Một con rồng, mặc dù không lớn, đầu rắn sừng hưu, đầy đủ mọi thứ, thần
thái sáng láng, đang giương nanh múa vuốt, lắc lư đuôi rồng, hoan hỉ
không thôi.
Sau đó, đầu rồng khiếu thiên, đuôi rồng hướng đất.
Chúng Võ Thánh nhìn thấy Phong Long này cũng không cảm thấy kích động, trong
lòng bọn hắn, đặc biệt là đám Võ Thánh Hứa Mãnh, tất cả đều cảm thấy vị
đại nhân tu vi Võ Tôn này quả thật quá nhiều thủ đoạn quỷ dị, lợi dụng
năng lượng bạo loạn mà bày trận, ngăn cản Thần Khí tự bạo, hút cạn năng
lượng hộ cung đại trận,… như vậy thì việc tạo ra một Phong Long có đáng
là gì?
Tuy nhiên, cảm giác của tỷ tỷ Thiên Quy thì lại mãnh liệt
hơn nhiều, ngay cả Kim Dương Thần Trượng trong tay Công Dã Dương cũng
quên truy cứu, chỉ chăm chú nhìn Sở Nam, biểu hiện vẫn bình thản vô
cùng, nhưng thực tế trong lòng lại bắt đầu rung động khó có thể áp chế,
thầm nghĩ:
- Hắn muốn tạo thành "Long quyển" sao? Có thể không?
Lời nói trong lòng tỷ tỷ Thiên Quy vừa dứt thì Sở Nam vươn ra một chỉ, dựa
theo lời mà tỷ tỷ Thiên Quy vừa nói, thi triển ra. Thoáng chốc, Phong
Long cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, "Long quyển" hình thành.
"Long quyển" này mặc dù nhỏ, nhưng ý vận mười phần, chỉ
cần một thời gian là nhất định có thể cùng so cao thấp với tỷ tỷ Thiên
Quy. Đương nhiên, "Long quyển" này của Sở Nam, uy năng cũng không nhỏ,
bởi vì bên trong còn có ẩn chứa năng lượng thần bí.
Sắc mặt tỷ tỷ Thiên Quy bao trùm một tầng kinh ngạc, nàng đã gặp rất nhiều thiên tài, thế nhưng người chỉ nghe nàng nói một lần đã có thể thi triển ra "Long
quyển" thì quả thật nàng chưa từng gặp.
Nhìn thấy tỷ tỷ giật mình, nụ cười trên mặt Thiên Quy càng tăng, còn lớn tiếng nói với Sở Nam:
- Ngươi nếu có thể khiến nàng càng giật mình hơn thì ta sẽ thiếu nợ ngươi một nhân tình. Nếu hôm nay ngươi có thể đánh bại nàng, ta có theo làm
tùy tùng ngươi thì đã sao?
Lúc trước, nghe những lời nói của
Thiên Quy, nàng đều không để ý, nhưng nghe thấy câu sau cùng, tỷ tỷ
Thiên Quy đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiên Quy, cố gắng giữ
cho thanh âm bình thản, nói:
- Ngươi đã quên chí lớn của mình?
- Chí lớn của bổn Vương? Ha ha ha… Có ngươi ở đây, bổn Vương còn có thể có chí lớn gì?
Thiên Quy cười tự giễu, đột nhiên tiếng cười đình trệ, Thiên Quy thốt ra từng câu từng chữ:
- Nếu nói chí lớn thực sự, thì đó chính là đánh ngã ngươi, đánh bại ngươi!
Trong mắt tỷ tỷ Thiên Quy hiện lên một tia ảm đạm, Sở Nam nhìn Thiên Quy nói:
- Ngươi bây giờ cũng không thể làm tùy tùng của ta.
- Ngươi đánh không lại nàng sao?
Thiên Quy mỉa mai nói, chính là muốn khích tướng, Sở Nam mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:
- Chỉ có điều, để ngươi thiếu ta một cái nợ nhân tình thì vẫn được.
- Được, ta chờ đây.
Ánh mắt tỷ tỷ Thiên Quy tập trung trên người Sở Nam, nói:
- Ta muốn xem xem, ngươi làm thế nào để khiến ta càng giật mình hơn!
