Chợt Thiên Quy nghĩ đến một chuyện, trong đầu linh quang chợt lóe, liền hô lớn:
- Đại ca, nhanh bắt lấy nàng, ngươi đừng nhìn nàng lớn lên trông rất bình thường, giống như một Công Dã Dương, nhưng người theo đuổi nàng tuyệt
đối so với nhân khẩu của một vương quốc còn nhiều hơn, đáng tiếc không
có nam nhân nào có thể tiến vào lòng nàng, nàng được xưng là Phong vĩnh
viễn không thể nắm bắt tại Nam Xuyên châu, chỉ cần ngươi bắt được nàng,
chinh phục nàng, khiến nàng trở thành người của ngươi, ta sẽ đáp ứng
ngươi ba chuyện, đáp ứng vô điều kiện, cho dù phải xuất lực như thế nào
thì ta cũng liều mạng hoàn thành.
-DG-: Thằng này quả là nhân tài, hôm trước còn đánh giết nhau, hôm sau xưng huynh gọi đệ rồi
Sở Nam nghe thấy lời này không khỏi im lặng, Thiên Quy cũng lẩm bẩm:
- Bổn Vương ngược lại muốn xem, lúc ngươi bị chinh phục thì bộ dạng sẽ
như thế nào, liệu có còn cao cao tại thượng được nữa không.
Trên
mặt tỷ tỷ Thiên Quy chợt xuất hiện một tia ngượng ngùng, nàng không ngờ
rằng tiểu đệ lại nói ra những lời này, thế nhưng chỉ trong chốc lát,
ngượng ngùng liền biến mất, tỷ tỷ Thiên Quy nhìn hắc động ngày càng gần, trong mắt cũng lộ ra vẻ kiên quyết y hệt Sở Nam.
Ngay lập tức,
toàn thân tỷ tỷ Thiên Quy được Phong bao phủ, những Phong quấn quanh
người đều không giống những Phong lúc trước, bởi vì Phong này tản ra
quang mang nhàn nhạt, quang mang nhàn nhạt như vô hình này lại khiến
người khác có cảm giác không bình thường.
Tỷ tỷ Thiên Quy nói:
- Ta cũng đến lãnh giáo một chút hắc động của ngươi!
- Ngươi không sợ ngoan độc sai chỗ sao? Ta sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu!
Sở Nam khóe miệng rướm máu, lộ ra nụ cười tà, nói:
- Ta đang nghĩ có nên cố gắng để đệ đệ ngươi giúp ta ba chuyện hay không!
- Ngươi nếu thực sự chinh phục được ta, như vậy thì đâu phải chỉ ba chuyện.
Tỷ tỷ Thiên Quy nói rất bình thản, thân thể tiến vào trong hắc động, Sở
Nam nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong đầu chợt lóe lên hai chữ “yểu
điệu”.
Thân ảnh yểu điệu không ngờ nhập vào trong hắc động.
Vừa tiến vào tỷ tỷ Thiên Quy liền cảm thấy thân thể mình bị uy năng khó có
thể hình dung bao phủ trùng trùng điệp điệp, thần niệm hay ánh mắt đều
không thể nhìn thấy gì bên ngoài, giống như muốn đem Phong hộ thân quanh người nàng tiêu diệt, muốn nghiền thân thể nàng nát bấy, hóa thành một
phần của hắc động.
Dù vậy, tỷ tỷ Thiên Quy lại không lùi mà tiến, “Phong Vân Phá” vừa xuất ra, tàn vân bao phủ, nhưng tàn vân mới xuất
hiện lập tức bị hắc động thôn phệ, uy năng của tàn vân giảm mạnh, chỉ có điều không thể hoàn toàn đem tàn vân hủy diệt.
Tỷ tỷ Thiên Quy
kinh hãi, nàng biết rõ hắc động này không phải là không thôn phệ được
tàn vân của nàng, mà là bởi vì thực lực của hắn bị hạn chế, khiến cho
hắc động không thể chân chính thi triển hoàn toàn, hơn nữa, nàng còn mơ
hồ cảm thấy hắc động này còn chưa diễn biến đến đỉnh điểm, còn rất nhiều không gian để tiến hóa.
