Sau khi dò xét xong, Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Ta không chào đón các ngươi ở nơi này, thả người, giao Thần Khí ra, sau đó cút!
- Càn rỡ!
- Thật ngông cuồng!
- Ha ha ha…
Long Thành Vũ quát:
- Tiểu bạch kiểm, nơi này chính là địa bàn của Long Vũ thiên quốc, từ lúc nào biến thành nơi của ngươi rồi?
- Minh Vân Thế đã tặng Thần Lai Bộc Bố và Thần Lai Sơn cho ta, tất nhiên nơi này là địa bàn của ta rồi.
Sở Nam nói xong liền bay đến phía Long Thành Vũ, đồng tử Diệp Chính Phi co lại thành châm, liếc mắt nhìn hai tên Võ Thánh đại viên mãn của Đan La
thượng quốc và Vũ Vân thượng quốc ra hiệu một cái, tùy thời để bọn hắn
xuất thủ.
Long Thành Vũ lại không để Sở Nam vào mắt, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu như người này là tỷ phu của Thiên Quy, cũng là người chinh phục
Phong công chúa, vậy chỉ cần bổn Vương làm hắn nhục nhã một phen, khiến
thể diện hắn mất sạch, sau đó lại bức ép Phong công chúa, sử dụng thủ
đoạn gạo nấu thành cơm…
Cứ như vậy, Long Thành Vũ lại nói với Sở Nam:
- Ngươi chính là cao nhân đã phục sinh Thiên Tướng vương quốc đã diệt vong sao?
- Không nói lời giả dối, chính là ta.
- Thiên Tướng vương quốc là thuộc quốc của Minh Hoa thượng quốc, mà Minh
Hoa thượng quốc lại là thuộc quốc của Long Vũ thiên quốc, tiểu bạch
kiểm, nhìn thấy bổn Vương còn không mau quỳ xuống?
Long Thành Vũ nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam ngoại trừ tiến về phía mình ra không còn động tác khác, còn nói thêm:
- Quỳ xuống, bổn Vương có thể để ngươi đến Long Vũ thiên quốc đảm nhiệm vị trí Thành chủ của một tòa thành, thế nào?
Sở Nam cười nói:
- Như vậy đi, ngươi quỳ xuống thì ta sẽ tha cho ngươi nửa cái mạng!
Long Thành Vũ nghe vậy, lập tức nổi giật, quát:
- Tiểu bạch kiểm, ngươi muốn chết!
Lời còn chưa dứt thì thân hình Sở Nam đã phóng lên trước, đồng thời, hai
tên Võ Thánh đại viên mãn cũng thi triển sát chiêu, từ sau lưng giết
đến…
Sở Nam đột nhiên tập kích, sát chiêu lăng lệ.
Long Thành Vũ kinh ngạc, quát lớn:
- Ngươi muốn gì?
Diệp Chính Phi thì cười thầm, trong lòng nghĩ:
- Sớm đã biết ngươi chỉ ra vẻ yếu thế để thừa cơ cứu người rồi, tu vi Võ
Tôn cao cấp? Một kẻ như vậy có thể khiến Phong công chúa liều mạng thủ
hộ như vậy, ai mà tin đây? Thế nhưng, cho dù ngươi có che dấu tu vi tốt
đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là một Võ Thánh đại viên mãn mà thôi, đối
diện hai Võ Thánh đại viên mãn, ta xem ngươi còn có thể cứu viện thành
công hay không! Một khi cứu viện thất bại, tiếp theo sẽ… ha ha…
Lúc Sở Nam bạo phát, Thiết Thương Hùng, Tiểu Nê Thu và cả đám người Minh
lão tổ tông cũng động thân. Chỉ trong chớp mắt liền hợp thành Đại Ngũ
Hành Tuyệt Sát trận, trong nháy mắt trận thành, năng lượng và "Pháp tắc" gần như suy kiệt trong cơ thể không còn thừa chút nào, tất cả liền tràn vào trong cơ thể Sở Nam.
