Ngũ Quan cùng nam tử tuấn tú xông tới, nam tử tuấn tú lần nữa lấy xuất
ra tấm màng da kia, hai tay khua lên, bộ dáng của hắn theo đó mà biến
đổi ngay trước mắt Sở Nam, hắn biến ra dung mạo giống hệt Tiên Nguyệt,
không chỉ thế quang cảnh chung quanh cũng đại biến, vách núi biến thành
cầu nhỏ nước chảy, huyết tinh đậm đặc lại chuyển thành khói bếp lượn lờ, tràng cảnh giết chóc trước mắt lại biến thành an tĩnh hiền hoà...
Tựa huyễn, tựa như thực.
Thoạt nhìn đẹp đẽ là thế, cơ hồ Sở Nam ngay lập tức suy nghĩ tới cảnh sinh
hoạt yên tĩnh lúc trước, còn có một bóng hình xinh đẹp từ bên kia cây
cầu dời bước đi tới, trên mặt lại là một mảnh vui vẻ, ánh mắt thâm tình, mái tóc đen như thác nước, kinh vũ phi dương, còn có tiếng ca trong
trẻo từ trong đôi môi đỏ kia truyền ra...
Cây cầu kia, dòng nước
kia, khói bếp kia theo bóng dáng xinh đẹp mà tới, khiến cho cảm giác của Sở Nam càng khắc sâu ý cảnh yên bình, phảng phất như xuyên thấu qua làn da mà thấm vào huyết nhục, thậm chí lại còn thực chất hoá ở bên trong,
hướng tâm tạng phủ tới, hướng đan điền, hướng đầu óc lan tới.
Trời chiều nghiêng bóng, bóng hình xinh đẹp càng tiến tới.
Sở Nam yên lặng đứng trên cầu, lại như lão nhân lúc xế chiều, bóng hình
xinh đẹp cùng tiếng ca lại trở nên réo rắt bi thương, mái tóc đen dần
chuyển trắng, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, giống như lúc xế chiều,
giống như lúc cần kề cái chết, lại cũng giống như chấp tử chi thủ (cái
chết phủ xuống)!
Gió nhẹ thổi lên, thổi trúng dòng nước kia mà dấy lên tầng tầng sóng gợn, cảnh đêm cũng bắt đầu phủ xuống.
Thật sự là nhất tức bách niên! (Một hơi bằng cả trăm năm)
Thay đổi, đều thay đổi, duy nhất không thay đổi đó chính là bước chân của bóng hình xinh đẹp kia.
Hết thảy chung quanh tựa hồ khắc vào tim Sở Nam, một vết khắc sâu sắc!
Giờ phút này, bóng hình xinh đẹp kia chỉ còn cách Sở Nam có bảy bước.
Sau bảy bước, là cái gì?
Bóng hình xinh đẹp là do nam tử tuấn tú huyễn hoá thành, sau bảy bước tay
của hắn chạm vào tay Sở Nam, trong nháy mắt đó Sở Nam sẽ hoá thành một
bộ phận của cảnh phong tình này, hoặc là một tảng đá, hoặc là một giọt
nước, hoặc lại là một bộ hài cốt...
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước!
Ngay thời điểm bước thứ năm được bước ra, bóng hình xinh đẹp kia liền đưa
tay ra, mười ngón nhỏ nhắn tựa như búp sen, đúng lúc này, khiến cho bóng hình xinh đẹp sững sờ chính là Sở Nam cũng đưa tay ra.
Nam tử tuấn tú sau sững sờ lại bật cười trong lòng:
"Mặc kệ ngươi cường thịnh trở lại, thực lực cao thâm, trúng Huyễn pháp tắc
của ta cũng chỉ có thể tuỳ ý ta định cuộc! Hiện tại, những hình ảnh này
đoán chừng đã xâm nhập vào cốt tuỷ ngươi rồi à nha, lúc trước còn dám uy hiếp ta, ta cho ngươi uy hiếp..."
Theo cánh tay Sở Nam vươn ra,
nước kia, cây cầu kia, còn có rất nhiều dây leo với đủ loại màu sắc hấp
dẫn người nhìn đắm chìm vào trong đó.
Nam tử tuấn tú cả kinh, dây leo này cũng không phải là một bộ phận bên trong ảo thuật của hắn!
Đã không phải là của hắn, vậy thì nó từ đâu mà ra đây?
"Chẳng lẽ là hắn?"
Nam tử tuấn tú nhìn Sở Nam, nhưng Sở Nam vẫn còn một bộ đắm chìm trong
huyễn cảnh, thậm chí còn chủ động hướng về phía hắn bước ra một bước,
giữa hai người, ngón tay kia chỉ vẻn vẹn cách nhau trong gang tấc.
Nam tử tuấn tú bất chấp suy tư khác, hắn phải bắt được tay Sở Nam, đại công liền cáo thành, hết thảy vấn đề đều không cần nhắc lại nữa. Bởi vậy,
hắn mạnh mẽ nhào về phía trước, hướng Sở Nam chộp tới!
"Bắt được, ngươi nhất định phải chết!"
Nam tử tuấn tú hưng phấn tới cực điểm, đúng lúc này, sự hưng phấn trên mặt
hắn toàn bộ đều cứng lại, hắn bắt lấy không phải là ngón tay mà lại là
quyền đầu, còn có một cỗ lực lượng mênh mông vô cùng tiến vào thân thể
hắn, lập tức, hắn liền hộc máu.
Cảm giác được không đúng hắn liền vội vàng lấy đi tấm màng da hướng Sở Nam trùm tới, vốn là thừa cơ tiến
công nhưng trong lòng hắn lại đang kịch liệt dâng trào cảm giác bất an,
hắn quyết định thật nhanh, hắn muốn quay người bỏ chạy.
