Hai côn vừa rồi Diệp Chính Phi nện xuống đã tạo thành một hố sâu hơn sáu nghìn trượng, chấn động này trực tiếp truyền đến tai Sở Nam đang suy
diễn sa bàn, ánh mắt Sở Nam lập tức mở bừng ra, nhìn lên trên, lẩm bẩm:
- Chấn động lớn như vậy, xem ra có không ít người đến Thần Lai Sơn, ngay cả Thiên Nhiên cũng không thể ngăn cản…
Ánh mắt thoáng lóe lên, Sở Nam biết rõ thế cục bên trên Thần Lai Sơn có thể rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không chút bối rối, ngược lại càng thêm
tỉnh táo mà chìm đắm trong trận pháp, hắn đã sắp đem trận pháp của cái
giếng này nắm vững hoàn toàn.
Nửa khắc sau, Sở Nam nắm giữ Giếng trận, lại bắt đầu nghĩ cách phá giải, tất cả tế bào não đều vận dụng triệt để.
o0o
Bên trên, máu tươi đã thấm đẫm khóe miệng Thiên Nhiên.
Thiên Quy nhìn thấy vậy liền cả kinh, thầm nghĩ:
- Ta dù thế nào cũng là nam nhân, há có thể để cô ta một mình huyết chiến, còn mình thì đứng xem cuộc vui?
Nghĩ vậy, Thiên Quy liền nói với tên Võ Thánh đại viên mãn bên cạnh:
- Tề lão, ngươi không cần quan tâm đến ta, đi giúp cô ta đi!
- Cái gì?
Thiên Quy nói ra những lời này lập tức khiến Tề lão kinh hãi, ngay cả Tây Độc cũng biết rõ thái độ của Thiên Quy đối với tỷ tỷ hắn, đương nhiên Tề
lão càng tinh tường hơn, biết rõ “cô ta” trong miệng hắn là đang chỉ ai, cũng chính bởi vì biết quá rõ cho nên tề lão mới chấn kinh như vậy.
- Vương thượng, người…
- Ta là nam nhân!
Thiên Quy nói xong liền xoay người rời đi, gia nhập chiến cuộc cùng đám người Hứa Mãnh, Xương Nguyên. Tề lão thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, hắn
không thể để Thiên Quy gặp bất kỳ chuyện gì, tại phía xa, Thiên Nhiên
nhìn thấy vậy, liền hô lên:
- Tề lão, yểm trợ cho đệ đệ của ta.
- Rõ, công chúa.
Thiên Quy vẫn không yên tâm, lại quát:
- Kẻ nào dám đụng vào một sợi lông của đệ đệ ta, dù là chân trời góc bể ta cũng sẽ khiến hắn chịu vạn tiễn xuyên tâm mà chết!
Thiên Quy nghe thấy, tức giận hét lớn:
- Bổn Vương làm gì, không cần ngươi quản!
Diệp Chính Phi nghe thấy tràng đối thoại này, con mắt như hạt châu đảo một vòng, nhìn chằm chằm Long Thành Vũ trên không trung.
Trường kiếm trong tay của Long Thành Vũ đã bị hút vào trong khe nứt quá nửa,
Long Thành Vũ cũng ngày càng bị hút đến gần khe nứt hơn, nhưng Long
Thành Vũ không nỡ buông tay, bởi vì hắn chỉ là Võ Thánh trung cấp, nếu
như trong tay không có Trảm Nguyệt Kiếm thì với thực lực của hắn trong
tràng chiến đầu này sẽ chẳng làm nên được trò trống gì, hơn nữa, thanh
Trảm Nguyệt Kiếm này chính là do hắn được giao nhiệm vụ chặn đường Diệp
Chính Phi, nên được phụ hoàng đặc biệt ban thưởng cho, nếu như làm mất,
vậy thì tội lại càng nặng thêm.
Lúc này, Diệp Chính Phi đột nhiên tung người lên không trung, một côn đánh thẳng đến Long Thành Vũ, Long Thành Vũ gấp gáp quát:
- Diệp Chính Phi, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn nhân cơ hội giết ta diệt khẩu?
