Chúng Võ Thánh nghe thấy, lập tức toàn thân run rẩy, vẻ khó chịu lập tức bị ép xuống tận đáy lòng, Thiên Nhiên nhìn lại, chỉ thấy người tới dáng vẻ xấu xí, so với vẻ tuấn lãng của Diệp Chính Phi thì quả thật là một
trời một vực, Thiên Nhiên không hề khinh thường, ngược lại càng ngưng
trọng hơn, ai cũng biết rõ, tu luyện võ đạo đến cảnh giới này, uốn thay
đổi dung mạo thì quả thật là một chuyện rất dễ, chỉ có điều sư tôn của
Diệp Chính Phi lại không muốn thay đổi mà thôi.
Hơn nữa, cách ăn
mặc trên người sư tôn Diệp Chính Phi cũng quái dị vô cùng, giống như là
do mạn đằng kết thành một tấm lưới, tuy nhiên Thiên Nhiên lại có thể từ
trong tấm lưới đó ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Chỉ nhìn bên ngoài, cho dù là bất kỳ ai cũng không tin một người như vậy lại là sư tôn của Diệp Chính Phi.
- Đồ nhi, là kẻ nào khi dễ ngươi? Sư tôn sẽ giúp ngươi đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
Người đến bộ dạng nhàn nhã, không để mọi người xung quanh vào mắt, Diệp Chính Phi vội vàng chỉ về phía Thiên Nhiên, nói:
- Sư tôn, chính là nàng, nàng muốn cướp Lưu Vân Tinh Kim mà sư tôn nhìn trúng.
Lúc này người đến mới đem ánh mắt chuyển về phía Thiên Nhiên, lập tức trong hai con mắt bắn ra tia dâm tà, nói với Thiên Nhiên:
- Tiểu nữu, tên của ngươi là gì?
Tại Nam Xuyên châu này, người có thể gọi Thiên Nhiên là tiểu nữu có thể nói chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong mắt Thiên Nhiên quả thật bùng lên lửa
giận, thế nhưng lại để Phong thổi tan, ổn định tâm tình lại, nhàn nhạt
nói:
- Người xấu như vậy, không có tư cách biết tên ta! Nếu như
ngươi để tên đồ đệ anh tuấn của ngươi đến hỏi, ta quả thật có thể nói
cho hắn biết, nhưng ngươi thì quả thật quá xấu, xấu đến mức không đáng
để vào mắt.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Chính Phi chợt biến,
mà sư tôn của hắn thì ngay một chút tức giận cũng không có, ngược lại
cười nói:
- Tiểu nữu, không tệ, không chỉ không nộ mà ngược lại
còn phản công, châm ngòi ly gián, chỉ tiếc là lúc lão phu chơi gái,
ngươi còn chưa ra đời, cho nên, chiêu này của ngươi đối với lão phu vô
ích thôi. Lão phu quả thực xấu, tên của lão phu là Sửu Đạo Nhân, có thể
không xấu được sao?
Sửu Đạo Nhân nói xong, lại hít hít vài cái, sau đó nói tiếp:
- Tiểu nữu, hôm nay là vận may của ngươi, lão phu nhìn trúng ngươi rồi, về sau ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ lão phu đi!
- Sửu lão đầu, ngươi muốn chết!
Thiên Nhiên còn chưa trả lời thì Thiên Quy đã quát, ánh mắt Sửu Đạo Nhân nhìn về phía Thiên Quy, lộ ra nụ cười âm trầm, y phục “mạn đằng” trên người
đột nhiên phóng về phía Thiên Quy, lúc Thiên Nhiên thấy tiểu đệ hét lên, lập tức cảm thấy không ổn, một trận Phong liền ngăn trước mặt Thiên
Quy, Phong "Long quyển" xuất hiện giữa không trung, liền nuốt lấy đoạn
“mạn đằng” đang phóng đến.
Sửu Đạo Nhân nhìn thấy Thiên Nhiên
xuất ra Phong năng, một chút cảm giác kinh ngạc cũng không có, hiển
nhiên đã sớm biết thân phận của Thiên Nhiên, những lời nói lúc trước chỉ là muốn đùa giỡn và chọc giận Thiên Nhiên mà thôi.
Phong của
Thiên Nhiên, được Sở Nam trợ giúp, phẩm chất đã tăng thêm một tầng, chỉ
một hơi liền đem “mạn đằng” xoắn nát bấy, sau đó, Thiên Nhiên lại thu
hồi Phong "Long quyển", có ít máu tươi rơi xuống, Thiên Nhiên lại nhìn
về phía bộ y phục của Sửu Đạo Nhân, thần sắc càng trở nên trầm trọng,
truyền âm cho Thiên Quy:
- Tiểu đệ, nếu có gì không ổn, ngươi hãy lấy ra mảnh toái phiến kia.
Thiên Quy thấy Thiên Nhiên nghiêm trọng như vậy, lần đầu tiên không phản bác, ngược lại ngoan ngoãn khẽ gật đầu đáp ứng. Phía bên kia, Sửu Đạo Nhân
thấy “mạn đằng” bị xoắn nát, cũng không hề tiếc nuối, chỉ cười nói:
- Lão phu rất thích nữ nhất biết phản kháng, ngươi phản kháng càng lợi
hại thì lão phu càng thích, như vậy thì lúc lão phu chinh phục ngươi sẽ
càng cảm thấy thành tựu hơn.
