Sở Nam đang lẩm bẩm, chợt nhớ đến lúc trước Thiên Nhiên cũng đưa cho
tiểu đệ của nàng một mảnh vỡ, lại nghĩ đến khúc xương có được trong vô
tình, hắn không khỏi thầm nghĩ:
- Mảnh vỡ này cũng quỷ dị không kém gì khúc xương kia.
Trong quá trình thu thập sáu mảnh toái phiến, Sở Nam còn có một thu hoạch
ngoài ý muốn, đó là hắn tìm được một gian mật thất đã bị uy năng ngôi
sao phá hủy mất một nửa, vật chứa năng lượng cực kỳ khả quan, còn có
linh hoa dị thảo và vài rương cổ trát…
- Thật đúng là có được mà không phí chút công phu.
Không phải nghi ngờ, Sở Nam liền đem toàn bộ mọi thứ trong mật thất vét sạch, sau đó cùng đám người Thiên Nhiên hội họp, lại đem toàn bộ vật chứa
năng lượng giao cho tiểu Hắc, đúng lúc này, Tinh Thần cung cũng bị phá
hủy, trong nháy mắt ngay cả một chút tro bụi cũng không còn.
Trong bầu trời đêm không còn bóng dáng Tinh Thần cung nữa, chỉ còn lại 12
ngôi sao, Sở Nam đem Chân Vũ Trụ và các thứ khác thu hồi, lập tức, tinh
không biến mất, bầu trời đêm liền bị bóng tối chiếm cứ…
Sở Nam
đem Chân Vũ Trụ, khúc xương, con mắt và sáu mảnh toái phiến bỏ vào cùng
một nhẫn trữ vật, lúc bỏ vào Sở Nam cũng không để ý, nhưng lúc thần niệm sắp thu hồi, Sở Nam lại trợn mắt, ngẩn ra như một bức tượng.
Trong nhẫn trữ vật của hắn, sáu mảnh toái phiến, đã có ba mảnh tự động bám
vào trên hai khúc xương, giống như là áo giáp, đem hai khúc xương bảo
vệ.
- Đây…
Sở Nam không thể giải thích nổi hiện tượng kỳ quái này, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ khúc xương và khối toái phiến này thật sự có mối liên hệ mật thiết? Là cùng một nguồn gốc…
Đang lúc suy nghĩ thì trên bầu trời đen kịt đột nhiên xuất hiện một ngôi sao.
Ngôi sao rơi thẳng xuống đại địa.
Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn phương hướng ngôi sao rơi xuống, đột nhiên cả kinh hét lên-
- Vụ Cấm Hải!
Trong lúc Sở Nam đang kinh ngạc bởi vì mảnh vỡ bám lên khúc xương, bảo vệ
khúc xương, lại nghe thấy Tam Vĩ Hồng Hồ lớn tiếng hét lên ba chữ “Vụ
Cấm Hải”, Sở Nam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ngôi sao từ trên
không trung rơi xuống.
Ngôi sao vẫn lạc chỉ trong chớp mắt.
Trong nháy mắt đó, trong hư không lại chìm vào bóng tối vô tận, nhưng trong
lòng mọi người, bất kể là Minh lão tổ tông hay Thiên Nhiên đều không thể bình tĩnh nổi, trong ghi chép của Nam Xuyên châu, mỗi khi có ngôi sao
vẫn lạc thì lại xuất hiện một tràng chém giết ngập trời, máu chảy thành
biển, thây chất vạn dặm…
Không chỉ bởi vì giá trị của ngôi sao
vẫn lạc kia quá lớn, lớn đến mức Võ Thần cũng không thể thờ ơ mà tự mình tham gia tranh đoạt ngôi sao vẫn lạc đó.
Còn có truyền thuyết
rằng, trong ngôi sao vẫn lạc có một loại vật chất gọi là “Tinh Thạch”,
đem nó luyện chế trong pháp bảo Thần Khí, không chỉ khiến uy Thần Khí
bạo tặng mà còn có thể giúp Võ Thần sau này phá toái hư không, có thể
cản được một phần của không gian chi lực.
Có thể ngăn cản không gian chi lực, há có thể không khiến Võ Thần động tâm?
Từ một góc độ nào đó mà nói, “Tinh Thạch” quả thật là chuẩn bị dành riêng cho Võ Thần.
Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng. Tuy
nhiên, cũng không phải bên trong mỗi ngôi sao vẫn lạc đều ẩn chứa “Tinh
Thạch”, cho dù có thì cũng không quá lớn.
Vật gì hiếm thì tất sẽ quý, chính bởi vì “Tinh Thạch” cực kỳ hiếm, cho nên mỗi lần xuất hiện mới dẫn đến chém giết thảm liệt.
Hơn nữa, bên trong ngôi sao vẫn lạc không chỉ có “Tinh Thạch” mà còn có rất nhiều thứ cực kỳ trân quý khác, ví dụ như Vẫn Tinh thiết, có thể nói,
ngôi sao vẫn lạc từ trên xuống dưới không có gì là vô dụng, tất cả đều
là bảo vật, ngoại trừ bảo vật đều là bảo vật.
