Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1145: Muốn đúng là hiệu quả này




- Không sai, giao gia gia ta chính là từ Vụ Cấm Hải đi ra, chỉ dựa vào hai người các ngươi mà dám múa may trước mặt giao gia gia ta, chỉ là muốn chết!

Tiểu Nê Thu nói xong Xương Hứa nhị vị Võ Thánh đã có chút cố kị. Bất quá, chỉ là một lần hít thở thời gian sau Xương Võ Thánh liền nói ra:

- Mới vừa rồi đầu Hung giao này muốn liều chết cứu tên tiểu tử kia, hiển nhiên tên tiểu tử kia đối với nó có ý nghĩa rất trọng yếu, chúng ta chỉ cần bắt được hắn liền có thể khống chế được đầu Hung giao này. Đến lúc đó, liền có thể biết được bí mật của Vụ Cấm Hải...

Hứa Võ Thánh gật đầu, trên thân hai người thoáng cái đánh ra một cái khe hở, tiếp đó nhân ảnh loé lên một cái mà tiến vào trong đoàn năng lượng bạo loạn kia. Hai người vừa vào liền choáng váng một trận, bởi vì ở bên trong năng lượng bạo loạn kia làm gì có năng lượng bạo loạn gì mà lại nhiều ra trên trăm cái lốc xoáy!

Đám lốc xoáy này, tất cả đều bừng bừng sinh cơ!

Thế nhưng mà, bên trong đám lốc xoáy lại có một ít đoàn năng lượng bạo loạn. Mà chỗ xa, Sở Nam lại đang chịu đựng lấy năng lượng bạo loạn xé rách thân thể, điên cuồng thi triển ra một loại Sinh mệnh lực lốc xoáy, đem những cỗ năng lượng bạo loạn kia cấm cố ở bên trong...

- Tiểu tử này đang làm cái trò gì?

Hứa Võ Thánh khó hiểu mà hỏi, Xương Võ Thánh cũng nhíu chặt lông mày, lại đem một vài cái lốc xoáy quét qua một lần. Đột nhiên, trong đầu chợt loé linh quang, nói:

- Hắn đang bố trận...

- Bố trận? Sẽ không a!

Hứa Võ Thánh rất là không tin.

- Bố trận không phải phải có một ít trận bàn, trận kỳ gì đó, hay tài liệu bố trận sao? Đám lốc xoáy này cùng năng lượng bạo loạn tổ hợp, tính toán bố trận cái gì?

- Ta cũng không biết là vì cái gì, nhưng mà hắn xác thực là đang bố trận!

Bên trong thanh âm của Xương Võ Thánh đã có chút kinh hoảng.

Sở Nam với hàm răng nhuốm máu cười nói:

- Chúc mừng ngươi, đáp đúng! Hoan nghênh đi tới Sát Ngư trận!

- Sát Ngư trận? Sát ngư mà cũng coi là trận sao?

Hứa Võ Thánh nghe xong danh tự liền tự coi thấy không có gì đặc biệt. Hơn nữa, trong lòng hắn thật không tin, chỉ dựa vào đám lốc xoáy này lại có thể bố trí ra trận pháp gì, cho nên hắn liền xuất ra một đạo tiên ảnh hướng lốc xoáy quất tới.

Tiên ảnh còn chưa tới nhưng lốc xoáy đã bị xé rách ra, Hứa Võ Thánh thấy vậy liền cười to một trận.

- Đây là Sát Ngư trận? Cho dù ngươi bố trận như vậy lão phu liền đem đám lốc xoáy này từng cái từng cái một phá đi, xem ngươi làm sao bố trận.

Đang nói, tiên ảnh lại từng cái từng cái đánh ra, sau đó lại là một vài cơn lốc xoáy vỡ tan.

Hứa Võ Thánh cười, sải bước mà tiến lên trước.

Xương Võ Thánh trong ánh mắt có chút nghi hoặc nhưng theo trực giác của hắn, mọi chuyện thực không chỉ đơn giản như thế. Nhưng mà, Hứa Võ Thánh đã tiến lên phía trước, hắn tự nhiên không thể lui lại phía sau. Ánh mắt xoay chuyển, hung ác mà nói:

- Hứa Võ Thánh, ra đại chiêu, phá đám lốc xoáy này, dùng tốc độ nhanh nhất đem hắn bắt lấy.