Mà càng trọng yếu hơn đó là hắc động
này, Diệt Thiên Quyền này chỉ là từ một Võ Tôn cao cấp thi triển ra,
năng lượng ẩn chứa bên trong hắc động cho dù một trăm một ngàn Võ Tôn
cao cấp hợp lực thi triển ra thì vẫn kém, so với năng lượng có thể điều
động của tỷ tỷ Thiên Quy còn lớn hơn nhiều, nàng không khỏi thì thào:
- Những năng lượng này là từ đâu mà đến?
Khiếp sợ chỉ trong chớp mắt, tỷ tỷ Thiên Quy lập tức tỉnh lại, ánh mắt chợt
biến thành huyết hồng, tiếp đó đem Phong quấn quanh người tản ra khắp
hắc động, đám Phong này giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa
sóng lớn mãnh liệt, tùy thời đều có thể bị chôn vùi, khóe miệng tỷ tỷ
Thiên Quy cũng rướm máu, màu huyết hồng trong đôi mắt của nàng càng đậm, dần dần, cảnh tượng bên trong hắc động liền xuất hiện trong đầu nàng,
nàng khẽ thì thào:
- Lực lượng thuần túy, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành "Pháp tắc", sinh mệnh lực, còn có… tử khí, còn có lôi điện…
Đọc đến đây, tỷ tỷ Thiên Quy “ộc” một tiếng, thổ ra một ngụm máu lớn, sắc
mặt trắng bệch đến cực điểm, màu huyết hồng trong mắt đột nhiên thối
lui, tỷ tỷ Thiên Quy còn muốn ngưng tụ, nhưng lại không thể ngưng tụ ra.
- Hắc động thật mạnh, ngay cả đồng tử của ta cũng không thể nhìn thấu, thậm chí còn thụ thương!
Trong lòng tỷ tỷ Thiên Quy thoáng cái dâng lên đủ loại nghi vấn:
- Hắn không phải Võ Thánh, không thể có "Pháp tắc" mới đúng, nhưng trong
hắc động này tại sao lại ẩn hàm Ngũ Hành "Pháp tắc"? Tử khí, lôi điện,
hắn làm sao có được? Khó trách lúc trước hắn không chút do dự xông vào
trong "Long quyển", dùng thân phá cục, lại càng tự tin tuyệt đối! Hắn so với ta còn thần bí hơn, với tiềm lực hiện nay của hắn, nếu tiếp tục
phát triển thì quả thật khó có thể tưởng tượng…
- Phụt phụt phụt…
Phong của tỷ tỷ Thiên Quy đã bị hắc động nghiền nát, tố y cũng “rẹt rẹt” một
tiếng, bị xé rách, trên làn da trắng như tuyết xuất hiện một ít máu, tỷ
tỷ Thiên Quy không tiếp tục tiến sâu vào bên trong nữa, nếu tiến sâu
thêm vào trong thì nàng sẽ bị trọng thương.
Cứ như vậy, song thủ
của tỷ tỷ Thiên Quy đảo một vọng, trong tay xuất hiện một cái dược cuốc, lập tức trên dược cuốc phát ra hào quang bích lục, tỷ tỷ Thiên Quy xem
hắc động giống như dược viện của nàng, bắt đầu đào.
Một phen đào này liền khiến hắc động xuất hiện một khe nứt.
Sở Nam đang duy trì hắc động, hiển nhiên vô cùng rõ ràng mọi tình huống
phát sinh bên trong, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm:
- Hắc động bị đào cái hố? Người này tu vi như thế nào? Sao có thể đào một cái hố ở trong hắc động được, ngay cả Võ Thánh cũng không thể làm được, chẳng lẽ nàng…
Đủ loại nghi vấn lóe lên, Sở Nam lại đem
năng lượng mênh mông trong cơ thể tràn ra, nhất thời khe nứt bắt đầu hợp lại, tỷ tỷ Thiên Quy không hề do dự, Phong "Pháp tắc" lập tức bị thúc
đẩy đến tận cùng, thân ảnh như gió, theo khe nứt đó chui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thân hình tỷ tỷ Thiên Quy lảo đảo một chút, sau khi lui
xa đến vài trăm mét mới có thể đứng vững, sau đó lại quay đầu nhìn Sở
Nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật, nếu như thực lực của hắn cao hơn một tầng, chỉ e hôm nay dù có dược cuốc trong tay thì ta
cũng không thoát ra được rồi.
