Long Thành Vũ và Diệp Chính Phi triển khai trận thế, cây kim so với cọng râu (ngang tài ngang sức), Diệp Chính Phi mang đến năm Võ Thánh, một Võ Thánh đại viên mãn, bốn Võ Thánh cao cấp, Long Thành Vũ cũng như vậy,
trong đó, Diệp Chính Phi và Long Thành Vũ đều là Võ Thánh trung cấp.
Bốn đại thượng quốc, Vũ Vân thượng quốc và Đan La thượng quốc đều đến phía
sau Diệp Chính Phi, Qua Hòa thượng quốc bài danh thứ hai và Hán Quang
thượng quốc bài danh thư tư đứng sau lưng Long Thành Vũ. Không biết là
trùng hợp hay cố ý an bài mà bốn đại thượng quốc đều phái ra sáu người,
một Võ Thánh đại viên mãn, hai Võ Thánh cao cấp, ba Võ Thánh trung cấp.
Đoàn người Thiên Nhiên, Minh lão tổ tông thì lại đứng dưới Thần Lai Bộc Bố,
đám người Minh lão tổ tông nhân cơ hội toàn lực khôi phục, một bên thầm
cầu nguyện bọn hắn kéo dài thêm chút thời gian, cũng cầu nguyện cho đại
nhân sớm từ dưới đất chui lên.
Sau khi Long Thành Vũ hô lên
“Phong công chúa”, bảy tên Võ Thánh của Thần Vân thiên quốc liền đi tới
phía Thiên Nhiên, đem Thiên Quy bảo vệ, trong đó có một tên Võ Thánh đại viên mãn nói:
- Vương thượng, phu nhân vô cùng lo lắng cho an nguy của người, chúng ta về trước thôi.
Tâm tư Thiên Quy bắt đầu hoạt động, chợt nghĩ đến bốn chữ “Thiên mệnh sở
quy” mà Thiên Nhiên nói lúc trước, lại nghĩ đến mẫu thân, đang muốn nói
thì chợt nghĩ:
- Nếu như ta cứ một thân đầy bụi đất như vậy trở
về thì những người kia nhất định càng xem thường ta, càng cảm thấy ta vô năng, không được, ta không thể cứ như vậy trở về. Thế nhưng, phải tìm
lý do gì đây?
Đang nghĩ thì Thiên Quy chợt thấy được một tia ánh
mắt khinh thường không chút che dấu của Long Thành Vũ và Diệp Chính Phi, tựa như đang nói:
- Nhanh cút về nhà đi, nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể nhúng tay vào.
Nộ khí lập tức xông thẳng lên đầu, Thiên Quy lập tức muốn bộc phát, nhưng
lại không muốn thất thố ở trước mặt Thiên Nhiên, lúc trước hắn hét lên
hai chữ “cẩn thân” cũng không có nghĩa là oán hận mấy trăm năm qua của
hắn biến mất, cho nên, hắn hao phí gần hết tâm lực mới có thể áp chế,
đem lửa giận đè xuống, cố gắng khiến mình trở nên tỉnh táo, nghĩ biện
pháp phản kích.
Lúc Thiên Quy còn đang trầm mặc thì Long Thành Vũ đã cười nói:
- Diệp Chính Phi, ngươi còn chưa cút? Nếu ngươi đã không cút thì đừng trách ta không khách khí!
Long Thành Vũ vung tay lên, những tên Võ Thánh sau lưng liền bay về phía
Diệp Chính Phi, Diệp Chính Phi thu hồi ánh mắt đặt trên người Thiên
Nhiên xuống, lại nói với hai tên Võ Thánh đại viên mãn của Qua Hòa
thượng quốc và Hán Quang thượng quốc:
- Qua Võ Thánh, Hán Võ
Thánh, chẳng lẽ các ngươi không muốn giết kẻ đó? Nến nhớ rằng, Đại hội
tấn quốc đã không còn bao lâu nữa, với thực lực hiện tại của hắn, muốn
kéo các ngươi xuống cũng không phải là chuyện khó gì.
Vẻ mặt Qua
Võ Thánh và Hán Võ Thánh đều biến đổi, trong lòng bọn hắn cũng lo lắng
đến vấn đề này, mặc dù sắc mặt của hai tên Võ Thánh chỉ biến đổi trong
nháy mắt, nhưng Diệp Chính Phi đều thu lại tất cả vào trong mắt, tiếp
tục nói:
- Nhân lúc bọn hắn đang yếu, đem bọn chúng trảm sát, đây không phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, không bao giờ phải lo
lắng vấn đề này nữa hay sao?
Nghe xong lời Diệp Chính Phi nói,
Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh đều nhìn về phía Long Thành Vũ, Long Thành
Vũ vốn tưởng rằng mượn thế của Phong công chúa sẽ chiếm được thượng
phong, nhưng không ngờ Diệp Chính Phi lại xuất ra một chiêu như vậy,
trong lòng dấy lên lo lắng, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nói:
- Các ngươi không cần phải lo lắng, lo lắng nhất bây giờ hẳn phải là Vũ
Vân thượng quốc! Tiêu chuẩn của Thiên Tướng vương quốc nhằm đến nhất
định là hạng nhất của mười tám thượng quốc, cho nên…
- Vậy sao?