Đám người Minh lão tổ tông thổ ra vài
ngụm máu tươi, những Võ Tôn và Võ Thánh sơ cấp đại nạn không chết cũng
không nhịn được nữa, tất cả đều ngất xỉu, Minh lão tổ tông lập tức lấy
ra những nguyên hạch thu được lúc trước, dựa theo thuộc tính của mọi
người mà phân phát, để bọn họ hấp thu năng lượng bên trong.
Diệp Chính Phi nhìn thấy hành vi của đám người Minh lão tổ tông, trong mắt chợt hiện lên vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Đây là ý gì?
Chính lúc này, Sở Nam vốn đang xông đến Long Thành Vũ đột nhiên xoay người,
một quyền đánh về phía Vân Võ Thánh của Vũ Vân thượng quốc, còn ném ra
cái ngọc bội Tổ Bảo ngăn cản sát chiêu của La Võ Thánh thuộc Đan La
thượng quốc.
Đồng thời còn xuất ra một cái "Long quyển", bên
trong "Long quyển" ẩn chứa Thiên Long Hồn, tiểu Hắc khoác "ẩn thân y"
lên người, sáu cái long trảo lóe lên quang mang lục sắc, đánh về phía La Võ Thánh.
Nắm quyền của Sở Nam hiển nhiên là Diệt Thiên Quyền.
Thấy một màn này, đồng từ Diệp Chính Phi thoáng cái co rút mãnh liệt.
Vân Võ Thánh cũng sững sờ, chỉ có điều chỉ là sững sờ trong chốc lát mà
thôi, hắn không tin rằng Sở Nam có thể dùng quyền huyết nhục để ngăn cản một kích chính diện của hắn, Kim "Pháp tắc" rực rỡ đến cực điểm, chém
thẳng về phía nắm quyền của Sở Nam, sau đó lan khắp toàn thân.
Cũng trong thời khắc đó, hắc động mênh mông hiện ra, liền đem Kim "Pháp tắc" thôn phệ, Kim "Pháp tắc" vừa tiến vào hắc động thì hắc động lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, tựa như muốn sụp đổ, trên trán Sở Nam nổi lên
gân xanh, liều mạng vây khốn Kim "Pháp tắc", cùng lúc đó xuất ra Huyền
Thủy Vực đã dung nhập Thủy Hồn trong đó.
Lúc Vân Võ Thánh còn
đang kinh ngạc, không biết hắc động là thứ gì mà có thể ngăn cản được
"Pháp tắc" của mình thì Sở Nam đã xuất ra Võ Tôn chi "Vực", hắn lập tức
sững sờ, tay trái mang theo Kim "Pháp tắc" chém xuống Huyền Thủy Vực,
đồng thời thầm nghĩ:
- Dùng Võ Tôn chi "Vực" để đối kháng, quả là tự tìm đường chết.
Thế nhưng, chỉ chốc lát sau, Vân Võ Thánh liền phát hiện tay trái của hắn
và cả thân thể của hắn bắt đầu nổi lên, còn có một dòng nước thẩm thấu
vào trong cơ thể hắn, dung nhập cùng tế bào huyết nhục của hắn, khiến tế bào của hắn trướng lên…
- Đây là…
Vân Võ Thánh còn đang lẩm bẩm thì Sở Nam đã quát:
- Bạo!
Lúc này, hắc động nổ tung, Kim "Pháp tắc" bị hắc động cuốn vào trong cũng tan thành mây khói.
Lúc hét ra chữ “bạo”, Sở Nam cũng xuất ra Tu La ngục, chính là thần niệm công kích mà mọi người ít khi sử dụng.
Đồng thời trong nháy mắt liền xuất ra hai "Long quyển", một "Long quyển" ẩn
hàm tử khí nồng đập, còn một "Long quyển" thì bừng bừng sinh cơ, hai
"Long quyển" bắt đầu xoay tròn, mô phỏng theo phương thức xoay tròn của
Hắc Bạch ngư.
Lúc "Long quyển" xuất ra, ngàn vạn Diệt Nguyên Minh Đằng như điện xà phóng đến.
Như vậy vẫn chưa hết, Sở Nam còn lấy ra một cây Chân Vũ Trụ, chỉ trong nháy mắt rót lực lượng vào trong đó, lực lượng chí thuần, chừng hai mươi
lớp, sau đó cầm Chân Vũ Trụ nện thẳng đến Vân Võ Thánh.
