Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1279: Nếu sớm biết như vậy




Hai vết nứt không gian thình lình xuất hiện, không gian chi lực phảng phất như một thác nước treo thẳng trên hư không, “thác nước” không gian chi lực, giống như hung thú cổ xưa với miệng lớn đầy máu đang giương nanh múa vuốt, tản mát ra khí tức hủy diệt tàn ác, khiến người khác cảm thấy khủng bố.

Sở Nam không quan tâm, vẫn nhảy vào, có quan tài thủy tinh bảo vệ, bất kể khí tức khủng bố như thế nào đều bị cản lại tại bên ngoài, tốc độ Thiên Nhai Chỉ Xích cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp Thần thượng, Thần thượng trực giác cảm thấy bất ổn, trên mặt nạ hắc sắc hiện rõ vết máu đỏ tươi, chỉ nghe hắn quát:

- Không Ẩn Sát!

Lúc này, “thác nước” từ dưới chân Thần thượng bay đến, giống như bức họa đang cuộn tròn, theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam muốn thoát ra khỏi cái “thác nước” vô hình này, nhưng lại bị một cỗ lực vô hình trói chặt, không để Sở Nam thoát đi, mà quan tài thủy tinh cũng có vẻ thờ ơ, không hề trợ lực cho Sở Nam.

Sở Nam không hoảng sợ, trong mắt của hắn chỉ có Thần thượng, hắn muốn Thần thượng phải trả giá càng thảm trọng, phải lột cái mặt nạ của Thần thượng ra, để xem hắn đến cùng có bộ dạng như thế nào.

- Nếu đã không thể thoát ra, ta sẽ đánh tan ngươi!

Ánh mắt Sở Nam thoáng cái trở nên lăng lệ, lạnh lùng nói, Hỏa "Pháp tắc", Ngũ Hành hồn Vực, lôi điện tử sắc, sinh tử nhị khí, các loại lực lượng chí thuần phô thiên lấp địa tràn ra, tiếp đó bị áp súc, trên nắm quyền cực đại, mạch máu nổi lên, mà tốc độ thác nước cuốn đến càng lúc càng nhanh, không gian chi lực cũng bị cuốn vào trong, ngay cả Phong Lôi "Long quyển" cũng cuốn tan thành ấn.

Hơn nữa, Sở Nam còn cảm thấy, cứ mỗi lần “thác nước” này cuốn lên thêm một tấc thì uy lực lai tăng thêm mười phần, giống như không gian chi lực bị cuốn vào đã hóa thành một bộ phận của “Không Ấn Sát”

“Thác nước” ngược lại càng lúc càng cuốn đến gần Sở Nam, khí tức khủng bố cũng ngày càng đậm, giống như muốn ném Sở Nam vào trong “thác nước”, trong nắm quyền đang nâng cao của Sở Nam, máu tươi chảy ùng ục, phát ra tiếng nổ vang.

Thần thượng thi triển ra “Không Ấn Sát”, bước chân thoáng lảo đảo, thân thể cực kỳ suy yếu, hắn rất muốn lập tức chạy trốn, thế nhưng hắn vẫn muốn đứng lại nhìn, hắn vẫn còn chút mơ tưởng, hi vọng một chiêu “Không Ấn Sát” này có thể chế trụ được Sở Nam, nếu như chế trụ được, vậy thì thu hoạch của hắn sẽ trở nên vô cùng phong phú.

Thế nhưng, sau khi Thần thượng chứng kiến đủ loại thủ đoạn quỷ dị của Sở Nam, hắn đã không dám đặt tất cả hi vọng lên “Không Sát Ấn” nữa, ngược lại thổ ra một ngụm máu, chỉ cần cảm thấy bất ổn thì sẽ lập tức sử dụng huyết tuần (theo máu tươi bỏ chạy)

Thần thượng xoay người lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là thân thể khổng lồ của Sở Nam đang kịch liệt thu nhỏ lại, sáu trượng, năm trượng, ba trượng, một trượng…

Chỉ trong nháy mắt thì Sở Nam đã khôi phục lại nguyên trạng, Thần thượng kinh ngạc nhìn một màn này, hắn cũng không bởi vì thân thể Sở Nam thu nhỏ lại mà sinh lòng chủ quan, ngược lại vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, hắn dường như ngửi thấy khí tức nguy hiểm, trực giác mách bảo “Không Ấn Sát” không thể ngăn trở được Sở Nam, thầm nghĩ:

- Thân thể thu nhỏ lại, liệu có phải viên đan dược mà hắn nuốt vào khiến thực lực tăng trưởng, tất cả đều chỉ dùng một lần?

Ngay lúc trực giác trong lòng Thần thượng vừa lóe lên thì “thác nước” đã tràn đến trước mắt, Sở Nam rống lớn một tiếng:

- Diệt… Thiên… Quyền…

Một quyền đánh ra, Sở Nam đem toàn lực áp súc thành hắc động chừng hai mét, bên trên “thác nước” cuốn không biến bao nhiêu không gian chi lực thoáng chốc ầm ầm nổ vang, chấn không mà ra, “thác nước” trực tiếp bị đánh xuyên, không gian chi lực bay tán loạn bốn phía, ngay cả “thác nước” sau lưng Sở Nam cũng nứt ra, sau đó sụp đổ, trong mảnh loạn lưu đó, thân thể Sở Nam bắn thẳng về phía Thần thượng.

Hắc động cũng không tiêu tán, ngược lại đem những không gian chi lực chạy tán loạn đó nuốt trở vào.