- Tốt!

Hứa Võ Thánh gật gật đầu, còn Sở Nam lại cười nói:

- Cá đã tiến vào rồi!

Trong nháy mắt, Hứa Võ Thánh vừa bước ra một bước, hoàn cảnh trước mắt lập tức toàn bộ biến đổi...

Một bước bước ra, thiên hoá địa, ngày chuyển đêm, thương hải biến tang điền (biển cả hoá nương dâu)!

Bao quanh Hứa Võ thánh không còn là năng lượng bạo loạn gì cả mà là một phiến rừng rậm phát tán ra sinh cơ nồng đậm, làm cho Hứa Võ Thánh không khỏi đắm chìm vào bên trong, không khỏi mở lớn miệng mà hít thở, tất cả lỗ chân lông trên người cũng mở rộng ra mấy lần, tựa như muốn đem cỗ sinh cơ này toàn bộ thôn phệ vào trong.

Chỉ một lần hít thở sau, Hứa Võ Thánh đột nhiên rét lạnh toàn thân mà bình tĩnh trở lại, rống lớn một tiếng:

- Không tốt, phiến rừng rậm này ở là ở đâu đây? Rõ ràng là năng lượng hỗn loạn mới đúng, trận, lão phu thực đã tiến vào trận pháp của tiểu tử kia? Huyễn trận sao? Hừ, nghĩ như vậy là vây khốn lão phu sao, chỉ là vọng tưởng!

Lập tức, Hứa Võ Thánh liền hư không một trảo, một cây roi hơn mười trượng như cự mãng biến ảo xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng vung roi lên, tiên (roi) ảnh liền vươn ra vô số cành lá, trong nháy mắt liền trở nên to lớn cực đại. Cành giống như tay chân, lá giống như miệng dương nanh múa vuốt mà đi, muốn đem phiến rừng rậm trước mắt này xé tan ra, cắn nát đi!

Ngay tại sát na đem khu rừng này bao vây lại, đang điên cuồng bố trận, Sở Nam lại lạnh lùng phun ra một câu:

- Sinh chuyển tử!

Trong một lúc, rừng rậm rậm rạp đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh mà hoá thành một cái vòng xoáy, một cái siêu đại vòng xoáy toàn bộ do Tử khí cấu thành, cũng thoáng cái liền đem tiên ảnh của Hứa Võ Thánh hủ thực rớt xuống một mảng lớn.

Hứa Võ Thánh kinh sợ.

- Tử khí, như thế nào mà Tử khí nồng đậm như vậy, đây rốt cuộc là trận gì? Sát Ngư trận lại có uy lực như vậy sao?

Kinh hoảng trong nháy mắt Hứa Võ Thánh liền yên ổn xuống.

- Tử khí dù nồng đậm, mặc dù là khắc tinh của lão phu nhưng bên trong Tử khí này không có Pháp tắc, không có Pháp tắc vậy như thế nào có thể vây khốn được lão phu?

Nói xong, Hứa Võ Thánh liền đem tiên ảnh co rút lại, bộ dáng như muốn đem vòng xoáy rút lại cho nghiền nát đi. Hứa Võ Thánh tin tưởng, chỉ cần đem cái vòng xoáy này nghiền nát đi, vậy là hắn có thể phá trận mà ra rồi!

Một bên khác, cùng dạng vừa mới bước ra một bước, Xương Võ Thánh gặp phải không phải là rừng rậm, không phải Tử khí gì cả mà là một mảnh đại dương, đại dương bao lao vô bờ bến.

Xương Võ Thánh lúc trước đã từng đoán rằng Sở Nam bố trận, chấn kinh trong nội tâm theo đó cũng không quá nghiêm trọng gì nhưng hắn vẫn thở dài một câu:

- Trách không được tiểu tử này, chỉ là trung giai Võ Tôn mà lại cuồng như vậy. Nguyên lai là có tư cách để cuồng, thực lực để cuồng. Chỉ một chút thời gian mà còn là trong phiến không gian năng lượng bạo loạn như vậy mà lại có thể bố trí ra một cái trận pháp...

