- Này...
Ứng Võ Thánh nhìn Sở Nam, hoàn toàn không biết dùng từ ngữ gì có thể miêu tả sự kinh ngạc trong tâm tình hắn lúc này được. Hắn đã dùng mười thành thực lực, Pháp tắc tận hiển, đại đao cuồng trảm nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể trảm phá hắc động, lại để trên quyền đầu của đối phương một vết máu. Mà, đao của hắn thậm chí còn có ba vết rách, mà ba vết rách này không phải là vết rách thông thường, nó đại biểu cho quyền đầu của Sở Nam có thể phá Pháp tắc của hắn. Chỉ là tu vi của Sở Nam còn quá thấp, thực lực còn không phải quá mạnh mẽ gì cho nên không có thể hoàn toàn phá huỷ Kim pháp tắc của hắn được mà thôi!
"Nếu hắn có đủ thực lực, không phải thanh đao này của lão cũng muốn nghiền nát sao?"
Ứng Võ Thánh không khỏi nghĩ như vậy.
Sở Nam nhìn chòng chọc Ứng Võ Thánh mà cười cười, hắn không có đem đám Pháp tắc tiến nhập vào thân thể khu trừ mà lại phi thường chủ động dẫn đường cho chúng tiến vào sâu trong thân thể, dùng cỗ năng lượng thần bí, Lôi đình thiểm điện gì đó cấm cố chúng trong đan điền, rồi sau đó mới lên tiếng nói với Ứng Võ Thánh:
- Ngươi triệt để xong rồi...
Như phản xạ, Ứng Võ Thánh quát lên:
- Chuyện cười, cho dù ngươi... Muốn giết lão phu, ngươi còn không đủ tư cách!
- Ta cũng không có nói phải giết ngươi a, ngươi nhìn xem bên trái ngươi đi.
Sở Nam nhàn nhạt nói ra.
Ứng Võ Thánh quay đầu nhìn lại, chứng kiến Tề Võ Thánh đã bị người ta bắt vào trong tay, trong nội tâm đang cảm thấy không ổn thì lại nghe Sở Nam nói:
- Nhìn bên phải ngươi xem.
Ứng Võ Thánh theo đó mà chuyển sang phải nhìn tới, chứng kiến trên đầu Tần Võ Thánh đứng vững một con cá chạch, mà con cá chạch này lại đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Ứng Võ Thánh cảm giác được một cỗ hàn ý thấu xương, trải rộng toàn thân!
Tề Võ Thánh cùng Tần Võ Thánh tu vi không cao, hơn nữa An Võ Thánh cùng Tiểu Nê Thu toàn lực ra tay cho nên hai người căn bản là một chiêu liền bị chế trụ. Ứng Võ Thánh chứng kiến cảnh này, biết rõ nơi này không phải là nơi có thể ở lâu, muốn xoay người bỏ chạy!
- Cần gì phải trốn đi vậy? Ta lại không có giết ngươi...
Sở Nam cười nói.
- Chỉ lấy ngươi một giọt máu huyết mà thôi!
- Chỉ là lấy ngươi một giọt máu huyết mà thôi.
Lời này vang lên trong lỗ tai Ứng Võ Thánh khiến cho Ứng Võ Thánh cảm thấy toàn thân như ngâm trong hàn băng vạn năm, ý niệm bỏ trốn theo đó càng tăng mạnh. Nhưng hắn vừa xoay người một cái liền chứng kiến một đầu cá chạch hiện ra trước mặt hắn, ở phía sau lại là An Võ Thánh.
Tiền hậu giáp kích, thần sắc Ứng Võ Thánh thoáng cái trở trắng bệch. Sau một phen lựa chọn, Ứng Võ Thánh liền quay đầu hướng về phía Tiểu Nê Thu. Sở dĩ hắn chọn như vậy là bởi vì hướng Tiểu Nê Thu đang đứng đó là hoàng cung Phong Dương Thượng quốc!
Lúc này, trong hoàng cung còn không ít cao thủ, chỉ cần hắn vượt qua được ải này liền có hi vọng thoát thân phi thường lớn!