Thần thượng hoảng hốt, cung mặc kệ tại sao hắc động của Sở Nam lại cường hãn như vậy, cũng không thèm xoay người lại, trực tiếp đọc ra một tràng âm thanh, liều mạng thổ ra một ngụm máu, đồng thời hắc y trên người cũng tự động tróc ra, giống hệt Sửu Đạo Nhân ngày trước, hô bạo pháp bảo hắc y.

Mặc dù ngày đó Sở Nam không thể kích phát ra quan tài thủy tinh, Sửu Đạo Nhân lúc đó mới có thể dễ dàng trốn thoát, nhưng hiện nay, Sở Nam đã có quan tài thủy tinh bảo hộ, Thần thượng muốn đào tẩu thì khả năng lại không lớn. Tốc độ của Sở Nam cực nhanh, chỉ trong giây lát đã sắp xuyên qua năng lượng bạo loạn, tràng âm thanh trong miệng Thần thượng càng phát ra nhanh hơn.

Sở Nam dường như nhận thấy, thân hình còn chưa xuyên qua thì miệng đã hét lớn, hắc động chừng hai mét bay thẳng đến Thần thượng, lập tức đâm lên ngực hắn, sau đó nổ tung, ngoại trừ đem ngực của Thần thượng nổ đến huyết nhục cũng đem chiếc mặt nạ đen nổ tan, ngay cả hai cánh tay trên người hắn cũng bị nổ thương.

Đúng lúc này, Sở Nam đã xuyên ra, nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, mũi khoằm, hai mắt rủ xuống, miệng bành mặt vuông, mái tóc bên trái màu đen, còn bên phải lại là màu trắng…

Sở Nam chỉ nhìn thoáng qua một chút, sau đó ánh mắt của Sở Nam lại tập trung lên cái trán nhô cao của Thần thượng, ở giữa khắc một chữ, Sở Nam ngưng thần nhìn, chỉ thấy đó là một chữ “Võ”.

- Võ? Thiên Võ Điện?

Trong lòng Sở Nam vừa nảy sinh nghi vấn thì Thần thượng đã quát:

- Tinh Quang tuần!

Thanh âm vừa dứt, trên thân Thần thượng liền lóe lên hào quang, không đến một giây thì Sở Nam đang gấp rút đuổi tới liền chộp vào hư không, đầu lông mày của hắn không khỏi nhíu chặt, thầm nghĩ:

- Xem ra Thần thượng này quả thật có quan hệ với Thiên Võ Điện.

Sở Nam lại vươn tay ra, đem chiếc mặt nạ đen kia chộp lấy, khẽ lẩm bẩm:

- Tinh Quang tuần? Đi theo tinh quang?

Sở Nam lâm vào trầm tư, mà chiếc quan tài thủy tinh cũng biến mất không thấy nữa, Sở Nam suy tư, bỗng dưng nghĩ đến lúc trước thân thể hắn bành trướng lên thì quan tài thủy tinh cũng lớn lên, thân thể thu nhỏ thì quan tài thủy tinh cũng thu nhỏ lại…

- Quan tài thủy tinh liệu có liên quan gì đến tiểu nữ hài kia không?

Trong trận chém giết hung hiểm vừa rồi, sự xuất hiện của tiểu nữ hài chính là một bước ngoặt, nếu như không phải tiểu nữ hài, chỉ e cho dù có quan tài thủy tinh thì kết cục của hắn cũng sẽ rất bi thảm.

Lúc này, cảm giác suy yếu từ trong thân thể Sở Nam dâng lên, Sở Nam biết rõ đây chính là di chứng của việc nuốt "Phong Ma Đan", hình ảnh của viên "Phong Ma Đan" lớn bằng nắm tay lại xuất hiện trong đầu Sở Nam.

o0o

Thần thượng lúc này đã xuất hiện tại một địa phương ngoài mười vạn dặm, trên mặt không có một tia huyết sắc, trên thân vết thương chồng chất, muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu, nguyên khí đại thương, suy yếu vô cùng, Thần thượng rung lên một cái sau đó ngã xuống đất. Hắn nghĩ đến lúc tới Phong Hỏa Sơn thì lòng tin mười phần, tùy tiện có thể bắt Sở Nam vào tay để đùa giỡn, thế nhưng, những tình huống ngoài ý muốn như Hỏa kiếp, tiểu nữ hài, quan tài thủy tinh,… lần lượt xuất hiện, cuối cùng hắn phải chạy trối chết, ngay cả pháp bảo, khôi lỗi cũng bị mất, Thần thượng hung ác lẩm bẩm:

- Nếu sớm biết như vậy thì lúc gặp Sở Nam nên mạnh mẽ xuất thủ giết hắn, không để hắn vượt qua Hỏa kiếp, như vậy thì ta đã không… ko rơi xuống hoàn cảnh như thế này…

Hận ý dâng trào trong lòng Thần thượng, Thần thượng lẩm bẩm từng chữ:

- Sở Nam, thù này không đội trời chung! Ta nhất định sẽ báo thù! Chờ đấy…

Oán niệm sâu sắc gieo xuống, Thần thượng lại nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của mình trước mắt, thầm nghĩ:

- Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm một nơi bí mật, khôi phục thương thế, bằng không, với trạng thái hiện nay thì chỉ một Võ Tôn cũng đã có thể lấy mạng ta rồi!

Thần thượng ngay cả thủ hạ của mình cũng không liên hệ, chỉ toàn tâm tìm kiếm một nơi trị thương, phí mất nửa ngày thì Thần thượng rốt cuộc cũng tìm được một cốc bí ẩn, không chút chần chờ, Thần thượng liền tiến vào.

Thần thượng không biết rằng trong cốc này, ngoại trừ hắn, còn có một người đang liệu thương.