Nói tới chỗ này, Xương Võ Thánh tựa hồ nghĩ tới cái gì nhưng lại không có nắm bắt được, trong lòng theo đó mà dâng lên nỗi bất an!

Nhíu lông mi lại, cố gắng trấn áp nghi hoặc lại, Xương Võ Thánh lên tiếng nói ra:

- Đã vậy, lão phu liền đến lĩnh giáo Sát Ngư trận này của ngươi, nhìn xem lão phu đến tột cùng là cá lớn hay là ngươi là tôm nhỏ!

Quy tắc nhược nhục cường thực, cá lớn ăn cá nhỏ, tiểu ngư ăn tôm tép!

Nói xong, Xương Võ Thánh liền tế ra một đoàn quang cầu phóng tới thiên không phiến đại dương này. Lập tức, biển cả sôi sục, sôi sục này không phải bị liệt hoả thiêu đốt mà là dưới kim quang chiếu rọi, nước biểu đều bị Kim quang điên cuồng trảm phá, vô số đạo kim mang rõ ràng đem biển cả trảm tới phải sôi sục lên!

- Nước tan, biển phá, lại sẽ xuất hiện cái gì?

Xương Võ Thánh cũng có lòng tin, bởi vì hắn nhận ra đám nước biển không có Pháp tắc này khẳng định không chế trụ nổi hắn. Vừa mới nói xong, Xương Võ Thánh lại nhìn thấy phiến đại dương này chợt biến thành hoả diễm ngập trời, đem đoàn quang cầu của hắn nhấn chìm vào trong.

Hoả khắc Kim!

Hoả này, tự nhiên không phải phàm hoả, thậm chí lại càng không phải dị hoả gì mà là Hàn Ngọc Lam Viên Vương Hoả sau khi thôn phệ đại lượng dị hoả mà phóng thích ra uy năng lớn nhất, bên trong còn lăn lộn Bát Cực Hoàng Hoả!

Ánh lửa trùng thiên, thẳng đến cùng kim quang dây dưa một chỗ, mà nhan sắc quang đoàn theo đó nhất thời ảm đạm xuống không ít. Xương Võ Thánh sắc mặt đại biến.

- Thuỷ chuyển Hoả, trận này còn có công hiệu như thế. Hơn nữa, hoả diễm này, uy lực... ghê gớm thật... Kim pháp tắc của lão phu vậy mà lại giảm xuống một cách sâu sắc...

Hàn Ngọc Lam Viêm Vương Hoả không phải là Thiên Võ đại lục chi hoả, còn Bát Cực Hoàng Hoả lại đủ sức vây khốn Vạn Trận lão tổ, uy năng tự nhiên không tầm thường. Như lúc trước nếu Huyền Vô Kỳ gặp phải loại hoả diễm này, cũng chỉ có thể bị thiêu thành tro bụi mà thôi. Bất quá, Xương Võ Thánh dù sao cũng là cao giai Võ Thánh, hoàn toàn không phải là Huyền Vô Kỳ có thể so sánh được. Hoả diễm này theo đó không thể tiêu diệt được Xương Võ Thánh mà chỉ có thể thoáng ngăn trở bước chân hắn một hai mà thôi!

Hàn mang trong mắt Xương Võ Thánh thiểm hiện, hắn muốn xuất sử toàn lực rồi!

Cùng lúc đó, Sở Nam cả người mồ hôi hột, lại có chút tiếc hận mà nói:

- Nếu ta tìm được Hoả hồn mà nói, còn có Tử khí chi hồn kia nữa, nói không chừng có thể dựa vào trận này mà vây khốn hai cái cao giai Võ Thánh này rồi...

Tiếc hận thì tiếc hận nhưng Sở Nam lại không tiếp tục ngưng tụ ra lốc xoáy bố trận nữa, hai tên cao giai Võ Thánh toàn lực ra tay khiến cho áp lực hắn gánh chịu gia tăng nhanh chóng, đã rất nhanh tiến tới cực hạn của hắn. Hơn nữa, thuận theo thời gian trôi qua, uy năng cũng càng lúc càng yếu, nếu cứ tiếp tục kéo dài, Sát Ngư trận mà hắn bố trí ra uy lực cũng sẽ đại giảm.