Lúc này,
Vân Võ Thánh vẫn còn đang kinh ngạc, không hiểu tại sao Võ Tôn chi "Vực" của Sở Nam lại có thể cản được "Pháp tắc" của hắn thì đã bị uy năng bạo tạc của hắc động khiến cho rùng mình, vội vàng thối lui, trong lúc thối lui liền cảm thấy thần niệm đau đớn vạn phần, còn có cỗ uy năng sinh
khí và tử khí ập đến, như muốn chôn vùi thân thể hắn. Ngay sau đó, lại
bị Diệt Nguyên Minh Đằng quấn lên người, chỉ trong nháy mắt, Vân Võ
Thánh liền phát hiện tu vi của mình đang hạ xuống kịch liệt.
Lập
tức, Vân Võ Thánh kinh ngạc hóa thành sợ hãi, lúc nguy cơ tử vong bao
trùm toàn thân, hắ vội vàng lấy ra một thanh kiếm trong suốt, thanh kiếm này không phải nghi ngờ, chính là Thần Khí. Thanh kiếm trong suốt vung
lên, toàn bộ Diệt Nguyên Minh Đằng liền bị hắn chặt đứt, tu vi cũng dừng hạ xuống, tiếp đó lại chém về phía sinh tử "Long quyển".
Ý đồ của Vân Võ Thánh chính là một kiếm trảm phá tồn tại quỷ dị này, sau đó nghênh đón Chân Vũ Trụ trong tay Sở Nam.
Đáng tiếc, Vân Võ Thánh đã tính sai.
Thanh kiếm trong suốt chém xuống cũng không trảm phá được sinh tử "Long
quyển" đang xoay tròn như Hắc Bạch ngư, ngược lại bị hãm vào trong đó,
không thể rút ra, nguy cơ trong lòng Vân Võ Thánh lại lần nữa dấy lên
mãnh liệt, hắn cũng không suy nghĩ xem vật trước mắt là thứ gì mà có thể ngăn cản Thần Khí, lập tức quyết định từ bỏ Thần Khí, sau đó dùng "Pháp tắc" của mình ngưng tụ thành "Pháp tắc" chi kiếm, trở tay đỡ Chân Vũ
Trụ trong tay Sở Nam đánh tới.
- Bình…
"Pháp tắc" chi kiếm lập tức tứ phân ngũ liệt.
Trên mặt Vân Võ Thánh tràn đầy sợ hãi, lẩm hét lên:
- Không thể nào! Cho dù là "Pháp tắc" chi kiếm vội vàng ngưng tụ cũng không có khả năng… Trừ phi, cây cột này là…
Chân Vũ Trụ không phải phàm vật, hơn nữa lực lượng ẩn chứa trong đó càng
kinh người đến cực điểm, chỉ có điều Sở Nam cũng bị lực phản chấn khiến
cho lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa lệch vị, miệng điên cuồng phun ra
máu tươi, máu tươi rơi lên hoa văn kỳ dị trên Chân Vũ Trụ, lập tức một
tia dị quang lóe lên.
Sở Nam kinh hỉ, kinh hỉ đầu tiên là có thể
dùng lực phá được "Pháp tắc", kinh hỉ thứ hai là Chân Vũ Trụ xuất hiện
dị tượng, nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu, Sở Nam lại tiếp
tục quán chú lực lượng, Chân Vũ Trụ hung hăng nện xuống, Vân Võ Thánh
muốn chạy trốn thì lại bị sinh tử "Long quyển" ngăn cản lại, không thể
trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Vũ Trụ đập xuống.
- Phành…
Vân Võ Thánh trực tiếp bị nện đến mức năng lượng toàn thân sụp đổ, cốt nhục tan nát, thân hình rơi xuống vực sâu vô tận, thế nhưng vừa rơi xuống
lại bị một cỗ phù lực nâng lên, vừa vặn bị Sở Nam nện xuống lần thứ hai, sau ba lần, Vân Võ Thánh ngay cả thủ đoạn tự bạo cũng không kịp thi
triển thì đã bị nện thành một đống thịt vụn.