Còn nữa, kia dù sao cũng chỉ là một con cá chạch, đối với nhân loại mà nói, độ nguy hiểm của nó từ trên phương diện cảm giác mà nói, xác thực không lớn lắm. Mặt khác, Ứng Võ Thánh lại tịnh không có chứng kiến một màn Tiểu Nê Thu hoá giao thân, bởi vì nó đã dùng Thuỷ pháp tắc che đậy bản thể lại rồi.
- Cút ra cho lão phu, lão phu còn có thể tha cho ngươi một con đường sống!
Ứng Võ Thánh lớn tiếng quát, thanh âm rất lớn, đủ để truyền khắp Phong Dương thành, hoàn toàn là không có mấy ý tứ muốn doạ nạt Tiểu Nê Thu chút nào, trái lại còn giống với hô hoán bình thường hơn.
- Doạ giao gia gia ngươi, giao gia gia ngươi sợ thật đó a!
Chợt, trên người Tiểu Nê Thu duỗi ra hai cái trảo thật lớn, một trái một phải. Ngay lập tức, một màn nước liền xuất hiện chặn phía trước mặt Ứng Võ Thánh. Ứng Võ Thánh thấy cảnh này lại không có dùng đao trảm tới mà nhảy lên cao, bộ dáng như muốn nhảy vượt qua khỏi màn nước này
Nhưng mà, mặc kệ Ứng Võ Thánh nhảy cao thế nào, cái màn nước kia theo đó cũng vọt lên!
- Đao phá...!
Ứng Võ Thánh thấy không thể thoát khỏi liền muốn động võ. Quát lớn một tiếng, Đao chi pháp tắc thoáng hiện, mà Pháp tắc lại che kín toàn thân, sau đó nhân đao hợp nhất, Pháp tắc nhất thể mà hướng màn nước đâm thẳng vào, bộ dáng như muốn muốn phá màn nước mà thoát ra.
Ngay lúc này, màn nước đột nhiên xuất hiện biến hoá. Bốn phía màn nước đột nhiên hướng về trung tâm hợp lại mà biến thành một cái túi, một cái túi do Thuỷ pháp tắc cấu thành. Ứng Võ Thánh thấy không ổn, trong cái túi đánh phá lung tung nhưng làm như thế nào cũng không thể đột phá thoát ra ngoài được.
Ngay lúc Tiểu Nê Thu cùng Ứng Võ Thánh liều mạng, Sở Nam cũng không có nhàn rỗi, hắn đã đem Tần Võ Thánh cùng Tề Võ Thánh bắt lại đây, trên từng người lấy ra một giọt máu huyết, đồng thời dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá.
Luyện hoá hai tên Võ Thánh này cũng có chút khó khăn, nhưng mà so với Vạn Trận lão tổ mà nói, cũng không coi là cái gì. Hơn nữa, Sở Nam cũng biết, thuận theo tu vi hắn tăng lên, thực lực tăng lên, nhân số luyện hoá cũng càng ngày càng nhiều. Hoặc nói là, một vài Võ Vương, Võ Hoàng thậm chí là Võ Đế hắn khống chế trước kia, vị trí chiếm đoạt càng ngày càng ít đi, thậm chí còn không tính là chiếm nhân số chút nào.
"Luyện hoá ba gã Võ Thánh, đối với trận chiến này cũng coi như là một cỗ trợ lực."
Sở Nam thầm nghĩ trong đầu. Bên kia, Tiểu Nê Thu đang hướng Ứng Võ Thánh nói:
- Đây là hậu quả ngươi xem thường giao gia gia ta...
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt vang lên một đạo thanh âm:
- Lớn mật cuồng đồ, dám đến Phong Dương thành ta, đáng chết!
Thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt một đạo tiên ảnh (bóng roi) từ trên trời hạ xuống, hướng Tiểu Nê Thu quất thẳng tới.