Nếu nói không khiếp sợ thì cũng chỉ có Thiết Thương Hùng đang nhìn Tam Vĩ Hồng Hồ, hai mắt
Thiết Thương Hùng tỏa sáng nhìn chằm chằm Tam Vĩ Hồng Hồ, không cần đoán cũng biết là Thiết Thương Hùng đang có chủ ý với thịt của Tam Vĩ Hồng
Hồ, ánh mắt cũng giống hệt như lúc trước nó nhìn Minh lão tổ tông.
Ngoại trừ Thiết Thương Hùng ra, còn có tiểu Hắc vẫn một lòng thôn phệ năng
lượng, không để ý đến ngôi sao vẫn lạc, tốc độ thôn hấp năng lượng của
tiểu Hắc hiện nay so với lúc còn là hắc đản thì mãnh liệt gấp trăm lần.
Thiên Nhiên nhìn chằm chằm về phía ngôi sao vẫn lạc, trong lòng thầm nghĩ:
- Căn cứ theo ghi chép, ngôi sao vẫn lạc đã hơn ba ngàn năm không xuất
hiện rồi, từ hôm nay trở đi, Nam Xuyên châu sẽ nổi lên sóng to gió lớn
rồi, ngôi sao này rơi xuống không chút báo hiệu, vô cùng đột ngột, liệu
có phải liên quan đến Tinh Thần đại trận vừa rồi chăng?
Trong nghi hoặc trùng trùng này, ánh mắt Thiên Nhiên đảo qua Tam Vĩ Hồng Hồ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó:
- Vừa rồi nàng hét lên Vụ Cấm Hải, Vụ Cấm Hải…
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thiên Nhiên đột nhiên co rút, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ, ngôi sao kia rơi xuống Vụ Cấm Hải? Nếu nói vậy thì tràng
tranh đoạt này chỉ e sẽ là tràng tranh đoạt thảm liệt nhất, đổ máu nhiều nhất, người chết nhiều nhất…
Suy đoán đến đây, Thiên Nhiên cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ đành thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Ngôi sao vẫn lạc chỗ nào không rơi lại rơi trúng Vụ Cấm Hải, đây chính là Vụ Cấm Hải a…
Vừa cảm thán, Thiên Nhiên còn thầm nghĩ:
- Tam Vĩ Hồng Hồ nhận ra Sở Nam, chẳng lẽ Sở Nam cũng từ Vụ Cấm Hải đi ra sao?
Thân phận của Thiên Nhiên cùng Tương Hân và Trương Hồng có thể nói là cách
biệt một trời một vực, đám người Tương Hân không biết người có thể từ Vụ Cấm Hải đi ra là như thế nào, nhưng Thiên Nhiên thì lại biết, người còn sống sót rời khỏi Vụ Cấm Hải chính là gia gia của nàng, Thiên Dương Võ
Thần
Thậm chí, mảnh vỡ mà Thiên Nhiên đưa cho tiểu đệ lúc trước
cũng là do gia gia từ trong Vụ Cấm Hải mang ra. Thế nhưng, gia gia của
nàng là cường giả Võ Thần, Sở Nam này mặc dù nhiều lần khiến người khác
khiếp sợ, nhưng so với Võ Thần thì vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua.
- Hắn đến cùng có bao nhiêu bí mật, Vụ Cấm Hải đã phát sinh chuyện gì? Sao lại khiến Tam Vĩ Hồng Hồ e ngại như vậy?
Thiên Nhiên vốn không thích quản chuyện của người khác, nhưng lại có hứng thú rất lớn đối với chuyện của Sở Nam, trong lòng còn thầm nghĩ:
- Tiểu đệ đi theo hắn lăn lộn, ta phụ trách an toàn của tiểu đệ, tất nhiên biết càng nhiều càng tốt rồi…
Suy nghĩ trong lòng Thiên Nhiên, không ai biết được, Sở Nam vẫn còn chăm
chú nhìn quỹ tích của ngôi sao vẫn lạc kia, hắn đang khiếp sợ, nhưng
không phải khiếp sợ Vụ Cấm Hải, cũng không phải “Tinh Thạch”, bởi vì Sở
Nam lúc này căn bản vẫn chưa biết chuyện “Tinh Thạch”.
Sở Nam khiếp sợ chính là hai chữ “vẫn lạc”.
- Vẫn lạc? Cũng là chết! Võ giả vẫn lạc có nghĩa là võ giả đã chết, ngôi
sao vẫn lạc thì sao? Phải chăng ngôi sao cũng… chết rồi?
Sở Nam lẩm bẩm một câu, suy nghĩ đã bay đến tận trên trời:
- Ngôi sao vẫn lạc, vậy mặt trăng thì sao? Mặt trời thì sao? Còn cả… bầu trời này nữa, phải chẳng đến lúc thì cũng sẽ vẫn lạc?
Liên tiếp tự hỏi, Sở Nam lại càng khiếp sợ hơn.
- Ngôi sao vẫn lạc? Vì sao lại vẫn lạc?