Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1204: Tha cho ngươi nửa mạng




Thanh quang quỷ dị khiến tất cả chúng nhân sửng sốt.

Diệp Chính Phi sau khi nghi ngờ Thần Lai Sơn thực sự có dị bảo, lại nghĩ đến tên “tỷ phu” mà Thiên Quy nói, không khỏi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ động tĩnh này là do hắn làm ra? Uy năng mà thanh quang kia tản ra khiến cho ta cảm thấy vô cùng khủng bố, vậy người này đến cùng là tu vi cao thâm gì?

Sau khi Long Thành Vũ sững sờ, lại không để ý đến nó nữa, chỉ giữ chặt lấy Thiên Quy, hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, quát với Thiên Nhiên:

- Phong công chúa, nhanh đáp ứng gả cho bổn Vương, nhanh, không đáp ứng thì đừng trách bổn Vương không khách khí.

Diệp Chính Phi áp chế nghi vấn trong lòng, đồng thời nói:

- Phong công chúa, nếu như nàng không đem toàn bộ uy năng bạo tạc trong nháy mắt, vậy thì tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện động thủ cứu Thập Tam Vương tử.

Vẻ mặt Thiên Nhiên có chút trắng bệch, không còn lạnh lùng nữa, vẻ mặt đám Võ Thánh Lưu lão và Tề lão càng sợ hãi hơn, bất kể là Thập Tam Vương tử hay là Phong công chúa, bọn hắn đều không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, bằng không thì bọn hắn sẽ không gánh vác nổi.

Phía bên kia, đám người Thiết Thương Hùng và Minh lão tổ tông dừng việc trảm sát, đám người Công Dã Dương và đám Võ Thánh do Long Thành Vũ mang đến tạo thành hai trận đối lập, tất cả nghiêm trận đề phòng, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng sẽ tạo thành trận huyết chiến tiếp theo.

Tràng diện nhất thời lâm vào thế giằng co.

Diệp Chính Phi lại cười nói:

- Phong công chúa, nàng không phải rất thương yêu đệ đệ của nàng sao? Tại sao lại nhẫn tâm nhìn Thập Tam Vương tử chịu dày vò? Hay là nàng vẫn đang chờ “kẻ kia” đến ngăn cơn sóng dữ?

Lời này vừa dứt, Thần Lai Sơn liền bắt đầu lay động kịch liệt, tiếng sụp đổ không ngừng vang lên bên tai, cát đá không ngừng chảy xuống. Khoảnh khắc Thủy Hồn dung nhập vào trong Huyền Thủy Vực của Sở Nam, Thần Lai Bộc Bố lập tức bị hủy diệt triệt để.

Chúng Võ Thánh kinh ngạc, nhưng đều không bối rối, Thần Lai Sơn sụp đổ, căn bản không liên quan gì đến bọn hắn, cả đám đạp cước hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm của trận kịch chấn, muốn nhìn xem liệu có phải thật sự có dị bảo xuất thế hay không.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trong ánh mắt của đám Võ Thánh phá đất mà ra, không có ngũ thải quang mang bao phủ, cũng không có thanh quang mở đường, chỉ có một đạo tàn ảnh xẹt qua, sau đó một thân ảnh chợt xuất hiện tại vị trí trung ương.

Hai mắt Diệp Chính Phi như điện nhìn thẳng đến, liền thấy thần sắc của Sở Nam hơi có phần mệt mỏi, mái tóc rối bời không gió tự bay, y phục bị nghiền nát vẫn còn vết máu, hơn nữa… chỉ có tu vi Võ Tôn cao cấp.

- Võ Tôn cao cấp?

Dù Diệp Chính Phi thấy nhiều biết rộng cũng không khỏi cảm thấy một màn trước mắt mình quá mức vớ vẩn.

Đám người Long Thành Vũ cũng đánh giá người đến, Thiên Quy theo điều kiện phản xạ lộ vẻ kinh hỉ, lớn tiếng hô lên:

- Tỷ phu, ngươi cuối cùng cũng ra rồi!

