Chúng Võ Thần chứng kiến Cấm Vụ tan đi, cảm giác đầu tiên chính là chấn kinh, thứ hai là cuồng hỉ!
Mặc kệ nói như thế nào, Cấm Vụ đã tản.
Từ trong tay Sở Nam đoạt lấy vẫn tinh so với giải quyết Cấm Vụ tự nhiên dễ dàng hơn nhiều, chúng Võ Thần đặt hy vọng lên Thuỷ kiếp, mặc dù Sở Nam
cho bọn hắn một lần chấn nhiếp, nhưng mà, Thuỷ kiếp thì sao?
Tại chỗ tối, Thần Thượng nở một nụ cười:
- Nếu tiểu tử kia chết dưới Thuỷ kiếp, hoặc vượt qua Thuỷ kiếp mà trọng
thượng, hoặc hư nhược gì đó, vậy sự tình càng thêm hay ho rồi.
Thần Thượng cảm thấy vận may lại tới, trong miệng thầm nhủ:
"Ve sầu! Bọ ngựa! Hoàng tước!"
Đám người Phàm Sát, Bốc Vô Toán lại thấy Sở Nam không thể nhấc nổi ngôi
sao, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, ngay cả Trần Toả bị thụ
thương cũng xuất ngôn nói ra:
- Thiên tài địa bảo, người có duyên sẽ được, ngươi nhấc không nổi nó tức là ngươi không có duyên, vẫn sớm
cút khỏi chỗ này, huỷ diệt trong Thuỷ kiếp đi a!
Sở Nam nghe được lời này ngược lại còn nở một nụ cười:
- Nói tới duyên phận, những người có mặt tại đây, không phải của người ấy thì là của ai? Ngôi sao này bởi vì người ấy mà vẫn lạc, người ấy không
có duyên vậy thì còn ai có tư cách đây? Chỉ bất quá, duyên này là phúc
hay là ác, vậy thì còn chưa rõ ràng lắm.
Cười, Sở Nam quay người hỏi Cửu Võ:
- Cửu Võ, ngươi xem người kia thoải mái sao?
- Khó chịu!
Cửu Võ đơn giản chỉ nói ra hai chữ.
Trong nội tâm Trần Toả trong nháy mắt liền dâng lên bất an kịch liệt, tưởng
Sở Nam muốn ra tay với hắn nên hắn liền vội vã kéo ra một cái Không gian liệt phùng, dung Không gian chi lực vào trong Kim pháp tắc, muốn tiên
hạ thủ vi cường, hướng Sở Nam trảm tới.
Trần Toả thấy Sở Nam
không có động tĩnh gì liền có chút nghi hoặc, đúng lúc này, Trần Toả cảm giác được bất an ở phía sau mãnh liệt đánh tới, Trần Toả phi thường tin tưởng trực giác của mình, một tia cân nhắc cũng không, thân thể cũng
không xoay chuyển liền đem Kim pháp tắc dung Không gian chi lực kia
hướng Cửu Võ chém tới.
Sau đó, hắn xoay người muốn dùng công kích liên miên, nhưng thấy Kim pháp tắc của hắn thoáng cái đã tan thành mây
khói, hắn chấn kinh, còn chưa kịp có hành động gì khác thì một đạo kiếm
khí đã trảm tới trước mắt.
- PHỐC...
Một tiếng trầm muộn
vang lên, chỉ thấy Trần Toả vừa mới nhảy loi choi, uy phong bát diện
liền biến thành hai nửa, mặc dù bị trảm thành hai nửa nhưng Trần Toả lại không có lộ ra nửa điểm máu me nào!
Điều này, khiến cho chúng Võ Thần chứng kiến kinh hãi rồi. Lúc trước là Đường Lang Võ Thần đang thụ
trọng thương, bây giờ là Trần Toả Võ Thần trực tiếp mất mạng, ánh mắt
mọi người nhìn về phía Cửu Võ đã có ý sợ.
Ngay cả Thiên Dương Võ Thần, ánh mắt cũng run lên một cái, trảm sát lưu loát như vậy, chính bản thân hắn cũng làm không được!
Đám người Phàm Sát rốt cuộc đã hiểu, bọn hắn nghĩ sự tình quá mức đơn giản
rồi, nghĩ muốn đoạt lấy khoả vẫn tinh này cũng không phải là việc dễ
dàng gì, tử vong, tuỳ thời có thể xảy ra. Bất quá, dụ hoặc do ngôi sao
mang đến, so với một kiếm của Cửu Võ còn lớn hơn nhiều.
Bốc Vô Toán nghĩ:
"Lão phu cũng không tin, ngươi sẽ không động tâm với khoả vẫn tinh ấy. Chỉ
cần ngươi động tâm, để các ngươi tự tàn sát lẫn nhau, vẫn tinh cuối cùng vẫn là về tay lão phu."
Suy nghĩ giống với Bốc Vô Toán, còn có không ít người.
Ngay sát na Trần Toả bị chém thành hai nửa, Sở Nam liền tế ra Diệt Nguyên
Minh Đằng điên cuồng thôn phệ lấy tu vi sắp tán đi kia của Trần Toả. Quả thật kiếm khí của Cửu Võ quá sắc bén, Trần Toả chết rồi nhưng tu vi vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng mà, người chết như đèn tắt.
Chỉ hai lần hít thở sau, tu vi liền biến mất, bất quá hai lần hít thở này
Diệt Nguyên Minh Đằng đã hút vào một lượng tu vi cũng không ít. Sau khi
Sở Nam thu hồi Diệt Nguyên Minh Đằng, hai nửa thi thể của Trần Toả lập
tức hoá thành tro tàn.