Sở Nam
trực tiếp kích phát ngọc bội Tổ bảo, đem nó ném ra ngoài, đồng thời
quyền biến thành trảo, giống như mỏ ưng, Tử khí tuôn trào đem nam tử
tuấn trảo đến sít sao, mà quyền trái kia lại hướng đầu hắn đập tới.
- Phanh!
Một quyền đem nam tử tuấn tú đánh cho đầu hoa mắt choáng, trong miệng hắn liền rống lớn lên:
- Ngươi không có khả năng phá được ảo thuật của ta, ngươi phải hãm nhập vào trong mới đúng...
- Cái này mà ngươi cũng xứng gọi là ảo thuật? Đồ nhân yêu (*)!
(Chú: nhân yêu = lessbian.)
Sở Nam mắng một câu, quyền thứ hai lại đến, tiếng nói vẫn còn quanh quẩn vang lên:
- Một cái phá cầu, một cái có thể làm cho gió thổi động nước, mấy sợi
khói bếp, hơn nữa còn cái đồ nhân yêu nhà ngươi là có thể xưng là
"huyễn" rồi hả? Chỉ có chút thủ đoạn như vậy lại có thể khiến ta nhập
"huyễn"?
Lời vừa dứt thì tên nam tử tuấn tú cũng lĩnh trọn bảy
quyền, Sở Nam không có dùng tới Chấn Thiên Quyền hay Bá Thiên Quyền gì
mà chỉ dùng "Chí Quyền". Dưới bảy quyền này, gương mặt mỹ lệ của tên nam tử tuấn tú đã không còn nhìn ra được hình dáng gì rồi, ngay cả mái tóc
bồng bênh, thân thể lung linh, đường cong uyển chuyển, ngón tay ngọc
ngà, chân như ngó sen vân vân gì đó toàn bộ đều không có nữa.
Có, chỉ là một cái đầu heo!
Mà lúc này, những cái dây leo kia lại quấn quanh người hắn.
Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn tin tưởng sự thật ở trước mắt, nhưng hắn
mười hai vạn lần không cam lòng, không thèm quản thương thế trên người,
thậm chí còn không đặt chú ý lực lên đám dây leo mà chỉ phun ra một ngụm máu mà hỏi:
- Ngươi như thế nào phá được ảo thuật của ta?
- Đồ nhân yêu, đồ rách nát!
Ba quyền liên kích đánh xuống, Sở Nam cười nói:
- Tuy rằng người ngươi huyễn hoá ra có vấn đề, còn có ý cảnh căn bản là
không ăn mòn được thần niệm của ta, ăn mòn không được tâm chí của ta,
nhưng mà, những thứ này không phải là trọng yếu nhất, trong yếu nhất là
tên yêu nhân nhà ngươi cùng cái ý cảnh này không thể nào cân đối được!
Kiều phá, nước hết chảy, trời chiều đều biến mất, nam tử tuấn tú lại bị đánh cho càng thêm mập mình, duy nhất không có biến mất lại chính là Diệt
Nguyên Minh Đằng đang quấn quanh trên người hắn mà ngược lại còn càng
thêm nhiều, trùng trùng điệp điệp lại càng thêm trùng trùng điệp điệp.
- Ngươi đã ưa thích làm nữ nhân như vậy ta liền thành toàn cho ngươi, thoả mãn nguyện vọng của ngươi!
Hai cái quyền đầu của Sở Nam cuồng kích, lúc này đây trên quyền đầu đã có
Hoả pháp tắc, mà những thứ hoả diễm này một khi tiến vào trong thân thể
tên nam tử tuấn tú lại tụ tập về một chỗ, hướng "bộ phận nam nhân" của
hắn mà thiêu đốt!
Huyễn sinh, tiêu tan, chỉ là mấy lần hít thở mà thôi.
Ngũ Quan chứng kiến tên nam tử tuấn tú đang bị cuồng tẩn nội tâm liền kinh
hãi, nhưng tập sát của hắn lại như sóng cả mãnh liệt cuốn tới.
Sở Nam quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn không khỏi trì trệ, Sở Nam nói ra:
- Ngươi tốt nhất là đừng nên tới quấy rầy ta!
Ngũ Quan bị tiếng quát này làm cho tỉnh người, nghĩ đến bản thân rõ ràng lại bị khí thế của Sở Nam chấn nhiếp mà giận giữ quát:
- Ngươi tưởng bở sao? Thời điểm lão phu tung hoành, tiểu tử ngươi còn chưa có sinh ra trên đời này đâu!
- Xác thực như thế!
Sở Nam gật đầu thừa nhận, người này trước mắt đích xác là thiên tài, lại
vừa mới được một trăm tuổi, Sở Nam hiện mới có hai mươi lăm tuổi xác
thực là chưa có ra đời.
Sở Nam một cước đạp nam tử tuấn tú, nam
tử tuấn tú theo đó mà bắn thẳng về phía Ngũ Quan, dây leo trên người
cũng không có vì thế mà tiêu tán đi. Lúc này, hắn ngoại trừ một đầu tóc
vàng kim ra thì mọi địa phương khác đều giống như khô mộc bình thường
hướng Ngũ Quan đánh tới, nương theo đó là Sở Nam phóng tới, còn có trăm
đầu long quyển phong, vừa vặn là tuyệt chiêu Phong Lãng Khởi Dũng của
Thiên Nhiên!
Sở Nam quát:
- Ngươi là ai?
Trăm đầu long quyển phong cũng gào thét lên!
Long nộ!