Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1177: Đành phải lấy mạng ngươi




Năng lượng mà Minh lão tổ tông vừa mới ngưng tụ trực tiếp bị đánh tan, xương cốt cũng vang lên tiếng “răng rắc”, mặc dù trong hiểm cảnh, thế nhưng Minh lão tổ tông vẫn mạnh mẽ khống chế phẫn nộ của mình, mượn cỗ lực đẩy này tránh ra.

Mày kiếm Sở Nam nhướng lên, quát:

- Chiến Thần, lúc đánh chó rơi xuống nước đến rồi.

Thanh âm còn chưa dứt thì Thiết Thương Hùng đã vung Kim Dương Thần Trượng lên, nện tới, Minh lão tổ tông vội vàng né tránh. Chỉ tiếc là tốc độ cũng này đã giảm thấp, bởi vì hắn trọng thương cho nên năng lượng trong cơ thể càng không thể ngưng tụ nổi.

Chỉ trì trệ giây lát thì tập kích của Thiết Thương Hùng đã ập đến, Minh lão tổ tông vội vàng dùng Thần Khí ngăn cản Kim Dương Thần Trượng, Thiết Thương Hùng nhếch miệng cười:

- Gia gia cũng không phải là dựa vào Thần Khí để lăn lộn!

Dứt lời, tay trái của nó lóe lên một đoàn quang mang màu vàng, một tòa Thổ Sơn "Pháp tắc" thoáng hiện, ném thẳng về phía Minh lão tổ tông.

Minh lão tổ tông muốn tránh, nhưng lại không dám, bởi nếu vậy thì sẽ thụ thương càng nặng hơn, hắn chỉ có thể nghênh đón, nhưng đúng lúc này, Minh lão tổ tông lại nhìn thấy nắm quyền của Sở Nam từ sau ập đến, hắn lập tức nghĩ đến nắm quyền vừa rồi đã khiến hắn trọng thương, càng không dám để nắm quyền này đánh trúng.

Dưới tử vong uy hiếp, Minh lão tổ tông trong khó ló khôn, nhớ đến thần niệm công kích mà đã lâu rồi mình không sử dụng, nhất thời sử xuất ra theo thói quen, thần niệm cũng ngưng tụ thành trường kích, đâm thẳng về phía thần niệm của Sở Nam.

Thần niệm của Sở Nam hiện nay vẫn chưa khôi phục, chỉ còn lại không đến 500 mét, tuy nhiên mặc dù thần niệm chỉ còn 500 mét, nhưng lại trải qua tôi luyện không ngừng, còn được uy năng của ngôi sao tinh luyện.

Lúc thần niệm trường kích ập đến, Sở Nam liền cảm ứng được, không khỏi sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười, nói:

- Thần niệm công kích, đã lâu rồi không dùng đến.

- Tu La Ngục!

Nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, sát khí, tử khí, lôi điện, uy năng ngôi sao,… tạo thành dòng xoáy, nghênh đón trường kích, trường kích mặc dù vừa lớn lại vừa dài, thế nhưng không thể chém tan được “Tu La Ngục” nho nhỏ, ngược lại trường kích còn bị Tu La Ngục cắn nuốt, sau khi cắn nuốt trường kích thì Tu La Ngục lại mạnh mẽ hơn một phần.

Ngay sau đó, tiếp tục cắn nuốt.

Không ngờ thần niệm cũng phát ra tiếng vang, thế nhưng Minh lão tổ tông vừa nghe thấy tiếng “răng rắc” này lại cảm thấy giống như huyết nhục của mình đang bị cắn nuốt, Minh lão tổ tông sững sờ, lẩm bẩm:

- Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì?

Đang lúc lẩm bẩm thì Thổ Sơn "Pháp tắc" đã nện lên người Minh lão tổ tông, thân hình hắn bắn lui, nắm quyền Sở Nam vừa vặn đánh tới, lại là Diệt Thiên Quyền, Diệt Thiên Quyền này là Sở Nam sử dụng năng lượng hai tòa núi của Thần Lai Sơn, mặc dù căn bản không thể sánh với quyền đầu tiên, nhưng đối với Minh lão tổ tông đã trọng thương mà nói thì đây cũng có thể xem như là một kích trí mạng.

