- Đại nhân!
Hung Giao bốn trảo toàn thân thương tích, không biết Sở Nam gọi nó đến làm gì, Sở Nam nói:
- Lúc trước, ngươi làm không tệ.
- Đại nhân, đây đều là chuyện ta nên làm.
Hung Giao bốn trảo rất khiêm tốn nói.
Sở Nam cười nói:
- Đi theo ta lăn lộn, có sai thì phạt, có công tất nhiên phải thưởng!
Hung Giao bốn trảo nghe đến chữ “phần thưởng” thì trong lòng bắt đầu kích động, không khỏi phỏng đoán:
- Đại nhân sẽ thưởng ta cái gì đây?
- Tự chém một trảo của ngươi đi!
Sở Nam nói với Thiên Long Hồn, mặc dù Thiên Long Hồn thấy Sở Nam gọi Hung
Giao bốn trảo đến liền có dự cảm, nhưng thấy dự cảm trở thành sự thật,
Thiên Long Hồn vẫn cảm thấy khiếp sợ, đồng thời hối hận về hành vi lúc
trước, thầm nghĩ:
- Lúc ấy tại sao ta lại mê muội như vậy, nếu
xông lên thì ta đã lập đại công, cũng không cần chém xuống một trảo,
thậm chí còn được Long Hồn khác rồi…
Hối hận thì hối hận, Thiên
Long Hồn vẫn phải chém xuống một trảo, nó không dám không trảm, Hung
Giao bốn trảo nhìn khôi lỗi sửng sờ, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ phần thưởng chỉ là một cái trảo? Trảo thì làm được gì?
Sở Nam đưa trảo của Thiên Long Hồn cho Hung Giao bốn trảo, hỏi:
- Có thể nuốt nó được không?
Hung Giao bốn trảo thấy không phải là trảo người, đồng thời cảm nhận được
khí tức Long Hồn, lập tức hiểu ra đây là vật gì, thoáng cái lập tức hưng phấn tràn khắp cơ thể, vội gật đầu không ngừng:
- Có thể, có thể nuốt được.
Lập tức, nó một ngụm nuốt xuống, vừa nuốt, trong lòng Hung Giao bốn trảo còn cuồng hỉ không thôi, thầm nghĩ:
- Khí tức Long Hồn thật đậm, ngày sau ta ta tấn thăng thành rồng, nhất định tỷ lệ sẽ tăng lên không nhỏ.
Đồng thời nghĩ, Hung Giao bốn trảo còn phát ra lời thề, nhất định sẽ theo
chân Sở Nam đến cùng, lập càng nhiều công lao, lúc đó thì việc tấn thăng thành rồng tuyệt đối không còn là vấn đề…
Sở Nam quay người nói với Thiên Long Hồn đang vạn phần hối hận:
- Chỉ cần còn sống, thiếu một cái trảo thì vẫn có thể mọc ra, thậm chí có thể biến từ bốn trảo thành năm trảo, sáu trảo, đến cuối cùng có hình
dạng như thế nào thì còn phải xem ngươi lựa chọn ra sao.
Thiên Long Hồn nghe thấy vậy, lập tức cuồng hỉ, quỳ xuống đất, nói:
- Chủ nhân, ta biết phải làm sao rồi, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của chủ nhân.
- Phụ ta hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ có điều chắc ngươi sẽ không muốn mình mất mạng đâu.
Sở Nam vỗ lên Thiên Long Hồn, Thiên Long Hồn đối với Sở Nam mà nói vẫn còn tác dụng, đặc biệt là ký ức của Thiên Long Hồn, chỉ có điều, lúc giúp
Thiên Long Hồn hồi phục trí nhớ còn phải xem liệu có đáng giá hay không
đã.
Nhân lúc thương thế khôi phục, Sở Nam nhớ lại toàn bộ quá trình chiến đấu, lại nghĩ đến bá khí, không khỏi thầm nghĩ:
- Lực lượng và bá khí dung hợp còn chưa đạt đến mức hoàn mỹ, lúc linh lúc không, xem ra còn phải rèn luyện nhiều.
Nghĩ về bá khí xong, Sở Nam lại đem lực chú ý đặt lên Hồn ấn, hắn có cảm
giác, giữa thần niệm, Hồn ấn, Thần Hồn, có một mối quan hệ nào đó, hắn
lại nhớ đến lời của Diệp Chính Phi, sau đó bắt đầu thử với viên đao.
Trong chốc lát, Sở Nam còn chưa đem ấn ký tập trung lên viên đao thì Hung
Giao bốn trảo đã đem cái trảo của Thiên Long Hồn nuốt vào, phát hiện
thực lực của nó đã tăng lên không ít, thực lực chỉ còn cách một bước nữa là ngang với Võ Thánh đại viên mãn, Hung Giao bốn trảo không ngừng cảm
tạ Sở Nam, đồng thời biểu đạt sự trung tâm.
Sở Nam thu hồi Diệt
Nguyên Minh Đằng, lại để mọi người lên đường, vốn phải trở về Thiên
Tướng vương quốc, thế nhưng mười tên Võ Thánh kia còn chưa giải được độc của “Dục Xuân Hương”, vì vậy Sở Nam mới dẫn bọn hắn đến thanh lâu, giải độc trước rồi nói sau.