Ngay lập tức, Sở Nam xoay người nhìn chòng chọc khoả ngôi sao màu tro kia, lần nữa thử lại nhưng nó vẫn không hề
có dấu hiêu nhúc nhích gì. Dựa theo trực giác của hắn, ngôi sao này
khẳng định có vài ngàn vạn cân, bằng không với mấy trăm vạn cân lực
lượng trùng kích như vậy mà không thể nhấc nó lên được mảy may.
- Trước mắt phải làm sao bây giờ?
Sở Nam vốn định mượn Thuỷ kiếp chi uy thu lấy vẫn tinh, sau liền hướng Cấm Vụ kia mà chạy đi, như vậy có thể dễ dàng cắt đuôi đám người đuổi giết
phía sau nhưng lại không ngờ, ngôi sao này vậy mà nhấc lên không nổi.
"Chẳng lẽ phải vượt qua Thuỷ kiếp tại chỗ này? Sau đó mới tính tới chuyện khác?"
Sở Nam tự hỏi bản thân, lần nữa thi triển ra long quyển phong xem có thể
hay không đem ngôi sao nhấc lên, nhưng long quyển phong số lượng đã vượt qua con số ba trăm, ngôi sao vẫn còn không có động tĩnh gì, hơn nữa,
các loại long quyển phong cũng không nhấc mình lên nổi.
Suy nghĩ một chút, Sở Nam triệu hoán Thần Lai Thuỷ hồn, để nó ra phóng thích phù lực (sức nổi)!
Nhưng mà, kết quả vẫn là không được.
Cùng lúc đó, Sở Nam cảm giác được Thần Lai Thuỷ hồn truyền đến một tia khó
chịu, không phải nó không nhấc nổi ngôi sao này mà nó vẫn còn hoàn toàn
khôi phục như lúc ban đầu. Sở Nam ngẩng đầu nhìn hắc vân vẫn đánh Thuỷ
kiếp xuống kia, đối với Thần Lai Thuỷ hồn nói:
- Nuốt chúng đi, tận lực mà làm.
Lập tức, Thần Lai Thuỷ hồn truyền đến một trận dao động vui mừng, như lang
như hổ hướng Thuỷ kiếp ùa tới. Sở Nam trong nội tâm thì thầm:
"Giọt máu kia, quả nhiên không có sợ Thuỷ kiếp!"
Ngay lúc Thần Lai Thuỷ hồn hướng tới Thuỷ kiếp, hắc vân kia đột nhiên đình trệ, Thuỷ kiếp không có tiếp tục rơi xuống nữa!
Sở Nam sinh nghi, còn chúng Võ Thần lại kinh hoảng, tưởng rằng Sở Nam đã vượt qua Thuỷ kiếp.
Sở Nam không chút vui vẻ, hắn cảm giác được yên tĩnh này chính là yên tĩnh trước bão. Quả nhiên, chỉ sau chín lần hít thở sau, hắc vân liền trở
nên kịch liệt run rẩy, hắc vân từ bốn phía vậy mà tụ tập lại, Thuỷ kiếp
như mưa rào rơi xuống, Thuỷ kiếp đánh xuống kia đã không còn là một giọt lưỡng tích (một hai giọt) nữa mà là trong phạm vi hắc vân bao phủ, rậm
rạp chằng chịt!
Mà đại bộ phận Thuỷ kiếp này lại ngắm Thần Lai
Thuỷ hồn, rất có khí thế muốn đem Thần Lai Thuỷ hồn huỷ diệt. Đương
nhiên, thuận tiện còn gia tăng công kích tới Sở Nam, mặc dù Thuỷ kiếp
không có công phá được Thuỷ Tinh quan nhưng Sở Nam cảm giác được một cỗ
vô hình áp lực.
- Thần Lai Thuỷ hồn, hoặc là giọt máu kia, rốt cuộc là cái gì mà dẫn đến Thuỷ kiếp còn so với ta doạ người hơn?
Sở Nam đang nói, chúng Võ Thần kia lại trở nên kinh ngạc, đồng thời trong nội tâm còn có vẻ kinh hỉ.
Phàm Sát thầm nghĩ:
"Thuỷ kiếp như mưa rào, ngươi còn lý do gì không chết đây?"
Sở Nam không có đi hỏi Thần Lai Thuỷ hồn mà ngồi lên phía trên ngôi sao.
"Được, mau chóng vượt qua Thuỷ kiếp, đem Thuỷ kiếp pháp tắc nắm giữ, để Thuỷ
kiếp nghe lệnh ta. Sau đó, cải tạo lại thân thể, ngừa vạn nhất..."
Cấm Vụ càng lui xa thêm rồi, đám người Phàm Sát chứng kiến Sở Nam ngồi ở
trên ngôi sao, ngôi sao lại bị Thuỷ kiếp nhấn chìn, trong nội tâm theo
đó mà thầm mắng, nhưng mà bọn hắn lại không hề có biện pháp nào, chỉ có
thể trơ mắt mà nhìn, nội tâm thì nguyền rủa không thôi. Trừ chuyện đó
ra, cũng có kinh ngạc.
"Hắn như thế nào có thể dẫn Thuỷ kiếp doạ
người như thế? Nếu hắn thực sự vượt qua được Thuỷ kiếp, vậy hắn sẽ cường đại tới mức nào?"
Gần như đồng thời, chúng Võ Thần đều liếc mắt nhìn nhau, chợt gật gật đầu!
Tại nơi trong vô tận hư không kia, có một tiếng hét truyền tới:
- Ta sớm nên biết, ngươi sẽ không có dễ dàng chết như vậy mới đúng, ngươi vậy mà xuất hiện, chuyện kia liền dễ làm rồi, người đâu!
- Có mặt.
- Tìm hắn, bất kể thủ đoạn, giết hắn!
- Vâng!