- Nếu như ta khiến ngươi giật mình hơn thì sao?
- Ngươi muốn gì?
Tỷ tỷ Thiên Quy nói thẳng ra mục đích của Sở Nam, Sở Nam cũng không vòng vo:
- Nếu như ta khiến ngươi giật mình, vậy Kim Dương Thần Trượng này, ngươi không được thu hồi.
- Không được, thứ đó là đồ của đệ đệ ta, ta phải lấy trở về!
Mày kiếm Sở Nam dựng lên, hắn từ trong những lời này có thể nghe ra nàng
không chỉ muốn thu hồi Kim Dương Thần Trượng, lại liên tưởng tới việc
lúc trước nàng dùng cơn lốc cố định tòa núi lớn kia, duy trì hai chữ
“thần phục”, chỉ e bên trong tính toán của nàng còn có Thiết Thương
Hùng, đương nhiên, còn có cả mình.
Chỉ trong nháy mắt đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, Sở Nam cũng không tiếp tục cường hoành yêu cầu, nhưng trên mặt lại hiện nụ cười, nói:
- Vậy thì đổi thứ khác, nếu như
ngươi kinh ngạc thì lại xuất ra một chiêu vũ kỹ về Phong, ngoài ra, tìm
cho ta một ít tư liệu nữa.
- Tư liệu gì?
Sở Nam không trả lời, chỉ nói:
- Tận khả năng của ngươi để thăm dò là dược, nếu thật sự không tìm được thì thôi.
- Tốt!
Tỷ tỷ Thiên Quy lập tức đáp ứng, Sở Nam cười nói:
- Lúc ngươi nói chữ “tốt” này, ngữ khí và thần sắc của ngươi rất giống đệ đệ a.
Phảng phất như chỉ là một câu nói vô tình, sau khi nói xong, không thấy tỷ tỷ Thiên Quy có biểu lộ gì, hắn còn nói thêm:
- Xem đây, chuẩn bị kinh ngạc một phen.
- Lại là tính toán từ trước?
Tỷ tỷ Thiên Quy khẽ thì thào, chợt nhớ đến lúc "Long quyển" bị đánh tan.
Thần sắc Sở Nam vẫn bất động, chợt thấy Sở Nam lấy ra một khối thạch
bản.
Thạch bản này chính là phiến đá dẫn đến động phủ thảo dược
của tộc trưởng đời thứ ba Thỏ Ngọc tộc ở đại lục Đồ Đằng, cũng là phiến
thạch bản mà Thiên Long Hồn sống nhờ vào đó. Sở Nam trong nháy mắt ngưng tụ "Long quyển" liền nghĩ đến Võ Tôn chi "Vực" có thể có "Vực" Hồn, như vậy chẳng phải "Long quyển" cũng có Hồn hay sao?
Nghĩ vậy, Sở
Nam liền bắt đầu kích động, hắn đã có ước định với tỷ tỷ Thiên Quy, nếu
như hắn thành công thì thu hoạch sẽ không nhỏ, một nhân tình, một chiêu
vũ kỹ, còn thêm cả tư tiệu nữa. Nếu như thất bại thì hắn cũng không tổn
thất gì.
Thiên Long Hồn mỗi lần được phóng xuất ra đều vui mừng không thôi, vô cùng chân thành nói:
- Chủ nhân, người cuối cùng cũng gọi ta rồi, ta có thể vì đại nhân làm việc, thật sự là rất cao hứng.
Dứt lời, khối thạch bản liền bay lên không trung.
Chúng Võ Thánh nhìn thấy vậy, đều không biết đại nhân muốn giở trò gì?
Sở Nam ra lệnh cho Thiên Long Hồn, nói:
- Nhìn thấy "Long quyển" kia không?
- Thấy.
Thiên Long Hồn lập tức đáp, lại hỏi:
- Chủ nhân là muốn ta đâm nát nó sao?
Sở Nam lắc đầu, cười nói:
- Ta muốn ngươi dung hợp vào trong đó, dung hợp vào trong "Long quyển",
nếu ngươi làm dược thì ta sẽ tìm cho ngươi một nơi sống nhờ tốt nhất.