Cho nên, Sở Nam không chút do dự mà chạy ra khỏi phạm vi trận pháp.

Lúc này, ở bên trong Sát Ngư trận truyền tới một tiếng hét lớn:

- Tiểu tử, dám đem lão phu so với cá, lão phu một khi trùng phá thoát khỏi trận này, ngươi chắc chắn sẽ bị lão phu bắt lại mà hảo hảo tra tấn một phen!

Tiếng hét lớn là đến từ Hứa Võ Thánh. Còn Xương Võ Thánh lại đang thầm nghĩ:

"Bắt được tiểu tử này nhất định phải hảo hảo tra khảo một chốc, thuật bố trí trận này, đến tột cùng là như thế nào..."

Sở Nam cười nói:

- Các ngươi muốn phá trận, đúng không?

- Thừa lời! Chỉ cần lão phu đại lực nhất kích, trận này liền...

Không đợi Hứa Võ Thánh nói xong, Sở Nam đã cướp lời:

- Muốn phá trận này, đây cũng không phải là chuyện gì dễ dàng nhỉ? Ở đâu cần các ngươi dùng tới đại lực nhất kích? Chỉ cần ta bạo trận, vậy là được rồi!

Nghe được lời này, Xương Võ Thánh liền cảm thấy không ổn. Trong nháy mắt bọt nước văng lên khắp toàn thân, sau đó một chữ "bạo" liền truyền vào trong lỗ tai hắn!

Như phích lịch cửu thiên thần lôi tràn ngập trong lỗ tai, trong tâm thần...

Trận pháp bạo liệt, lốc phát phát nổ, Tử khí phát nổ, hoả diễm phát nổ, lốc xoáy cấm cố năng lượng bạo loạn cũng nổ tung!

Thân trong trận pháp, hai vị cao giai Võ Thánh nhất thời cảm giác được trọng kích từ bốn phương tám hướng đánh tới, như núi lửa bộc phát, như biển cả bốc hơi khiến cho khí huyết bọn hắn phải sục sôi một trận, còn thân thể như con thuyền nhỏ dưới mưa to gió lớn mà chao đảo không thôi!

- A~~

Tiếng kêu thảm thiết từ bên trong cỗ năng lượng bạo loạn truyền ra, chấn vang khắp nơi trong Phong Dương Thành.

Hai tên cao giai Võ Thánh tự nhiên sẽ không vẫn lạc dưới loại thủ đoạn nho nhỏ này, sau khi cản được luồng công phá thứ nhất, Hứa Võ Thánh liền dùng tiên ảnh thủ hộ toàn thân mà xông ra ngoài.

Cũng trong nháy mắt này, thân thể Xương Võ Thánh dưới quang đoàn bao bọc mà cũng bắn nhanh ra!

Đợi đến khi tiên ảnh biến mất, quang đoàn ảm đạm đi, hai người Hứa Võ Thánh cùng Xương Võ Thánh lại hiện ra trước mặt chúng nhân, bộ dáng chật vật tới cực điểm.

Đang dùng Sinh mệnh lực khôi phục lại thương thế toàn thân, Sở Nam cười hỏi:

- Nhị vị, cảm giác như thế nào?

- PHỐC!

Hứa Xương nhị vị Võ Thánh đồng thời hộc ra một ngụm máu tươi.

Sát Ngư trận bạo liệt, mặc dù không thể tiêu diệt hai người nhưng cũng khiến hai người bị thương không nhẹ. Hứa Võ Thánh quát:

- Tiểu tử, ngươi dám âm (chơi xấu) lão phu!

- Âm mới đúng là ngươi!

- Ngươi... còn khiến lão phu thụ thương, thổ huyết!

- Ta muốn đúng là hiệu quả này!

Vẻ tươi cười Sở Nam càng ngày càng đậm, mi mắt xuyên qua hai vị cao giai Võ Thánh này, hướng hoàng cung Phong Dương mà thì thầm một câu:

- Động tĩnh lớn như thế, những đại nhân vật, lão quái vật gì đó kia phải biết hiện thân a...