Diệp Chính Phi hừ lạnh, nói:
- Với thực lực của hắn bây giờ còn chưa thể nuốt nổi Vũ Vân thượng quốc
đâu, Thiên Tướng vương quốc muốn thượng vị (lên hạng), đương nhiên sẽ
tìm một thượng vị dễ dàng rồi, Hán Quang thượng quốc lại là thượng quốc
xếp hạng ngay trước Phong Dương thượng quốc.
Trong lòng Hán Võ Thánh càng gấp, Long Thành Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Miệng lưỡi thật lợi hại!
- Quả thật là lợi hại hơn ngươi một chút, Long Thành Vũ, ngươi ngay cả
thuộc quốc của mình cũng không bảo hộ được, thì còn có thể làm gì? Tại
sao Minh Võ Thánh không đứng phía sau ngươi mà lại đứng phía bên kia?
Diệp Chính Phi vừa nói một câu, vừa vặn đánh trúng chỗ yếu của Long Thành
Vũ, Long Thành Vũ đến bây giờ vẫn không hiểu đến cùng đã phát sinh
chuyện gì, tại sao đám Võ Thánh của Minh Hoa thượng quốc lại đứng bên
dưới dầm nước, hắn hỏi Minh Vân Thế, nhưng Minh Vân Thế có đánh chết
cũng không nói.
- Minh Võ Thánh, đã xảy ra chuyện gì?
Long Thành Vũ quát hỏi, Minh lão tổ tông không thèm quan tâm, chỉ đưa mắt
nhìn về phía Thiên Nhiên, Long Thành Vũ thấy vậy, liền hoảng hốt, trong
lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Thần Vân thiên quốc đích thân đến đây sao?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Long Thành Vũ cũng không chất vất Thiên Nhiên, ngược lại cười với Thiên Nhiên một cái.
Diệp Chính Phi nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ bằng bộ dạng này của ngươi cũng muốn theo đuổi Phong công chúa, quả đúng là nằm mơ, hôm nay bổn Vương sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của bổn
Vương, như vậy Phong công chúa sẽ càng thêm kính trọng ta vài phần, sau
đó lại đưa lên linh dược, tại thời khắc quan trọng, thậm chí có thể
buông tha cho những người này một con đường sống, chỉ có điều, phải
khiến Phong công chúa cảm thấy đang thiếu ta một đại nhân tình.
Long Thành Vũ và Diệp Chính Phi đều nghĩ như vậy, bởi vì bọn hắn đều nghĩ
đến việc có được Thiên Nhiên thì sẽ càng đạt được nhiều chỗ tốt hơn.
Diệp Chính Phi còn nói thêm:
- Qua Võ Thánh, Hán Võ Thánh, ta thấy các ngươi tại Long Vũ thiên quốc
cũng không được coi trọng, không bằng gia nhập Tiên Thành thiên quốc
chúng ta, Tiên Thành thiên quốc sẽ bảo hộ để các ngươi không mất thượng
quốc vị, càng được nhiều thêm lợi ích khác.
- Động thủ!
Long Thành Vũ lại lần nữa hét lên hai chữ, Diệp Chính Phi lại nói với người của mình:
- Các ngươi phá sập ngọn núi kia, bổn Vương muốn xem xem người này đến cùng là bộ dạng gì!
Ánh mắt Thiên Nhiên lóe lên, lách mình cản trước tòa núi lớn đó, nói:
- Kẻ nào hủy núi, chết!
Diệp Chính Phi xác nhận suy đoán của mình, quay đầu nói với Long Thành Vũ đang phẫn nộ vạn phần, đầu độc hắn:
- Long Thành Vũ, Phong công chúa này mặc dù đã bị trọng thương, thế nhưng dường như vẫn không để hai người chúng ta vào mắt a.
- Lên!
Ánh mắt Long Thành Vũ sáng lên, vung tay với người của mình, nắm tên Võ
Thánh hắn mang theo không còn cách nào khác, chỉ đành tiến về phía
trước.
Diệp Chính Phi thì ra dấu cho thủ hạ của mình trảm sát đám người Công Dã Dương và Minh lão tổ tông để đoạt Thần Khí.
o0o
Sở Nam lúc này không biết mình trở thành “tỷ phu” từ lúc nào đang mỉm
cười. Trải qua vô số lần thí nghiệm, Sở Nam đã hoàn toàn tái hiện trận
pháp trong sa bàn.
Đã có trận rồi thì muốn phá trận càng dễ hơn.
Chỉ có điều, trước khi phá trận thì Sở Nam phải hoàn toàn nắm rõ trận pháp này trong tay.
Sở Nam nắm vững trận pháp của giếng, ngoại ra muốn dùng nó để khống chế
Thủy Hồn ra còn là bởi vì cất giữ trận pháp cho mình, để ngày sau chuẩn
bị luyện chế trọng kiếm, Sở Nam đã sớm muốn luyện chế trọng kiếm, thế
nhưng bởi vì chưa tìm được trận pháp thích hợp cho trọng kiếm cho nên Sở Nam vẫn nhẫn nhịn. Còn một nguyên nhân nữa đó là Sở Nam chưa tìm được
phương pháp có thể dung hòa Chân Vũ Trụ.
Thủy Hồn đã bị nhốt năm
sáu ngàn năm, bây giờ có hi vọng thoát khốn, sớm đã không thể chờ đợi
được nữa, nó va vào vách tường càng lúc càng kịch liệt, đồng thời còn
truyền ra âm thanh, gọi Sở Nam nhanh chóng giải cứu nó.
Sở Nam không quan tâm, vẫn đắm chìm trong trận pháp.