- Tỷ phu?

Con mắt của đám Võ Thánh thoáng mở lớn, người đến chỉ là một Võ Tôn cao cấp, người như vậy cũng là tỷ phu của Thiên Quy?

Long Thành Vũ kinh ngạc, sau đó cuồng tiếu, hét lên:

- Tiểu tử, ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm đó? Nực cười, chỉ bằng vào tu vi Võ Tôn cao cấp của ngươi cũng xứng đôi với Phong công chúa sao? Ngươi ngay cả tư cách làm đối thủ của bổn Vương cũng không xứng, Phong công chúa, nàng tốt nhất vẫn nên gả cho bổn Vương thôi!

Thiên Quy dưới sự uy hiếp của Thần Khí lại không chút lo sợ, nói:

- Tỷ phu, tên này gọi là Long Thành Vũ, là một trong những tình địch của ngươi, hắn gọi ngươi là tiểu bạch kiểm, còn nói ngươi dấu đầu thụt đuôi, không dám gặp người khác.

Thoáng dừng một chút, Thiên Quy còn nói thêm:

- Đúng rồi, tỷ phu, bọn hắn còn khi dễ nữ nhân của ngươi, khiến nữ nhân của ngươi bị thương, đổ máu, ngươi nhất định không được tha cho bọn chúng, phải đem bọn chúng hung hăng chà đạp!

Nghe xong những lời bẩm báo chi tiết của Thiên Quy, không chỉ Long Thành Vũ cuồng tiếu mà đám người Qua Võ Thánh, Hán Võ Thánh cũng bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sự xem thường, khinh miệt, giễu cợt. Không phải bọn hắn không coi trọng đối phương, chỉ là tu vi của Sở Nam quả thật không khiến bọn hắn coi trọng nổi.

Chỉ có Diệp Chính Phi là mặc dù vẫn cười, thế nhưng trong nụ cười lại có chút suy tư…

Thật sự mà nói, lúc Sở Nam nghe thấy Thiên Quy gọi hắn là tỷ phu, trong lòng quả thật kinh ngạc một phen, sau đó liếc nhìn thế cục trước mắt cũng hiểu ra vài phần, lại nhìn những kẻ mà hắn thu phục, hầu hết đều trọng thương, ngay cả Minh lão tổ tông cũng trọng thương.

Hắn quay lại nhìn Thiên Nhiên chăm chú, Sở Nam khẽ gật đầu, có chút hàm ý không nói rõ cũng hiểu, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ rồi. Ánh mắt của Thiên Nhiên lúc này tập trung vào hai điểm, một chính là cứu tiểu đệ của nàng, và một chính là đề phòng người trẻ tuổi bên cạnh.

Người trẻ tuổi này tự nhiên chính là Diệp Chính Phi.

Người khác có thể không hiểu, nhưng Sở Nam đã hiểu, thực ra, không cần Thiên Nhiên nhắc nhở thì Sở Nam cũng sẽ đề phòng Diệp Chính Phi, bởi vì hình ảnh Diệp Chính Phi cầm dược cuốc trong tay quả thật là quá gây sự chú ý.

Có thể cướp được dược cuốc từ trong tay Thiên Nhiên lại là người thường sao? Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Võ Thánh trung cấp, đổi lại người khác thì có thể sẽ khinh thường hắn, tuy nhiên, bản thân Sở Nam tự lấy mình làm ví dụ, tự nhiên sẽ không chủ quan.

Thế nhưng, Sở Nam không hề nhìn chăm chú Diệp Chính Phi, ánh mắt của hắn chỉ quét qua Diệp Chính Phi liền đem lực chú ý tập trung vào trên người những tên Võ Thánh đại viên mãn, vô cùng cẩn thận.

Diệp Chính Phi thấy vậy, nụ cười càng tươi hơn, hắn thực sự thích vậy, thích người khác không chú ý đến hắn, cuối cùng khiến đối phương lật thuyền trong mương, nắm sinh tử của đối phương trong tay.