- Còn không buông tay!
Chiếc côn trong tay Diệp Chính Phi nện xuống, liền đánh bật Long Thành Vũ ra, vết nứt không gian lập tức đem Trảm Nguyệt Kiếm nuốt vào, lập tức âm
thanh răng rắc vang lên, hiển nhiên Trảm Nguyệt Kiếm đang bị không gian
chi lực nghiền nát.
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi nuốt Trảm
Nguyệt Kiếm vào, khe nứt liền biến mất, không gian liền lại với nhau,
hoàn toàn không chút tổn hao.
Long Thành Vũ nổi giận quát:
- Diệp Chính Phi, ngươi trả ta Trảm Nguyệt Kiếm!
- Ta là vì tốt cho ngươi, đây chính là vết nứt không gian, nếu ngươi
không buông tay thì nó cũng sẽ nuốt ngươi vào, ngươi sẽ vĩnh viễn biến
mất khỏi đại lục này, đến lúc đó, cái gì mà Phong công chúa, ngươi cũng
không thể nhìn thấy được nữa.
- Thế nhưng, Trảm Nguyệt Kiếm của ta…
- Không phải chỉ một kiện Thần Khí thôi sao, ta cho ngươi một kiện là được.
- Cho ta một kiện Thần Khí?
Long Thành Vũ kinh ngạc vạn phần, bọn hắn chính là cừu nhân sinh tử, Diệp
Chính Phi cứu hắn, hắn đã rất bất ngờ rồi, bây giờ lại còn muốn cho hắn
một kiện Thần Khí. Ngay lúc Long Thành Vũ đang kinh ngạc thì Diệp Chính
Phi đã lấy ra một thanh trường kiếm, nói:
- Kiện Thần Khí này tên là Liệt Địa Kiếm, cũng ngang ngửa với Trảm Nguyệt Kiếm của ngươi đấy.
- Tại sao?
Long Thành Vũ tiếp lấy Liệt Địa Kiếm, nghi hoặc nói, Diệp Chính Phi cười đáp:
- Chúng ta bây giờ đang là minh hữu, phải liên thủ cùng nhau đối phó tên tiểu bạch kiểm tắc trách kia.
Trong lòng Long Thành Vũ vẫn còn nghi hoặc, nhưng Diệp Chính Phi đã xoay người nói với Thiên Nhiên:
- Phong công chúa, xem ra nàng rất quan tâm đến đệ đệ của mình, nếu như
có kẻ đem đệ đệ của nàng chế trụ, vậy hắn muốn nàng làm gì, nàng cũng
đáp ứng sao?
Nghe nói vậy, ánh mắt Long Thành Vũ đột nhiên bạo xạ hào quang, lắc mình một cái, lao thẳng đến Thiên Quy, Thiên Nhiên quát:
- Long Thành Vũ, ngươi muốn chết!
Ánh mắt Diệp Chính Phi chợt lóe lên hào quang âm mưu thực hiện thành công,
lúc nghe thấy những lời quan tâm tắc loạn của Thiên Nhiên, Diệp Chính
Phi liền nảy ra diệu kế muốn bắt Thiên Quy để khống chế Thiên Nhiên, thế nhưng hắn lại không thể đích thân bắt người để cưỡng ép Thiên Nhiên
được, Long Thành Vũ chính là kẻ mà Diệp Chính Phi lợi dụng, Long Thành
Vũ quả nhiên làm theo đúng như dự liệu của hắn, lập tức hét lớn:
- Quang lão, Dương lão, trợ giúp Ngũ Vương tử một tay.
Cùng trong nháy mắt đó, Diệp Chính Phi lại ném trường côn trong tay đi, không chút tiếc nuối, quát:
- Bạo!
Thần Khí bạo tạc, uy năng tất nhiên không tầm thường, Thiên Nhiên đang muốn
cản Long Thành Vũ lại liền bị bạo tạc thối lui về sau, khí huyết nhộn
nhạo, thương cũ và thương mới cùng bạo phát, nhất thời, "Long quyển" tản đi, Phong Vân Phá cũng bị hủy, uy năng như lang hổ cũng biến mất, ngay
cả dược cuốc của nàng cũng bị mất đi khống chế.