- Phành…

Minh lão tổ tông bị nện ngược trở về Thiết Thương Hùng sử dụng Thổ Sơn "Pháp tắc" liên tục đánh tới, Sở Nam ở một bên lại khống chế Tu La Ngục, đồng thời đánh ra Diệt Thiên Quyền, trong lòng Minh lão tổ tông ủy khuất vô cùng, vốn cho rằng mang theo Thần Khí, chỉ cần không đụng phải Võ Thần thì tuyệt đối có thể hoành hành không kiêng kỵ, lại nói, cho dù đánh không lại thì vẫn có thể trốn, đặc biệt là dựa vào “Vân Phi Phong” trên người, càng không lo đến chuyện tử vong.

Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Minh Hoa thượng quốc và Phong Dương thượng quốc mới có thể tranh đấu nhiều năm như vậy, bởi vì hắn và Bạch lão đầu đánh nhau, không ai có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Thế nhưng, Minh lão tổ tông chưa từng nghĩ đến bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy.

Thần Khí hoàn toàn vô dụng, còn bị một Võ Tôn trung cấp đánh trọng thương, sau khi nhục thân trọng thương, năng lượng khô kiệt, tất sẽ ảnh hưởng đến thần niệm công kích, thần niệm trường kích càng yếu thì uy lực Tu La Ngục càng tăng, thừa cơ cắn nuốt.

Đợi sau khi thần niệm mệt mỏi thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến nhục thân và năng lượng.

-DG-: Một cái vòng luẩn quẩn như bệnh tim và bệnh khớp.

Minh Vân Thế thấy vậy liền ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm nhìn lão tổ tông từng bước nối gót người trẻ tuổi, thậm chí còn thảm hại hơn, người trẻ tuổi chỉ bị một mình Sở Nam hành hạ, còn Minh lão tổ tông thì lại bị hai người.

- Dừng tay, lão phu không muốn Lệnh bài chữ "Thiên" nữa!

Minh lão tổ tông chịu thua rồi, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục bị đánh như vậy thì rất có thể sẽ bị đánh đến chết, nhất là tử khí trong cơ thể càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức hắn đã không thể nào áp chế được nữa.

- Bây giờ không muốn thì đã muộn!

- Ngươi muốn gì? Ra giá đi, lão phu… ta nhất định sẽ làm được!

- Không nhiều lắm! Chỉ cần một giọt tinh huyết của ngươi!

Sở Nam cười nói, nguyên nhân mà cho đến giờ hắn vẫn không hạ sát thủ chính là muốn khống chế Minh lão tổ tông. Mà Sở Nam vừa nói ra lời này thì toàn thân Minh Vân Thế liền run lên, hét lớn:

- Lão tổ tông, không được, hắn muốn… hắn muốn…

Đằng sau “Hắn muốn” là cái gì thì Minh Vân Thế đã không nói nên lời được nữa, bởi vì đoản kiếm "Pháp tắc" đã bị Doãn Trùng đút vào miệng hắn, chặn tại yết hầu hắn, điều mà đám người Doãn Trùng muốn nhất chính là Sở Nam khống chế được Minh lão tổ tông, bởi như vậy thì bọn hắn sẽ không còn bất kỳ mâu thuẫn hay áy náy gì nữa, trong lòng còn nghĩ:

- Ngay cả Minh lão tổ tông còn bị khống chế, huống chi chúng ta?

Cho dù Minh Vân Thế không nói thì Minh lão tổ tông cũng không dễ dàng giao ra tinh huyết của mình, hắn quả quyết quát:

- Không thể nào, ngoại trừ tinh huyết ra, ngươi còn muốn gì?

- Ngươi đã không giao ra tinh huyết thì ta chỉ đành lấy mạng ngươi thôi!

Sở Nam nhàn nhạt nói, tuy nhiên lại thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích chu thiên tuần hoàn, cướp lấy trường kích Thần Khí của Minh lão tổ tông.