Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1340: Giúp ngươi một tiếng




Sở Nam dùng Ngũ hành chi long bố trí ra Đại Ngũ Hành Tuyệt sát trận, gần một nửa năng lượng của Ngũ hành chi long đều dồn vào Thiên Long hồn, còn số Ngũ hành chi long Thiên Long hồn xuất lĩnh lại giống như thuỷ triều mà ùa vào thân thể Thiên Long hồn.

Thiên Long hồn bắt đầu tăng vọt, trong khoảnh khắc biến thành mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng!

Vắt ngang thiên không, che khuất bầu trời!

Lập tức, Thiên Long hồn hướng Ngũ Quan giết tới.

Khuôn mặt Ngũ Quan dưới đầu Thiên Long vạn trượng kia mặc dù có kinh nhưng lại vẫn hung ác cắn răng, dốc sức liều mạng đánh về phía Sở Nam, hắn muốn đánh cược một lần, giờ phút này, liều mạng chính là tốc độ.

Cả hai, đều chỉ trong nháy mắt!

Thiên Long hồn từ trên cao rơi gấp xuống, thân thể vạn trượng dùng tốc độ nhanh nhất áp súc lại, lập tức thu nhỏ lại gần một trượng, thân thể biến nhỏ như vậy nhưng mà uy áp phát ra so với vạn trượng chi thể còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều!

Phi châm trên năm ngón tay trái Ngũ Quan rời tay mà đi, ngay tại lúc muốn tiến vào trong thân thể Sở Nam thì Thiên Long hồn đã chắn trước mặt hắn, Thiên Long hé miệng, trực tiếp đem đám phi châm kia nuốt vào bụng, những phi châm này không phải là Kim pháp tắc ngưng thành mà chính là Thần khí.

Sau đó, một nó vọt tới Ngũ Quan!

Trải qua Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận điệp gia, Thiên Long hồn hiện tại đã mạnh hơn không biết bao nhiêu, ngay cả Sở Nam cũng không rõ ràng, dù sao Thiên Long hồn là một cái tồn tại đặc biệt, chỉ thấy Thiên Long hồn gần như thực chất hoá đem đám phi châm Thần khí kia "răng rắc" cắn nát, còn lúc đâm vào Ngũ Quan lại trực tiếp đánh bay hắn.

Ngũ Quan thổ huyết cuồng lui, Diệt Nguyên Minh Đằng trên người lại bắt đầu sinh trưởng vô hạn nhưng hắn lại không có lập tức chấn vỡ mà lại ném phi châm trong tay phải về phía Thiên Long hồn, Thiên Long hồn đồng dạng táp tới, Ngũ Quan lại hét lớn:

- Bạo!

Phi châm kích thước tuy không lớn nhưng năm căn Thần khí phi châm cùng nhau bạo tạc, uy lực cũng rất kinh người, Thiên Long hồn theo đó mà bị tạc tới chấn động thân thể, giáp trụ từ Ngũ hành nguyên lực cấu thành lại nổ ra mấy cái lỗ lớn. Nhưng mà, Thiên Long hồn nửa điểm chần chờ cũng không, nó gầm lên:

- Dám tổn thương bản đại Thiên Long, ngươi phải nhận trừng phạt!

Trong tiếng rống, Thiên Long hồn đã đi tới trước mặt Ngũ Quan.

Ngũ Quan đang muốn chấn vỡ Diệt Nguyên Minh Đằng thấy vậy lại đành phải buông tha, tranh thủ thời gian mà ngăn cản lại công kích của Thiên Long hồn, tay phải kia đang muốn xé ra một đạo Không gian liệt phùng thì thân hình Thiên Long hồn lại đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã đem cánh tay kia của Ngũ Quan cắn vào trong miệng.

