Hắc lão đầu rời đi với nhiệm vụ nắm giữ Tinh Bảo Các, tìm mảnh vỡ, lệnh
bài, mở rộng Tinh BẢo Các, thu thập bảo bối trong thiên hạ.
Tướng Hân trở về Thiên Tướng Thiên Quốc của mình, thủ hộ giả của Tiên Thành
Thiên Quốc và Long Võ Thiên Quốc, người làm đầy tớ, kẻ thì chết. Thủ hộ
giả chết hết, hai đại thiên quốc này không thể tồn tại tiếp nữa, đến
nay, Nam Xuyên Châu chỉ còn lại Thần Khứ Thiên Quốc và Thiên Tương Thiên Quốc. Bất luận Tướng Hân không dám tin thế nào thì thực sự nàng đã trở
thành quốc chủ Thiên Quốc. Đi theo Tướng Hấn, ngoài Trương Hồ ra còn có
Phong Long Võ Thần, cả Minh Lão Tổ một bang lớn đại viên mãn Võ Thánh,
còn có rất nhiều hung thú như Khôi Ô Hổ, Tuyết Đẩu Khung Lộc, Song Đầu
Ngục Lang, mấy người Tằng Sòa, Đinh Thanh, Ngũ Quan, Thương Nam. Những
người này đều có ấn tích sinh tử, đương nhiên sẽ không dám làm trái lệnh Sở Nam mà phản Thiên Tướng Thiên Quốc.
Thiên Dương Tự muốn Thiên Ngã theo hắn về, sau khi Thiên Dương Tử nghe câu chuyện của Thiên Ngã,
Thiên Ngã đã hoàn toàn lọt vào pháp nhãn Thiên Dương Tử. Hắn muốn đích
thân dạy dỗ Thiên Ngã, thế nhưng Thiên Ngã lại từ chối:
- Lão tổ tông, ta muốn đi với tỷ phu.
- Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi phải nghĩ cho kỹ.
Sở Nam nhắc nhở. Vẻ mặt Thiên Ngã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng:
- Tỷ phu, ta không sợ.
- Được!
Sở Nam đồng ý với yêu cầu của Thiên Ngã, Thiên Dương Tử thấy thế đâu thể
không đồng ý. Rồi lại một lượt nhờ vả, còn nói nhất định sẽ dốc hết sức
tìm cho Sở Nam lệnh bài và mảnh vơ. Đương nhiên mệnh lệnh này Tướng Hân
cũng sẽ chấp hành đến cùng.
Ngoài Thiên Ngã ra, theo Sở Nam còn
có Cửu Võ, Cốc Hy Đan, Tiên Nguyệt, Cực Tiên, Tam Vĩ Hồng Hồ, Thiết
Thương Hùng, Cực Lực Viên, Tiểu Nê Thu, còn cả Thiên Võ Thần Phong Vĩnh
Thành kia nữa.
Đương nhiên, Minh Ác Thú nằm trên vai Sở Nam.
Những người và thú này đều có tác dụng riêng của mình, Cốc Hy Đan là đệ tử
của Sở Nam đương nhiên không cần nói. Còn lại, Cửu Võ bắt buộc phải theo Sở Nam, quy tắc thanh âm của Tiên Nguyệt, ảo của Tam Vỹ Hồng Hồ, lực
của Cự Lực Viên...
Còn Cực Tiên, là Sở Nam muốn cuối cùng thấy
Cực Tiên hồi phục hoặc vượt qua cảnh giới đỉnh phong, khống chế Sinh Tử
Quyết của hắn không biết có thay đổi gì đó không.
Còn Tiểu Nê
Thu, Tiểu Hắc tỉnh dậy từ giấc ngủ vùi có lẽ còn phải để Tiểu Nê Thu vất vả; Phong Vĩnh Thành dù gì cũng là Thiên Võ Thần, ngoài Chiểu Trạch Vực ra cũng là một cận vệ không tồi.
Sở Nam đi rồi, mấy người Tướng Hân quỳ tiễn, Tướng Hân còn nói:
- Đại nhân, ngài mãi mãi là đại nhân của ta!
Thiên Dương Tử đứng ở bên cạnh nhìn thân pháp của Sở Nam thì ngạc nhiên vô cùng, lầm bầm nói:
- Phù Dao Trực Thượng Cửu Vạn Lý tầng thứ tam!
Sự chấn kinh trong lòng Thiên Dương Tử khó có thể hình dùng bằng lời. Dù
ngay từ lúc ban đầu khi Thiên Nhiên và Sở Nam biết nhau đã truyền thụ
công pháp này thì cũng mới hai năm.
- Hai năm sao hắn có thể tu luyện đến tầng thứ tám?
Nếu Thiên Dương Tử biết Sở Nam đã luyện được cả mười hai tầng thì càng
không cần nói hắn sẽ chấn kinh đến mức nào. Tình hình ở Nam Xuyên Châu
hiện nay, nói là có hai đại Thiên Quốc, nhưng đều có quan hệ rất mật
thiết với Sở Nam, thậm chí nhìn từ góc độ nào đó thì Sở Nam có thể gọi
là chủ nhân thực sự của Nam Xuyên Châu rồi.