Tiểu Nê Thu biến đổi sắc mặt, trong nháy mắt liền hoá thành bản thể, Hung giao năm mươi trượng thình lình xuất hiện, thẳng hướng lên đánh tới, song trảo càng nhanh chóng đem cái túi tóm thu nhỏ lại nhưng đạo tiên ảnh kia tốc độ lại vô cùng nhanh, ngay lúc Tiểu Nê Thu vừa hoá ra bản thể thì nó đã đánh lên phía trên cái túi.
Lập tức, cái túi liền xuất hiện một cái khe hẹp, Ứng Võ Thánh bắt được cơ hội mà từ trong khe hẹp thoát ra, lúc bốn trảo Hung giao đụng vào, trên không lại vang lên một tiếng quát:
- Nghiệt súc, muốn chết!
- Nghiệt súc? Dám mắng giao gia gia ta là nghiệt súc, giao gia gia liền nuốt sống các ngươi luôn!
Vốn Ứng Võ Thánh có thể đào thoát được, tự nhiên khiến cho Tiểu Nê Thu rất không thoải mái, cảm thấy thật mất mặt trước đại nhân, sau lại nghe được hai chữ "nghiệt súc", lập tức nó khiến nó động nộ lên.
- Tiểu Nê Thu, trở về!
Ngay lúc Hung giao muốn xông tới thì thanh âm lạnh lùng Sở Nam lại truyền đến. Ngay lập tức, thân hình Hung giao bốn trảo lập tức khựng lại, xoay chuyển một cái, trong nháy mắt liền quay trở lại bên người Sở Nam, mà An Võ Thánh cũng bay trở về.
- Đại nhân, bọn hắn...
- Là bọn hắn cố ý chọc giận ngươi.
Sở Nam nhàn nhạt nói một câu.
Giờ phút này, hắn đã đem Tần Tề hai vị Võ Thánh khống chế vào tay, hai tên Võ Thánh này đang dùng ánh mắt chấn kinh mà nhìn chòng chọc về phía hắn.
- Tiểu tử, ngươi so với đầu nghiệt súc này, tính ra còn có chút đầu óc.
Thanh âm vang lên, sau đó chợt loé lên mấy đạo hào quang, mấy đạo thân ảnh theo đó liền xuất hiện. Hai người đứng đầu đều là cao giai Võ Thánh, phía sau còn có ba gã sơ giai Võ Thánh, ở phía sau nữa lại còn có hai mươi năm tên Võ Tôn, Võ Tôn đại viên mãn!
"Tính cả ba người lúc trước vậy đã là tám gã Võ Thánh rồi. Hơn nữa, đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của Phong Dương Thượng quốc. Phong Dương Thượng quốc, sáu nghìn năm nội tình quả nhiên không giống bình thường."
Sở Nam thầm nhủ một câu, còn Tiểu Nê Thu thần sắc có chút ưu tư, vừa nếu nó xông lên, đối mặt với hai tên cao giai Võ Thánh cùng ba tên sơ giai Võ Thánh, mặc dù không chết thì cũng phải thụ trọng thương, bội phục trong tâm đối với Sở Nam lại càng khắc sâu thêm một tầng.
Sở Nam không thèm ngó ngàng tới ba tên cao giai Võ Thánh kia mà chỉ nhìn chòng chọc Ứng Võ Thánh mà nói:
- Cho ngươi một lần lựa chọn nữa, ngươi nguyện ý giao ra một giọt máu huyết hay là nguyện ý bị ta trảm sát?
- Ha ha ha...
Ứng Võ Thánh cuồng tiếu một trận.
- Xú tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không có nhìn rõ ràng, bây giờ là ai chiếm ưu thế sao? Lão phu cũng không có nguyện ý giao ra máu huyết, cũng không muốn vẫn lạc, lão phu nguyện ý chính là chém rụng thủ cấp của ngươi!
Vừa rồi mới nói chuyện với Sở Nam, Xương Võ Thánh kia miệt thị nhìn mà nói:
- Vừa rồi bản Thánh nói ngươi so với nghiệt súc kia có đầu óc, bây giờ xem ra ngươi so với tên súc sinh kia cũng không bằng...