Hắc động lung lay, Sở Nam cũng
không triệt hồi hắc động, ngược lại khống chế hắc động lao đến tỷ tỷ
Thiên Quy, tỷ tỷ Thiên Quy nói:
- Vô dụng thôi, ngươi bây giờ không thể khốn trụ ta được nữa!
- Ta thật không nghĩ đến chuyện muốn đệ đệ ngươi làm giúp ta ba chuyện vô điều kiện.
Sở Nam lại thâm ý nói:
- Ta chỉ là muốn từ ngươi học được nhiều hơn hai chiêu vũ kỹ, hơn nữa Phong Vân Phá ngươi vẫn chưa giải thích hoàn toàn.
“Diệt Thiên Quyền” chính là vũ kỹ mạnh nhất mà hiện này Sở Nam có thể thi
triển, tất nhiên phải lợi dụng nó để đạt càng nhiều lợi ích hơn, trong
lúc nói chuyện thì Sở Nam chỉ còn cách tỷ tỷ Thiên Quy vẻn vẹn vài bước, hắc động lại muốn nuốt lấy tỷ tỷ Thiên Quy.
Tỷ tỷ Thiên Quy lấy
ra dược cuốc, ngưng tụ lực lượng toàn thân, dược cuốc phát ra ánh sáng
rực rỡ, liên tục lóe lên chín lần, liền truyền đến âm thanh sụp đổ, hắc
động sâm nghiêm lập tức bị kéo ra chín hướng, hắc động biến hình, lập
tức vận chuyển không thuận.
Sở Nam đem toàn lực duy trì, lại một
lần nữa rút năng lượng trên thân đám người Minh lão tổ tông, trong Đại
Ngũ Hành Tuyệt Sát trận có một Võ Tôn rên lên một tiếng, tỷ tỷ Thiên Quy lập tức theo tiếng nhìn lại, liền thấy sắc mặt đám người Minh lão tổ
tông và Công Dã Dương tái nhợt vô cùng.
Ngay lập tức, trong đầu
như có một đạo thiểm điện lướt qua, tỷ tỷ Thiên Quy suy nghĩ cẩn thận
hắc động mà Sở Nam xuất ra, trong đó có "Pháp tắc", lại có năng lượng
khổng lồ như vậy, chợt nghĩ:
- Hắn mới thật sự là thiên tài a,
nếu như hắn có đủ Võ Thánh, đủ uy năng, nhục thân có thể chịu nổi năng
lượng khổng lồ này thì liệu hắn có thể dùng một quyền này chống lại Võ
Thần hay không?
Tỷ tỷ Thiên Quy đang nghĩ, Sở Nam liền cảm thấy
chín cỗ hấp lực vô cùng khổng lồ giống như muốn đem hắc động đập vỡ,
cũng đem thân thể hắn hút vào trong, Sở Nam còn rõ ràng cảm thấy hắc
động đang bị cỗ hấp lực kia cắn xé.
- Hắc động bị cắn xé? Đó là tồn tại gì?
Sở Nam kinh ngạc, trong mắt xuất hiện một tia ngoan độc, năng lượng toàn thân bạo tuôn ra, sau đó thốt ra một chữ:
- Bạo!
Ngay lập tức, tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra, Thần Lai Sơn chấn
động, tòa đại sơn kia trực tiếp bị nghiền nát, hai chữ “Thần phục” cũng
bị hủy, Thần Lai Bộc Bố không còn rơi thẳng xuống dưới, ngược lại bay
thẳng lên trời, kỳ dị vô cùng….