Trên đường đi, đương
nhiên Sở Nam sẽ không lãng phí một chút thời gian nào, đã vào trạng thái tu luyện từ lâu. Chỉ có điều, hắn không tu luyện Phù Thuật mà Cấm Vụ
bắt hắn luyện mà là Thổ Chi Quy Tắc của Phong Vĩnh Thành, vừa luyện Thổ
Chi Quy Tắc vừa luyện Hồn Ấn Thủ, vừa suy nghĩ về Lực Quyết mà Cấm Vụ
nói. Trong đầu hắn đang nhớ lại những ngôi sao lấp lánh đêm đó và tìm
ngôi sao thứ sáu mươi mốt.
Tài liệu để bày Tinh Thần Trận giờ đã có đủ, nhưng còn thiếu nhiều Tinh Thần quá!
Tuy tất cả đều có tốc độ bay nhanh, nhưng chiếu cố đến những người không
giỏi về tốc độ như Cự Lực Viên, Sở Nam vẫn giảm tốc độ lại, nếu không
thì họ sẽ khó lòng theo kịp. Có điều, giờ Sở Nam vẫn chưa thử dung hợp
Thiên Nhai Chỉ Xích, Phù Dao Trực Thượng Cửu Vạn Lý và Không Gian Tuần
Hình với nhau.
Có Sở Nam đại diện, nhưng người khác cũng không
thả lỏng, Tiên Nguyệt chìm đắm trong Thủy Kiếp Thương để hoàn thiện nó.
Cốc Hy Đan đang đọc trận pháp. Tam Vĩ Hồng HỒ thì nghiên cứu Mộng Chi
Nguyên. Cực Tiên toàn lực hồi phục tu vi. Ngay Cửu Võ cũng chưa từng thu kiếm khí về.
Tất cả đều là cuồng nhân tu luyện.
Sở Nam
dùng Hồn Ấn Thủ tế là ngọc bội, hắn muốn tăng lên tầng thứ Hồn Ấn Ngự,
nhưng đã nhiều lần thất bại. Sở Nam không từ bỏ, hắn vẫn kiên trì thử đi thử lại nhiều lần, trong quá trình đó, hắn nhớ đến thần hồn, nhớ đến
hôm đó Vạn Trận Lão Tổ bị nhốt trong trận vẫn dùng thần hồn đả thương kẻ khác được. Tuy công kích của thần hồn không có tác dụng mấy với hắn,
nhưng với người khác thì khá là đáng gờm. Nhưng tinh anh của Đồ Đằng tộc hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
- Thần hồn? Rốt cuộc thần hồn là cái gì?
Sở Nam nhìn Cửu Võ nhưng không hỏi, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ:
- Thần hồn giống như thực thể, có thể công kích, vậy thì chắc việc nâng vật nặng cũng không khó khăn gì.
Vậy là Sở Nam dùng thần niệm chui vào Trữ Vật Yêu Đới lấy ra viên Tinh Thần Thạch. Hắn không biết thần hồn là gì đương nhiên đành dùng thần niệm
thôi. Hắn không rèn luyện Phù Thuật ngay chính là vì có suy nghĩ dùng
Tinh Thần Thạch để rèn sức mạnh. Dù sao bây giờ Luyện Khí Chi Kỹ của hắn còn rất thô sơ, chưa đạt được yêu cầu luyện chế trọng kiếm!
Tuy
thần niệm của Sở Nam bất phàm, chưa nói đến việc trải qua vô số sự tôi
luyện, lại còn tiến hành thu nhỏ thể tích vô hạn, nhưng vẫn không thể
nhấc Tinh Thần Thạch lên được. Sở Nam không hy vọng gì nhiều, nhưng cũng không từ bỏ, vẫn không ngừng dùng thần niệm cố nhấc Tinh Thần Thạch
lên.
- Dù không nhấc lên được thì coi như đang rèn luyện.
Nửa tháng di chuyển điên cuồng, cuối cùng tất cả đã đến vùng ngoại vi của
Tỏa Hải Không Bình. Sở Nam vẫn chưa đạt được Hồn Ấn Ngự, nhưng Hồn Ấn
Thủ đã vô cùng thành thạo rồi. Thổ Chi Quy Tắc không ngừng xâm nhập cơ
thể cũng đã hiểu được một phần, thần niệm nhấc Tinh Thần Thạch thì chưa
có biến chuyển gì mới.
Còn về Lực Quyết, mơ hồ Sở Nam nhận ra
được hai chữ tiaafn hoàn, cụ thể ý tứ là sao thì hắn chưa rõ, dù gì thì
Cấm Vụ cũng cho hắn Lực Quyết không hoàn chỉnh!
Đến Tỏa Hải Không Bình, Sở Nam không nghĩ bất cứ điều gì nữa, chỉ một lòng muốn phá vỡ cái bí cảnh này!
Tỏa Hải Không Bình giống như một tấm màn rủ xuống từ trên trời cao, rốt
cuộc nó dài bao nhiêu, không ai biết. Vì bất luận ngươi bay cao thế nào
thì cũng chỉ nhìn thấy một màn nước lấp lánh, không thể thấy được bất cứ điều gì bên trong.
Phía trước của màn nước này là một vùng biện rộng, Sở Nam đứng trên không trung:
- Tiêu hủy vùng biển này đi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!