Ngũ Quan đại sợ, tay trái hoá quyền nện lên đầu Thiên Long hồn, vừa mới nện xuống Ngũ Quan liền kêu thảm một tiếng, Thiên Long hồn vậy mà lại đem một tay kia của Ngũ Quan cắt rớt xuống, máu tươi còn chưa kịp phun ra thì Diệt Nguyên Minh Đằng đã phân ra vô số mầm móng hướng chỗ cụt kia dũng mãnh lao tới, máu tươi ngay một giọt cũng không hề chảy ra.

Thiên Long hồn bắt đầu lại cắn, Ngũ Quan nhanh chóng thối lui, tránh né Thiên Long hồn, nhưng Ngũ Quan cũng không phải là thường nhân, hắn hết sức khu sử mười hai đầu phi châm chi long kia vọt tới Sở Nam.

Sở Nam biến thân thành rồng, lại ỷ vào thân thể cường hãn mà liên tiếp đụng nát sáu đầu phi châm chi long, lúc đang vọt tới đầu thứ bảy thì Ngũ Quan trong lúc thối lui về sau hai mắt lại sáng ngời, hắn quát:

- Bạo!

Nhất thời, đầu phi châm chi long thứ bảy bạo tạc, phi châm lướt qua thân thể Sở Nam, lưu lại trên người hắn vết máu, tiếp đó lại gia nhập vào trong cái vòng xoáy kia, vòng xoáy kia theo đó lại càng thêm chậm.

Sở Nam ngẩng đầu nhìn đầu phi châm chi long thứ tám đang tới, tất nhiên là biết rõ Ngũ Quan bàn tính thế nào, Sở Nam la lớn:

- Sinh Tử nhị long, xoáy! Thuỷ Hoả nhị long, xoáy!

Ngũ hành chi long, còn thừa lại Kim Mộc Thổ, Sở Nam lại nghĩ tới Ngũ hành tương khắc, cũng bất chấp đi suy tư quá nhiều, căn cứ vào nguyên tắc không để năng lượng lãng phí, hắn tiếp tục quát lên:

- Kim Mộc Thổ, tam long cùng xoáy!

Cùng lúc đó, Ngũ Quan lại thét lên:

- Bạo! Bạo! Bạo!

Trong cuồng lui, Ngũ Quan lại còn muốn quát ra chữ "bạo" thứ tư thì lại phát hiện Thiên Long hồn trước mặt lại biến mất, lập tức kinh hãi, hắn liền đem chữ "bạo" thứ tư kia nuốt vào trong bụng.

Thời điểm Ngũ Quan phát hiện không ổn hắn liền bay xéo xuống mặt đất.

Đáng tiếc, vẫn là đã muộn.

Trong nháy mắt, Thiên Long hồn theo sau lưng Ngũ Quan cắn xuống một khối thịt lớn, Ngũ Quan không dám quay đầu lại mà trơn như chạch chạy đi, dưới kinh hãi hắn lại không để ý Diệt Nguyên Minh Đằng đang đem đám máu huyết sau lưng đổ ra tầng tầng phủ kín!

Thời điểm Ngũ Quan chạy như điên lại còn đem ánh mắt nhìn về phía Sở Nam, dựa theo thế cục lúc trước mà nói, ba đầu phi châm chi long bạo tạc mặc dù không thể làm Sở Nam nổ chết nhưng cũng phải khiến cho Sở Nam bị trọng thương, dù sao đám phi châm Kim pháp tắc kia cũng không phải là thứ chay tịnh gì.

Nhưng mà, lúc nhìn lại trong lòng Ngũ Quan chỉ có dâng lên nản chí, tuyệt vọng.

Đám phi châm vốn xoay tròn gần như đình chỉ kia giờ phút lại quay tròn như bay!

Sau lưng Sở Nam, tần suất Phong Lôi, Sinh Tử, Thuỷ Hoả, Kim Mộc Thổ chư long xoay tròn chậm rãi tiếp cận, hơn nữa khoảng cách lại còn càng ngày càng gần, theo bốn thứ tiến lại gần, những cây phi châm kia liền xoay tròn càng thêm nhanh!