Lúc Sở Nam và Vân Võ Thánh đang giao chiến, tại phía sau, ngọc bội Tổ Bảo cản lại sát chiêu
của La Võ Thánh, La Võ Thánh sau khi khiếp sợ lập tức biến thành cuồng
hỉ, đang lúc muốn đoạt lấy ngọc bội thì tiểu Hắc đã dùng lục trảo giết
đến, lập tức đánh bay La Võ Thánh, sau đó bắt lấy ngọc bội.
Tiểu
Hắc chưởng một cái đã khiến lục phủ ngũ tạng của La Võ Thánh lệch vị,
điên cuồng thổ huyết, thân thể vừa dừng lại, lập tức bị "Long quyển" mà
Thiên Long Hồn dung hợp quấn lấy. La Võ Thánh thương thế càng nặng, đợi
đến lúc La Võ Thánh lấy ra Thần Khí, ngưng nhập Hỏa "Pháp tắc" vào trong cũng đã mất đến bảy giây. Đang chuẩn bị công phá "Long quyển" thì chợt
phát hiện toàn trường trở nên yên tĩnh như chết.
Thậm chí, còn có một Võ Thánh toàn thân run rẩy.
- Chuyện gì xảy ra?
La Võ Thánh cũng mặc kệ bản thân trọng thương, theo ánh mắt của mọi người
nhìn lại, chỉ thấy trước mặt tiểu tử Võ Tôn cao cấp kia là một đống
huyết nhục, mà thân ảnh Vân Võ Thánh thì đã biến mất không còn tung
tích.
Bỗng nhiên, La Võ Thánh chợt nghĩ đến một tình huống.
Đúng lúc này, Sở Nam quay người lại, mỉm cười với La Võ Thánh, La Võ Thánh
theo phản xạ có điều kiện mà “á” lên một tiếng, sau đó thối lui ba bước.
Chỉ trong bảy giây, hai Võ Thánh đại viên mãn một chết một trọng thương,
kết quả như thế khiến tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Minh lão tổ
tông đi theo Sở Nam và đám người Công Dã Dương cũng sửng sốt, chỉ có
điều, bên trong sững sờ của bọn hắn còn có kinh hỉ.
Ánh mắt Thiên Nhiên lại càng sáng hơn.
Thân hình Qua Võ Thánh, hán Võ Thánh không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Cơ mặt của Diệp Chính Phi cũng co giật, hắn đã tính đến chuyện Sở Nam đột
nhiên tập kích là để cứu Thiên Quy, bởi vì chỉ khi cứu được Thiên Quy
thì mới có thể phá được thế cục trước mắt. Thế nhưng, Diệp Chính Phi lại không ngờ rằng Sở Nam nửa đường lại đổi hướng, ứng phó hai tên Võ Thánh đại viên mãn, càng không ngờ Sở Nam lại có thể đánh cho Vân Võ Thánh
trở thành một bãi huyết nhục, còn khiến La Võ Thánh bị trọng thương.
Điều này đối với Diệp Chính Phi cho rằng đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay chính là một đả kích to lớn.
Sở Nam quay người lại mỉm cười, cười đến mức khiến La Võ Thánh thối lui ba bước, sau đó hắn tản đi "Long quyển", bắt lấy thanh kiếm trong suốt,
sau đó cười nói:
- Vận khí của ngươi rất tốt, nếu như vừa rồi ta
chọn ngươi thì bây giờ ngươi đã trở thành một đống huyết nhục rồi, chỉ
có điều, ta không biết chốc lát nữa vận khí của ngươi có còn tốt như vậy hay không.
Nghe thấy lời của Sở Nam, La Võ Thánh đương nhiên
cũng biết lời này là thật, hắn thoáng nhìn qua đống thịt tương kia, cố
gắng áp chế sợ hãi trong lòng, quát:
- Tiểu tử, chớ vội… càn rỡ!
Chỉ có điều, trong âm thanh lại không có chút khí phách nào, chỉ có tràn ngập sợ hãi mà thôi.