- Sỉ nhục địa nhân nhà ta, giao gia gia liền nuốt ngươi!
Tiểu Nê Thu muốn xông lên nhưng lại bị Sở Nam ngăn lại, Xương Võ Thánh lại tiếp lời:
- Có bản Thánh tại dây, ngươi động tới được một cọng lông tơ hắn được sao?
- Có ngươi thì thế nào? Ta muốn giết hắn, ai cũng không ngăn cản được, kể cả các ngươi!
- Tiểu tử thật cuồng, lão phu ngược lại muốn nhìn, ngươi như thế mà giết được hắn!
Vị Hứa Võ Thánh vừa phóng ra tiên ảnh lúc này, đôi mày rậm cũng loé lên, khinh thường mà nói ra.
Sở Nam cười cười, đối với Tần Tề nhị vị Võ Thánh nói:
- Các ngươi đi lên, giết hắn!
Đám người Ứng Võ Thánh, Xương Võ Thánh tập thể sững sờ, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"Chẳng lẽ bọn hắn đã đầu hàng?"
Tần Tề nhị vị Võ Thánh đương nhiên minh bạch thứ vừa mới xuất hiện trong đầu là cái gì, biết rõ nếu không nghe lời vậy kết cục chính là diệt vong. Nhưng mà, hai người bọn hắn xông lên, như thế nào mà trong vòng vây của sáu gã Võ Thánh, giết Ứng Võ Thánh đây?
- Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng, hai người bọn hắn sao có khả năng nghe lời ngươi đây?
Ứng Võ Thánh cuồng tiếu, nhưng tiếng cười lại im bặt mà dừng, bởi vì Tần Tề Võ Thánh đã đánh về phía trước, tuy hành động có phần cứng nhắc vô cùng!
Nhưng Ứng Võ Thánh lại không có chú ý tới một điểm này, Tần Tề Võ Thánh hai người vậy mà lại nghe lời Sở Nam, điều này chả khác gì hung hăng đánh lên mặt hắn một bạt tai, ngay cả hắn vừa mới mắng người "ngay cả súc sinh không bằng" nhưng sau một khắc lại hoàn toàn tự mắng bản thân minh!
Tần Tề Võ Thánh đi lên phía trước, đương nhiên không phải nguyện ý gì mà vì Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết khống chế, hoàn toàn là thân bất do kỷ, thống khổ dày vò lấy từng khoả tế bào của bọn hắn, mà cũng mặc kệ bọn hắn có phải hay không nguyện ý đều không quan trọng, quan trọng là bọn hắn xác thực là đã tới đường cùng rồi.
Khuôn mặt Ứng Võ Thánh trở nên rất không tự nhiên, vừa mắng người ta "súc sinh không bằng" giờ lại biến thành tự mình chửi mình, thể diện mất sạch. Lúc trước, bị Tiểu Nê Thu vây trong cái túi, trong bụng hắn đã là một bụng nộ hoả, giờ phút này bị người ta hung hăng đánh một cái bạt tai, lửa giận theo đó thoáng cái liền bộc phát lên. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nam, lại nanh ác nhìn hai người Tần Tề Võ Thánh...
- Các ngươi đi ra đến làm cái gì?
Ứng Võ Thánh quát lên, Tề Võ Thánh đáp lại:
- Chúng ta...
Lời còn chưa dứt thì thân ảnh Tần Tề Võ Thánh chợt loé lên, trong nháy mắt liền đến trước mặt hai tên cao giai Võ Thánh kia. Xương Võ Thánh, Hứa Võ Thánh lông mày đang còn đầy vẻ nghi hoặc, bọn hắn cảm giác được hành động của hai người Tần, Tề Võ Thánh có phần cổ quái, quyết đoán muốn ra tay muốn chế trụ hai người, lại mang trở về hảo hảo nguyên cứu một hai.
Nhưng mà, hai tên sơ giai Võ Thánh này còn quả quyết gấp trăm lần, không chút chần chờ nào mà quát ra một chữ:
- Bạo!
Trong nháy mắt, Tần Tề Võ Thánh bị ép phải tự bạo!