Từ đại lục Đồ Đằng đến Nam Xuyên châu này, lúc nghe nói tại Nam Xuyên
châu có Võ Thần, Sở Nam đã có suy nghĩ “Võ Thần tại sao không phá toái
hư không” rồi, cho đến hôm nay mới tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.
Thiên Nhiên thu liễm nụ cười, đổi thành biểu lộ ngưng trọng, nói:
- Trời này, không phải dễ phá như vậy.
Sở Nam không chen vào, chờ Thiên Nhiên nói tiếp.
Một lúc lâu sau, Thiên Nhiên mới tiếp tục nói:
- Dùng sức của mình đối kháng với trời, không phải là người có đại nghị
lực thì tuyệt đối không thể làm được! Truyền thuyết kể rằng, Võ Thần quả thật có thể phá toái hư không, nhưng lại không có Võ Thần nào dám phá,
chỉ khi bất đắc dĩ mới đi phá.
- Bất đắc dĩ? Tại mảnh tinh không này, còn có tồn tại nào có thể bức được Võ Thần?
- Năm tháng!
Thiên Nhiên mang theo ngữ khí có phần phiền muộn, nói:
- Còn có sinh mệnh và các loại dục vọng!
Trong lòng Sở Nam khẽ động, hai chữ “dục vọng”, từ trước đây rất lâu đã xuất hiện trong suy nghĩ, hắn chợt nghĩ:
- Dẫn dục làm hỏa, tự thiêu bảo thân, Võ Thần cũng có dục vọng, tại sao không thể lợi dụng?
Thiên Nhiên không biết chủ ý trong lòng Sở Nam, ngữ khí nhàn nhạt lại tiếp tục vang lên:
- Huống hồ, cho dù có lòng tin tuyệt đối có thể phá toái hư không, nhưng
ai biết được bên ngoài hư không có điều gì đang nghênh đón Võ Thần? Dược cuốc kia chỉ đào ra một khe nứt nho nhỏ mà uy lực đã lớn như vậy, huống chi là phá toái hư không…
Sở Nam cũng tràn đầy cảm khái, lúc
này, hắn chợt nhớ đến mình là thông qua truyền tống trận mà đi ra ngoài, hắn chợt nghĩ đến hắc động, hắc động đã dẫn hắn đến đại lục Đồ Đằng,
thầm nghĩ:
- Hắc động có thể xuyên qua hư không, như vậy, nói
cách khác, hắc động thông qua các chiêu thức công kích đại uy lực còn có thể dùng làm phòng ngự, chỉ cần ta ngưng tụ ra hắc động đủ mạnh thì
chẳng phải có thể bảo vệ ta xuyên qua trong hư không sao? Cũng tựa như
vạn tâm của Vạn Trận lão tổ….
- Không chỉ không gian chi lực mà
còn có rất nhiều tồn tại trí mệnh mà chúng ta không biết, hơn nữa, sau
khi phá toái hư không sẽ là gì? Chúng ta không biết, mà cái gì không
biết chính là thứ sợ hãi lớn nhất!
- Nói không chừng bên ngoài trời cũng là một đại lục không khác gì đại lục Thiên Vũ này.
Thiên Nhiên bình thản, cho rằng Sở Nam thuận miệng nói, Sở Nam cũng không giải thích, còn nói thêm:
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao ta bây giờ còn cách phá toái hư không rất xa.
Lúc này, Thiên Nhiên không phụ họa nữa, ngược lại nhìn chằm chằm Sở Nam, chân thành nói:
- Ta cảm giác, ngươi có thể phá toái hư không thành công.
Sở Nam sững sờ, lập tức cười nói:
- Ngươi quá xem trọng ta rồi, ta bây giờ chỉ là một Võ Tôn cao cấp mà thôi.
- Thiên Nhiên sống lâu như vậy còn là lần đầu tiên nhìn thấy một Võ Tôn cao cấp có thể trảm sát được Võ Thánh đại viên mãn…
- Ngươi biết đấy, ta đã mượn lực của rất nhiều người.
Thiên Nhiên mỉm cười, cũng không tranh cãi nữa, chỉ nói:
- Dù sao ta vẫn chờ xem.