Không đợi Ngũ Quan tiếp tục tuyệt vọng, Thiên Long hồn đã đằng đằng sát khí mà đến, lập tức chữ "trốn" hiện lên trong đầu hắn.

"Nếu không trốn, thật sự không còn kịp rồi, sẽ như Trần Đại Lâm, chỉ để lại một vũng máu tươi!"

Ngũ Quan muốn chạy trốn, một bên trốn một bên lại điên cuồng quát ra, hắn muốn đem chín đầu phi châm chi long còn lại toàn bộ kích bạo, bởi vì hắn cảm giác được khống chế chín đầu phi châm chi long kia càng ngày càng khó, ngoại trừ kịch chiến, trọng thương ra thì còn có nguyên nhân do Diệt Nguyên Minh Đằng kia. Nhưng sinh tử trước mặt hắn lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn ngược lại cũng muốn chấn nát Diệt Nguyên Minh Đằng nhưng ngay cả thời cơ chấn nát cũng không có!

Đúng lúc này, Ngũ Quan chứng kiến con đường chạy trốn của hắn có một người đang đứng, đúng là cái tên ra tay hung ác với sáu tên đồng bọn của hắn, Cửu Võ.

Cửu Võ nhìn chằm chằm Ngũ Quan, lạnh lùng nói ra:

- Quay trở lại đi!

- Ngươi tính toán...

- Cút!

Cửu Võ hét to, một tay giương lên, thân thể Ngũ Quan theo đó mà quay cuồng lăn trở về, bên trong quay cuồng, tâm Ngũ Quan kinh hãi vô cùng, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ ngoan lệ, hắn hét lớn:

- Bạo!

Chữ "bạo" đã ra khỏi miệng nhưng mà cũng chỉ có ba đầu phi châm chi long bạo tạc, sáu đầu còn lại lại ngây ngốc phiêu phù trên không. Vốn Ngũ Quan định thân thể khống chế lại, nhưng thấy một màn như vậy hắn không khỏi để cho bản thân tuỳ ý quay cuồng như cũ.

Đột nhiên, toàn thân Ngũ Quan run rẩy, nhìn về chính mình mà quát:

- Tu vi của lão phu, không, đây là sao? Lão phu là Nhân Võ Thần, không phải Võ Thánh, không...

Ngũ Quan rốt cuộc nghĩ đến Diệt Nguyên Minh Đằng, trước giờ Diệt Nguyên Minh Đằng vẫn hấp thụ tu vi của hắn, chỉ là bị hắn không ngừng chấn vỡ, hút vào ít lại càng thêm ít. Về sau, sau nhiều lần bị thương, tu vi bị hút đi vậy mà hắn không kịp để ý tới.

Đến lúc này, lượng biến dẫn tới chất biến, tu vi từ Võ Thần chi cảnh rớt xuống Võ Thánh!

Ngũ Quan kinh hoàng thất thố mà đứng giữa bầu trời, một bên là Thiên Long hồn, một bên là Cửu Võ, một bên nữa là Sở Nam, trốn như thế nào cũng không thoát, Sở Nam cười nói:

- Ngươi có phải hay không cảm thấy khống chế những đầu phi châm chi long này rất cố sức? Ta giúp ngươi một tiếng, thế nào?

Sở Nam trực chỉ sáu đầu phi châm chi long còn lại mà quát:

- Tán!

Lập tức, sáu đầu phi châm chi long liền tan nát, Sở Nam toàn thân đột nhiên chấn động, thần niệm quét tới lại phát hiện đám Phong Lôi, Sinh Tử bốn loại long xoay tròn rõ ràng dung hợp lại một chỗ mà xoay tròn kia...

Đồng thời, những căn phi châm xoay tròn kia cũng lập tức trở thành hư vô, những đạo Không gian liệt phùng Ngũ Quan tạo ra kia cũng bắt đầu khép lại!