Thiên Nhiên quay đầu nói với Diệp Chính Phi:
- Diệp Chính Phi, ngươi không phải nói vì ta, chuyện gì cũng đồng ý sao?
Như vậy đi, nếu ngươi có thể giết sư tôn ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ
hội!
-DG-: Cho một cơ hội nữa mới sợ, tưởng mình là cục vàng chắc
Không đợi Diệp Chính Phi nói chuyện thì Sửu Đạo Nhân đã cuồng tiếu:
- Đồ nhi, đừng hoảng hốt, đợi lão phu chơi chán rồi, sẽ tùy ý để ngươi chơi!
Lúc Sửu Đạo Nhân nói đến đây, trong ánh mắt hèn mọn vô cùng lóe lên một tia khôn khéo.
Nghe nói vậy, Thiên Nhiên lập tức phẫn nộ, hai cánh tay trắng nõn vung lên,
hai Phong "Long quyển" quấn về phía Sửu Đạo Nhân, tia khôn khéo trong
mắt Sửu Đạo Nhân biến mất, hắn cười càng thêm dâm đãng:
- Rồng sao? Lão phu cũng biết!
Lập tức, “mạn đằng” trên thân Sửu Đạo Nhân liền ngưng tụ thành một con rồng, nghênh đón hai đạo Phong "Long quyển", còn nói:
- Đây gọi là một rồng đực chơi hai rồng cái!
Vừa dứt lời, Sửu Đạo Nhân còn tiến đến gần Thiên Nhiên, y phục trên người Sửu Đạo Nhân cũng ít đi một mảng lớn
Trên mặt Thiên Nhiên mặc dù bình thản, nhưng trong lòng càng ngưng trọng
hơn, đến bây giờ nàng vẫn không nhìn ra Sửu Đạo Nhân đến cùng sử dụng
loại "Pháp tắc" gì, mà “Long Mạn Đằng” cũng vô cùng quỷ dị. Lúc này,
Thiên Nhiên không khỏi nghĩ đến Sở Nam:
- Nếu như Sở Nam ở đây, con rồng của Sửu Đạo Nhân chỉ e sẽ lập tức bị hủy.
Thiên Nhiên không biết rằng, cho dù Sở Nam ở đây lúc này thì “Long Mạn Đằng”
của Sửu Đạo Nhân cũng không thể sụp đổ được, bởi vì tiểu Hắc đã chìm vào ngủ say rồi.
Hai Phong "Long quyển" vững vàng chiếm thượng
phong, nhưng trong lòng Thiên Nhiên lại càng bất an hơn, lại xuất ra
“Phong Quyển Tàn Vân”, mạn đằng trên người Sửu Đạo Nhân lại bay ra một
mảng lớn, da thịt trên người hắn cũng lộ ra một mảng lớn.
Thiên Nhiên tiếp tục thi triển “Phong Vân Phá”.
Sửu Đạo Nhân cười nói:
- Tiểu nữu, ngươi có phải rất muốn cởi y phục của lão phu hay không? Nếu
ngươi muốn cởi thì ngươi cứ nói thẳng một tiếng, lão phu sẽ cởi, cần gì
phải phiền toái như vậy!
Cùng lúc nói, “màn đằng” đang che đậy trên người Sửu Đạo Nhân quả nhiên phóng ra toàn bộ, nghênh đón “Phong Vân Phá”.
Đến lúc này, Sửu Đạo Nhân đã không còn mảnh vải che thân.
-DG-: Thốn thật
Trong mắt mọi người lập tức dấy lên thần sắc quái dị, mọi người đều biết Sửu
Đạo Nhân này tu vi rất cao, nói không chừng còn là Võ Thần cao cao tại
thượng, thế nhưng người như vậy sao có thể làm ra hành vi đáng hổ thẹn
như vậy được.
Nụ cười trên mặt đồ đệ Diệp Chính Phi của Sửu Đạo Nhân lại càng thêm tươi hơn.
Thiên Nhiên nhìn thấy thân thể trống trơn, theo phản xạ muốn nhắm mắt lại,
nhưng đúng lúc này, Sửu Đạo Nhân liền xuất thủ, một tay lóe lên hỏa hồng quang, một tay lóe lên thổ hoàng quang, hai tay hợp lại chộp tới, bộ vị mà hắn chộp đến chính là ngực của Thiên Nhiên…
Sửu Đạo Nhân, thân hình trần truồng, không mảnh vải che thân, chiêu thức càng lúc càng vô sỉ.
Thiên Nhiên là một nữ nhi, đến nay vẫn thủ thân như ngọc, nào từng gặp phải
trận chiến như vậy, để không nhìn thân thể Sửu Đạo Nhân kia, nàng không
chỉ nhắm nghiền hai mắt mà ngay cả thần niệm cũng phong bế.
Bởi
vậy, lúc Sửu Đạo Nhân lộ ra thân thể, động tác Thiên Nhiên thoáng cái
trở nên chậm chạp, ngẩn ra, Sửu Đạo Nhân lại tập kích đến trước ngực,
hai đạo "Pháp tắc" như muốn đem Thiên Nhiên bao phủ, mục đích của Sửu
Đạo Nhân cũng sắp thực hiện được thì Thiên Quy đứng sau Thiên Nhiên đột
nhiên hộc ra một ngụm máu lên mảnh toái phiến, đồng thời dùng tốc độ
nhanh nhất cản lại trên người Thiên Nhiên.
Thoáng chốc, hắc quang xuất hiện.