Diệp
Chính Phi lao đến bắt lấy dược cuốc, đồng thời, Quang lão và Dương lão
cũng thổ ra vài ngụm huyết, lại chuyển thân giết đến. Quang lão ngăn cản Tề Võ Thánh, Dương lão thì lại trực tiếp xông về phái Thiên Quy, trong
tay đều là đại sát chiêu, Tề Võ Thánh kinh hãi, cũng không để ý đến
Quang lão đang xông đến sau lưng, liền giữ chặt lấy Dương lão, nhưng
Dương lão lại đột nhiên đâm ngược lại, cùng Quang lão vây khốn Tề Võ
Thánh. Minh lão tổ tông muốn cản, tuy nhiên hữu tâm vô lực, hắn đang bị
Hán Võ Thánh gắt gao bám riết. Lưu lão phía bên kia cũng bị uy năng bạo
tạc của Thần Khí ảnh hưởng, muốn cản cũng không kim. Long Thành Vũ khống chế Liệt Địa Kiếm điên cuồng trảm ra, trực tiếp vọt đến trước mặt Thiên Quy, đem Thiên Quy bắt vào tay.
- Ha ha ha…
Long Thành Vũ lập tức cuồng tiếu, quát:
- Phong công chúa, gả cho ta, bằng không thì ta sẽ giết đệ đệ của ngươi, ngươi lấy ta hay không đây?
Thiên Nhiên ổn định thân hình, cũng không quản đến y phục bị rách, xuân quang tiết lộ, lạnh lùng nói:
- Thả đệ đệ ta ra.
- Ngươi đáp ứng gả cho ta, ta sẽ thả hắn!
- Thật sự không chịu thả?
Trong mắt Thiên Nhiên sát cơ vô hạn, đúng lúc này, Diệp Chính Phi hét lên:
- Phong công chúa, thanh Liệt Địa Kiếm này, ta đã động tay động chân,
nàng không nên làm bậy, bằng không ta chỉ cần hô bạo một tiếng, lúc đó
đệ đệ của nàng có thể sẽ…
Nghe vậy, Thiên Nhiên đang muốn động thủ lập tức ngừng tay.
Diệp Chính Phi tiếp tục nói:
- Phong công chúa, thế nào? Ta mặc dù chỉ là Võ Thánh trung cấp, nhưng
lại có thể bức nàng đến hoàn cảnh này. Tuy nhiên, ta cũng không phải
muốn làm khó Phong công chúa, ta chỉ muốn chứng minh với Phong công
chúa, ta là một cường giả, có thể bảo vệ nàng, không để bất kỳ kẻ nào
làm tổn thương đến nàng, nếu như Phong công chúa đáp ứng, ta sẽ trả lại
thanh dược cuốc này cho Phong công chúa, đệ đệ của Phong công chúa cũng
sẽ không bị tổn thương gì.
Thiên Nhiên nhìn về phía Thiên Quy,
Thiên Quy nhìn thấy tình cảm quan tâm trong mắt Thiên Nhiên, lại nhớ đến sự lỗ mãng của mình lúc trước, liền nhắm mắt lại, hét lớn:
-
Không cần lo cho ta, dù sao ta cũng là một phế vật, không có ta liên lụy thì bọn chúng chắc chắn không thể ngăn được ngươi, không kẻ nào có thể
là địch thủ của ngươi, ngươi hãy giết sạch bọn chúng, báo thù cho ta là
được rồi!
- Tiểu đệ, ta sẽ cứu ngươi!
Thiên Nhiên thốt lên từng câu từng chữ, Long Thành Vũ vẫn còn điên cuồng hò hét, còn Diệp
Chính Phi thì mắt đầy vẻ tươi cười giống như âm mưu đã được thực hiện,
lại hỏi:
- Phong công chúa, không biết tên tiểu bạch kiểm kia
hiện đang ở đâu? Hắn không phải là đã vứt bỏ Phong công chúa mà chạy đi
xa rồi chứ? Như vậy thì quả thật quá đáng tiếc, ta vẫn còn muốn cùng hắn đấu một trận đây!