Thời gian rãnh rỗi trên đường, Sở Nam
cũng không lãng phí, hắn lại để cho những tên Võ Thánh thật vất vả mới
sống sót phóng thích ra "Pháp tắc" tấn công hắn, lúc này, đám Võ Thánh
đều ngẩn người, còn cho rằng Sở Nam cố ý làm vậy, hẳn có mục đích khác,
tất cả đều không dám lộn xộn, Sở Nam cũng lười giải thích, nói:
- Có hai con đường, xuất thủ, sống. Không xuất thủ, chết.
Nghe thấy lời này, trong lòng một tên Võ Thánh trung cấp mặc dù có vô cùng
nghi hoặc, nhưng lại không thể không xuất thủ, chỉ có điều tên Võ Thánh
trung cấp này vẫn cố kỵ, chỉ phóng thích ra "Pháp tắc" Kim thuộc tính
của hắn, bắn về phía Sở Nam, Sở Nam không chống cự, cũng không phòng
ngự, chỉ dùng thân thể ngăn cản.
"Pháp tắc" chi tiễn lập tức tiến vào thân thể Sở Nam, nhưng lại không thể chui vào hoàn toàn, vẫn còn
hơn phân nửa lưu lại bên ngoài cơ thể, mọi người không khỏi kinh sợ, Sở
Nam lại nói:
- Tiếp tục! Ta không hô dừng thì ngươi vẫn tiếp tục thi triển!
"Pháp tắc" chi tiễn mặc dù mang đến cho Sở Nam rất nhiều đau đớn, thế nhưng
loại đau đớn này còn chưa vượt qua cực hạn mà hắn có thể chịu.
Tên Võ Thánh trung cấp quay đầu nhìn những người khác, Thiên Nhiên dường
như hiểu ra mục đích của Sở Nam, khẽ gật đầu với tên Võ Thánh trung cấp
đó, lúc này tên Võ Thánh trung cấp mới bắn tiếp một Kim tiễn về phía Sở
Nam.
Chỉ trong nháy mắt, trên lưng Sở Nam đã thấm đẫm một mảng
máu tươi, tên Võ Thánh trung cấp đã không biết phải dùng ngôn từ gì để
hình dung sự khiếp sợ trong lòng, vẫn đờ đẫn phóng thích "Pháp tắc" Kim
tiễn, trong lòng thầm nghĩ:
- Vị Đại nhân này, muốn làm gì đây?
Sở Nam chịu vài đạo "Pháp tắc" công kích, đau nhức ngày càng kịch liệt, nhưng hắn vẫn không lùi bước, nói:
- Dùng lực mạnh nhất của ngươi!
Tên Võ Thánh trung cấp nghe lệnh, liền thi triển ra công kích lớn nhất, sau vài đạo công kích, tên Võ Thánh trung cấp mới lắp bắp nói:
- Đại nhân, ta… ta… không còn… sức nữa…
Sở Nam gật đầu, nhắm mắt cảm nhận mỗi chút đau đớn mà "Pháp tắc" Kim tiễn mang đến, hơi suy tư một chút, sau đó mở miệng nói:
- Tu luyện "Pháp tắc" Hỏa thuộc tính vậy, khống chế lực lượng của các ngươi tại Võ Thánh trung cấp, sau đó công kích ta.
Qua Võ Thánh và ba Võ Thánh mới bị Sở Nam khống chế liền đứng dậy, tu vi
của ba tên Võ Thánh này không cao cũng không thấp, hai tên Võ Thánh cao
cấp, một Võ Thánh đại viên mãn, ba người còn chút đắn đo, nhưng Qua Võ
Thánh đã từng bồi luyện Sở Nam luyện Diệt Thiên Quyền, cho nên đã quen,
quay đầu nói với ba người:
- Mau chóng khôi phục thực lực của các ngươi, nếu như ta mệt thì đổi các ngươi.
Ba người đều kinh hãi, từ trong những lời này, bọn hắn có thể nghe ra một chuyện cực kỳ đáng sợ:
- Võ Thánh đại viên mãn cũng mệt? Thực lực của vị Đại nhân kia…
Ba người không dám nghĩ tiếp, chút tâm tư trong lòng vừa dấy lên lập tức
biến mất, Qua Võ Thánh khống chế thực lực, phóng thích một hỏa đao chém
về phía Sở Nam.
Cứ như vậy, Sở Nam một bên vừa lên đường, một bên dùng thân thể tiếp nhận "Pháp tắc" tôi luyện, đồng thời, dưới thống khổ ngấm vào, từ từ lĩnh ngộ "Pháp tắc" Hỏa thuộc tính.
Cứ như vậy
một ngày, đoàn người đã đến một toàn thành tương đối phồn vinh, là
Thượng Triêu thành, thuộc về địa bàn của Tiên Thành thiên quốc, Sở Nam
lúc này không tôi luyện nữa, hắn đang thích ứng công kích Hỏa thuộc tính của Võ Thánh trung cấp.
Sở Nam đem tu vi của mình hạ xuống cảnh
giới Võ Đế, những người còn lại thì không phải đem tu vi của mình che
giấu thì cũng hạ xuống Võ Đế giống Sở Nam.
Nếu có một đám Võ Đế
đi đến quê hương của Sở Nam, quả thực rất gây sự chú ý, nhưng tại Nam
Xuyên châu này, đặc biệt là thành trực thuộc Tiên Thành thiên quốc thì
chẳng có gì đáng kinh ngạc, ngay cả hấp dẫn ánh mắt của một người cũng
không được.
Cứ như vậy, đám người Sở Nam sau khi tìm người hỏi đường, liền tiến đến thanh lâu lớn nhất Thượng Triêu thành – Lãm Nguyệt Hiên.