Những ngày tiếp theo, hai người càng nói chuyện lại càng tâm đầu ý hợp, nhưng chỉ giới hạn trong phương diện tu luyện võ đạo, Thiên Nhiên thả chậm
tốc độ, để cho Thiên Quy ở một bên lắng nghe, Thiên Quy mặt không tỏ vẻ
gì, nhưng trong lòng lại rất chú ý, rất nhanh, hắn cũng từ trong những
gì hai người nói nảy sinh rất nhiều cảm ngộ mà trước đây hắn chưa từng
có.
Cứ như thế, mười ngày có dư, đoàn người Sở Nam tiến vào Thiên Tướng vương quốc, nhằm hướng thành Ngũ Động mà đi, Thiên Quy tiến lên
trước, nói:
- Tỷ phu, ta muốn hỏi một vấn đề.
Đối với sự
cố chấp gọi mình là “tỷ phu” của Thiên Quy, Sở Nam cũng không thể làm
gì, hắn đã ám chỉ với Thiên Quy rằng hắn sớm đã có nơi có chốn (vợ),
nhưng Thiên Quy lại làm như không nghe thấy, Sở Nam cũng đành mặc hắn
muốn gọi gì thì gọi, nghe thấy Thiên Quy hỏi, hắn mỉm cười nói:
- Ngươi đã nhịn nhiều ngày qua, chắc cũng vất vả lắm, hỏi đi.
- Ngày đó, nếu Diệp Chính Phi thực sự muốn đánh cuộc thì thế nào?
- Hắn không dám đánh cuộc đâu!
- Vạn nhất thì sao?
- Vậy thì hắn chết chắc rồi, chúng ta không thể chết được!
Thiên Quy nghĩ một lát liền hiểu ra, lại hỏi:
- Sau đó, lúc Diệp Chính Phi bị ép tự đâm để đổi Võ Thánh, nếu như tỷ phu bị uy hiếp như vậy thì sẽ lựa chọn như thế nào?
- Tự đâm!
- Vậy…
- Ngươi đối với người khác chân thành, người khác mới thật sự chân thành với ngươi!
- Thế nhưng…
- Có đôi lúc, không nên xem mọi chuyện quá đơn giản hay quá phức tạp, nếu như Diệp Chính Phi thực sự tự đâm, ta tin rằng những Võ Thánh kia nhất
định sẽ cản hắn, có lẽ hắn cứu được Võ Thánh sơ cấp thì không có gì quan trọng, nhưng hắn lại có được sự trung tâm của những Võ Thánh đại viên
mãn. Đương nhiên, nếu hắn thực sự đâm thì những Võ Thánh đó cũng sẽ
không thể sống sót.
Thiên Quy trầm tư, Sở Nam cũng chìm vào trong suy nghĩ của mình:
- Vụ Cấm Hải đến cùng là tồn tại như thế nào? Hắc vụ kia, nếu thực lực đủ mạnh, nhất định phải đi xem xét một lần nữa.
Một ngày sau, mọi người đến thành Ngũ Động, thành Ngũ Động lúc này đã lớn
gấp mười lần lúc trước, phòng xá đường đi rộng rãi, trên không trung
thành Ngũ Động chợt truyền ra tiếng hét lớn:
- Trên thành Ngũ Động cấm phi hành, nhanh hạ xuống, bằng không đem ngươi bắt giữ, giải vào đại lao.
- Cái gì?
Sở Nam nhớ lúc mình rời đi cũng không ra cái lệnh cấm này, vì vậy nói:
- Để Tương Hân đến gặp ta.
- Lớn mật! Tên của Nữ Vương, há có thể để ngươi hô to gọi nhỏ…
Dứt lời, một thân ảnh thoáng hiện trong không trung, Sở Nam quét mắt nhìn
hắn, đối phương tu vi Võ Tôn, nhưng hắn lại không nhận ra tên Võ Tôn
này, nhưng thân ảnh kia nhìn thấy Sở Nam lại vội vàng đem những chữ phía sau nuốt ngược trở về, lại cung kính nói:
- Đại nhân…
Trong lúc nói chuyện, Tương Hân đã đạp không chạy tới, mừng rỡ hét lên:
- Đại nhân, Tương Hân cung nghênh đến chậm, mong hãy thứ tội.