- Mười bốn kiện trận tài đổi bảy người?!!
Nam tử áo vàng khi nói
tỏa ra khí thế bức người, muốn dùng uy thế đè ép Sở Nam. Nhưng Sở Nam
trực tiếp tỏa ra khí phách, đánh tan uy thế của nam tử áo vàng thành
từng mảnh nhỏ. Nam tử áo vàng kinh hoàng thốt lên:
- Bá khí? Bá khí!
Mỗi lần thốt lên một chữ bá khí, nam tử áo vàng lại hiểu thêm tại sao uy áp của sư tôn yếu hơn không ít, lập tức trong đầu xuất hiện một ý niệm:
- Cho dù không chọc giận, người này cũng tuyệt đối không thể lưu lại được!
Đối với Sở Nam mà nói dùng bá khí phá vỡ uy áp của nam tử áo vàng chỉ là một việc nhỏ, hắn thản nhiên nói:
- Thái độ tốt một chút, bằng không tiền chuộc liền tăng gấp đôi. Sư tôn
của ngươi dưới cơn thịnh nộ khẳng định sẽ trực lột da róc thịt ngươi tại chỗ!
Nam tử áo vàng toàn thân không khỏi run lên, những lời của Sở Nam rất có khả năng. Hắn đi tới đài cao, nói:
- Với tư cách Thủ hộ giả của Thiên tướng vương quốc, chắc có lẽ ngài sẽ không vô sỉ như vậy chứ?
Nam tử áo vàng nhấn mạnh hai từ vương quốc, ngữ khí mặc dù cung kính nhưng lại ngầm công kích Sở Nam.
Sở Nam cười cười, trả lời:
- Ta từng đọc qua một câu nói, đối mặt với hạng người vô sỉ, muốn đạp ngã hắn cần phải càng vô sỉ, càng hèn hạ hơn!
Nam tử áo vàng đồng tử co rụt lại, trong lòng sát cơ quá nặng, đưa mười bốn kiện trận tài lên. Sở Nam nói:
- Mang bảy người rời khỏi.
Nam tử áo vàng không hề đấu võ miệng với Sở Nam, quay người nhìn chín
người, tất cả đều hiện lên vẻ muốn sống. Nam tử áo vàng không nói người
nào, chỉ lấy ra một mảnh lụa, viết lên bảy chữ đi, hai chữ lưu, sau đó
chia làm chín phần, xoay chuyển liên hồi, nói:
- Đành xem số mạng của các ngươi, ai tới trước?
- Ta! Ta tới trước!
Nam tử áo vàng nhìn tên Vũ thánh này, đồng tử co rụt lại, không nói gì, giơ tay lên, chín mảnh lụa bay tới trước người hắn. Tên Vũ thánh này chọn
trái chọn phải, cuối cùng chọn một cái, thầm nhủ:
- Chỉ có hai cái là lưu, ta chọn đầu tiên có lẽ không rút phải lưu!
Nghĩ tới đây, hắn mở mảnh lụa ra, lập tức sắc mặt tái nhợt, ở trên ghi một
chữ ‘lưu’, tên Vũ thánh này không biết là cảm thấy nguy hiểm gì, đã
không còn vẻ kiên quyết như khi tập sát Sở Nam, gào thét ‘không có khả
năng’, hai tay định bắt lấy một mảnh lụa khác, nhưng lại bắt vào khoảng
không. Nhìn tám mảnh lụa bay đi, hắn hét lớn:
- Đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại, ta…
- Hiện tại ai tới?
Đã có vết xe đổ phía trước, mọi người trầm mặc, nam tử áo vàng nói:
- Vậy thì lần lượt lên đi.
Tám mảnh lụa bay tới trước mặt chư vị Vũ thánh, chư vị Vũ thánh tùy tiện
bắt lấy một cái, mở ra, thấy một chữ đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mảnh lụa lần lượt được mở ra, sáu người liên tiếp rút được chữ đi, chỉ còn
một mảnh lụa cuối cùng lơ lửng giữa không trung, ai cũng hiểu đó là chữ
lưu cuối cùng. Tên Vũ thánh còn lại ngây ra như phỗng, miệng lầm bẩm:
- Không, không thể như thế được…
Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ suy tư, nam tử áo vàng vừa rồi hành động có vẻ
công bình, nhưng thực ra bên trong có huyền cơ, nghĩ vậy, Sở Nam nói:
- Mang bọn hắn về đi.
Ngay lập tức, tử khí trên người bảy tên Vũ thánh được rút đi, bảy người được tự do, mỗi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, trở lại bên
người Tôn Long Vũ thần, miệng không ngừng biểu lộ vẻ trung tâm.
Tôn Long Vũ thần xem thương thế của bọn hắn, tuy rằng tu vị không rơi xuống thế nhưng ít nhất phải tốn công phu một hai năm mới có thể khôi phục
trạng thái ban đầu, dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng Tôn Long Vũ
thần cũng chỉ đành an ủi bọn hắn.
