào trong nước, nước cũng có sự kháng cự, khi sức mạnh của Sở Nam vượt qua khả năng chịu
đựng của khe suối thì nước trong khe đột nhiên nổ tung.
Sở Nam đứng dậy, nhìn non nước trong bí cảnh, chìm vào trầm tư:
- Sức mạnh có thể dung nhập vào sinh mệnh lực. Đây là hiện tượng mình
chưa từng nghĩ tới. Đây là sự dung hòa chứ không đơn giản là truyền vào, là không phân biệt ta với ngươi, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Trong cơ thể Sở Nam, Ngũ Hành Nguyên Dịch từ lâu đã muốn đồng hóa sức
mạnh của hắn. Nhưng hai thứ năng lượng này khác nhau, Ngũ Hành Nguyên
Dịch không đồng hóa nổi, sức mạnh cũng không phá hoại được.
- Dung hòa, chúng làm thế nào để dung hòa?
Sở Nam tự nhiên nhìn ra một uy năng to lớn trong điều này, đang nghĩ
thì bỗng từ hướng đông có tiếng kêu thảm thiết. Bỗng chốc sói tru, hổ
gầm lên thê thảm…