Thần Khí bạo tạc chẳng những khiến một lượng
lớn người lập tức bị nổ chết mà còn khiến Thiên Nhiên bị thương, Thiên
Quy cũng bị bắt. Hơn nữa, bên dưới hố sâu 6000 ngàn trượng lại bị đào
xuống thêm 2000 ngàn trượng, Sở Nam toàn thân chấn động, trong mắt bắn
ra hai đạo băng kiếm, Sở Nam đứng dậy, hắn đã bố trí xong Tỏa trận.
Phía trên Tỏa trận chính là Giếng trận vừa học được.
Ngay lập tức, hắn đem Ngũ Hành nguyên dịch thẩm thấu vào từ dấu ấn của ba
ngón tay, mặc dù phương pháp phá trận còn chưa hoàn thiện, không đạt đến trăm phần trăm, cũng chỉ có năm thành hi vọng, nhưng Sở Nam đã không
thể đợi được nữa rồi, phải lập tức khống chế năng lượng để giải trận bên trong Giếng.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Sở
Nam chảy ra, Sở Nam không dám một đường tiến vào, chỉ toàn tâm toàn ý
phá trận. Bên trong yên tĩnh như chết, Thủy Hồn dường như cũng nhận ra
điều gì, không va đập vào thành giếng nữa, xung quanh Giếng chỉ nghe
thấy tiếng tim Sở Nam đập mạnh.
Ba phút sau, Sở Nam nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
- Một bước cuối cùng, nếu, nếu hư không thành công thì ta phải dùng lực để phá.
Không chút do dự, thực hiện bước cuối cùng.
Phá trận.
Sở Nam mở mắt, ánh mắt thoáng run, nhìn chằm chằm miệng giếng trước mắt,
nắm quyền siết chặt, chỉ cần có gì đó không đúng thì sẽ đem quyền nện
xuống, động tĩnh huyên náo phía trên càng lúc càng lớn, hắn đã không còn thời gian để tiêu hao nữa rồi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sở Nam đợi đến ba giây, không tiếp tục đợi nữa, nện thẳng một quyền xuống
vị trí ba dấu ngón tay, lúc uy năng trong nắm quyền của hắn khuếch tán
ra xâm nhập vào vách Giếng, Giếng bắt đầu lay động kịch liệt, thậm chí
có nước suối phun ra, bắn thẳng lên không trung.
Sở Nam lập tức
nắm chặt quyền, muốn đánh lên lần nữa, trong Giếng đột nhiên bắn ra
thanh quang, thanh quang này có đường kích bằng miệng Giếng, trong mắt
Sở Nam lộ vẻ kinh hỉ, lập tức thu hồi năng lượng, đem nắm quyền dừng
lại, nắm quyền vừa vặn đặt vào vị trí ba ngón tay, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Trận phá!
Đồng thời, lúc thanh quang bắn ra, trong Giếng truyền đến tiếng hoan hỉ của Thủy Hồn:
- Ta cuối cùng đã thoát khốn, cuối cùng đã ra rồi, tự do rồi…
Sở Nam nhìn chằm chằm Thủy Hồn, cảm thấy Thủy Hồn và Sơn Hồn mà hắn đã
từng nuốt không khác nhau làm, chỉ là Sơn Hồn lộ ra khí tức trầm trọng,
còn Thủy Hồn trước mắt thì lại nhẹ nhàng, hẳn có liên quan đến phù lực
(lực nổi).
Thế nhưng, tất cả đều không khiến Sở Nam khiếp sợ bao
nhiêu, bởi vì hắn đã suy đoán đến tình huống này, ánh mắt Sở Nam tập
trung vào bộ vị chính giữa của Thủy Hồn, theo cách nói của võ giả thì
đây chính là vị trí đan điền.
Nơi đó, có một giọt tinh huyết.
Giọt tinh huyết này hiện ra trong đầu Sở Nam, Sở Nam lập tức hiểu:
- Đây là một giọt tinh huyết.