Phía bên kia, nam tử áo vàng nâng tro cốt lão Thất lên, đi tới trước mặt hai tên Vũ thánh:
- Ăn lộc của vua, chia lo với vua, ta nói có đúng không?
Hai gã Vũ thánh chỉ đành gật đầu.
- Các ngươi có đủ trung tâm với sư tôn?
Hai gã Vũ thánh liên tục gật đầu, hi vọng sống của bọn hắn đặt trên người Tôn Long Vũ thần, nam tử áo vàng tiếp tục nói:
- Hiện giờ sư tôn bị tiểu nhân áp chế, các ngươi có muốn thay sư tôn phá khốn cảnh này?
- Muốn, thế nhưng mà…
Hai tên Vũ thánh muốn nói nhưng hiện tại bọn hắn bị chế trụ, không có năng
lực phá giải, ý tứ không thể biểu đạt ra. Nam tử áo vàng ngang nhiên ra
tay, pháp tắc kiếm quang hiện lên, hai cái đầu của hai tên Vũ thánh
không có chút lực hoàn thủ bay lên không trung.
Chúng võ giả xôn xao cả lên.
Nam tử áo vàng nhìn lướt qua Sở Nam, ánh mắt có phần đắc ý, trở lại trước mặt Tôn Long Vũ thần, quỳ xuống nói:
- Sư tôn, đệ tử tự tiện động thủ, hại hai người kia, khiến sư tôn rơi vào cảnh bất nghĩa, kính xin sư tôn trừng phạt!
- Đúng là nên chịu phạt!
Giải quyết vấn đề khó khăn này, Tôn Long Vũ thần không bị Sở Nam uy hiếp
nữa, không phải quán chú pháp tắc chi thủy nữa, trong lòng mừng như
điên, trên mặt hiện vẻ bi thương, một chưởng chém lên cánh tay vừa tế ra pháp tắc kiếm quang của nam tử áo vàng.
Nhất thời tay rơi máu chảy.
Nam tử áo vàng giống như không cảm thấy đau đớn, dập đầu liên hồi, nói:
- Cảm tạ sư tôn đã không giết!
Nam tử áo vàng hiểu rõ cánh tay này vẫn có thể dài ra, hơn nữa thực lực của hắn có thể mạnh hơn.
- Quả nhiên hèn hạ!
Sở Nam dựng ngón tay cái lên nói, lại chứng kiến vẻ mặt không dấu nổi giận dữ của nam tử áo xanh, nổi giận không phải vì hắn mà là vì nam tử áo
vàng, suy nghĩ một chút Sở Nam liền hiểu:
- Xem ra hai tên Vũ thánh vừa chết là thế lực của hắn, thú vị!
- Tốt rồi, trò hay đã xong, nếu như mọi người không hoài nghi với kỹ
thuật luyện đan của ta, vậy tiếp tục luyện đan đổi trận tài.
Sở
Nam thản nhiên nói, vừa dứt lời, đám võ giả phía dưới lập tức oanh động, ngay cả Cốc dược thánh cũng bái người này làm thầy, nào còn ai dám hoài nghi!
Lúc này, có một người la lớn:
- Đại nhân, ta có Tiên thiêu tâm dịch, muốn luyện một quả Sinh sinh bất tức đan!
Thân hình người này lao ra, bay về phía đài cao, khuôn mặt Sở Nam tươi cười, đột nhiên đại biến!
Trong hư không, một đạo pháp tắc kiếm quang đâm vào tên võ giả này.
Không chút do dự, Sở Nam sử dụng Thiên nhai chỉ xích đạp tới, pháp tắc hỏa
diễm ngăn cản, hỏa khắc kim, pháp tắc kiếm quang gặp lửa liền biến mất,
nam tử áo vàng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Sở Nam nhìn chằm chằm vào nam tử áo vàng, ánh mắt lạnh như băng!
Lúc này Tôn Long Vũ thần thản nhiên nói:
- Ai dám cầm trận tài tới đối, chính là đối đầu với ta, là địch nhân của Long Vũ Thiên quốc!
Chúng võ giả đều giật mình biến sắc, kể cả tên võ giả mới được Sở Nam cứu.
Trên mặt Tôn Long Vũ thần hiện lên vẻ vui mừng, Sở Nam không sợ, không có
nghĩa là mấy chục vạn võ giả ở đây không sợ. Tôn Long Vũ thần quyết định nếu có ai dám đứng ra hắn sẽ tự mình ra tay chém giết kẻ đó.
- Trò hay vẫn còn!
Tôn Long Vũ thần lạnh lùng nói:
- Ta muốn ngươi vĩnh viễn không thu thập được trận tài!
- Đúng là vẫn còn!