Hắc động biến mất, chín cỗ hấp lực kia cũng biến mất.
Sắc mặt tỷ tỷ Thiên Quy đại biến, lộ ra một tia hoảng loạn, lúc ở trong hắc động, đồng tử huyết sắc của nàng biến mất cũng không khiến nàng xuất
hiện vẻ mặt này, không chút do dự, nàng vung một chưởng đánh về phía
Thiên Quy, sau đó thân hình cấp tốc thối lui.
Thiên Quy bị một cơn lốc cuốn đến ngoài ngàn mét, lúc này còn rống lên:
- Ngươi đánh ta có ích gì? Ngươi thua rồi, không thể ngờ ngươi cũng có ngày thất bại.
Cùng lúc đó tỷ tỷ Thiên Quy lại nói với Sở Nam:
- Ngươi nếu không muốn biến mất khỏi mảnh đại lục này, vậy hãy nhanh chạy khỏi đây thật xa.
Những lời này vừa rơi vào tai Sở Nam, Sở Nam lập tức nhớ đến lúc ở trong Thập Vạn Đại Sơn, phụ thân của Điệp Y đã từng nói lời này, hắn không hoài
nghi tính chân thật của tỷ tỷ Thiên Quy, lập tức tung người bỏ chạy, hơn nữa cũng để cho Minh lão tổ tông, Thiên Long Hồn gấp rút thối lui.
Ngay lúc Sở Nam và tỷ tỷ Thiên Quy thối lui, không gian tại vị trí hắc động
nổ tung liền nứt ra, giống như một cái miệng máu khổng lồ, chỉ có điều
trong cái miệng máu này không phải màu huyết sắc, mà là hôi sắc (màu
tro).
Trong khoảnh khắc miệng tro xuất hiện, một cỗ hấp lực vô cùng cường đại truyền ra.
Lập tức đem Sở Nam nuốt vào trong.
Còn có cả tỷ tỷ Thiên Quy…
Miệng tro khổng lồ như muốn nuốt gọn tất cả.
Lập tức đem Sở Nam và tỷ tỷ Thiên Quy nuốt vào bên trong, thiên sơn vạn
thủy xung quanh, đất đá thảo mộc và đám người Minh lão tổ tông, thậm chí cả Thiên Quy đã bị cơn lốc cuốn xa ngoài ngàn mét cũng cảm thấy một cỗ
hấp lực.
Thiên Quy nhìn thấy tình cảnh trước mặt, lập tức rùng mình, theo điều kiện phản xạ nghĩ:
- Cô ta cứu ta?
Lập tức, vẻ mặt hắn biến thành đen, quát lớn:
- Bổn Vương không cần ngươi cứu, không cần ngươi thương hại…
Sau khi gào thét, Thiên Quy lại bay trở về.
Lúc này, tỷ tỷ Thiên Quy đang vung dược cuốc lên, y phục trên người nàng
càng bị nghiền nát nhiều hơn, sắc mặt tái nhợt, chỉ có điều thân hình
nàng vẫn không ngừng bị hút đến gần miệng tro hơn. Sở Nam lấy xuống ngọc bội Tổ Bảo, chỉ tiếc rằng Sở Nam không tế luyện nó cho nên không thể
tùy ý sử dụng, lúc trước ngăn cản năng lượng bạo tạc hoàn toàn là bởi vì nó cảm ứng được nguy hiểm cho nên tự phát ra uy năng kháng cự, nhưng
trước mặt cỗ hấp lực khổng lồ này, ngọc bội Tổ Bảo lại dường như không
có chút cảm giác uy hiếp, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Chỉ trong giây lát, Sở Nam và tỷ tỷ Thiên Quy đã tiến tới bên miệng tro, tỷ tỷ Thiên Quy nhìn Sở Nam, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, bởi vì
nàng nhìn thấy trên mặt Sở Nam không có nửa phần biểu lộ kinh hoàng,
không khỏi thầm nghĩ:
- Sao có thể trấn định như vậy?