Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 113: Hiểu lầm nho nhỏ




Trên đường đi, trong lòng Tử Mộng Nhân mặc dù cảm thấy bất an, thế nhưng lại vô cùng thuận lợi thoát ra ngoài.

Có lẽ là những người giám thị nghe thấy âm thanh Tử Mộng Nhân muốn ăn điểm tâm, hoặc có lẽ bọn hắn nhận ra gương mặt của Thu Nguyệt, nhưng lại không phân biệt được khí tức của Tử Mộng Nhân….

Tuy nhiên, mọi việc đối với Tử Mộng Nhân lúc này mà nói đều không quan trọng nữa rồi.

Quan trọng nhất bây giờ đó là Tử Mộng Nhân đã thoát ra, thoát ra khỏi cái vòng tròn giám thị luẩn quẩn kia.

- Bây giờ phải đi tìm tên ngốc.

Tử Mộng Nhân thầm nghĩ, khẽ lẩm bẩm:

- Tên ngốc có lẽ đang ở Tàng Thư Các, chỉ có điều không biết hắn đang ở tầng mấy, ta làm thế nào vào tìm hắn bây giờ?

Trong lòng Tử Mộng Nhân có chút lo lắng, viên Biến Hình Đan chỉ có tác dụng trong một thời thần, nếu như qua hai canh giờ vẫn chưa thoát ra được thì tình cảnh của nàng sẽ thảm rồi, hơn nữa nếu như có người tiến vào tòa tiểu lâu đó, phát hiện nàng chạy thoát thì sẽ càng phiền toái hơn, hung hăng lẩm bẩm:

- Đều cũng tại phụ thân ác độc, lấy mất lệnh bài xuất nhập của ta, bằng không thì….

- Bất kể thế nào đi nữa, trước hết cứ đến Tàng Thư Các.

Tử Mộng Nhân chạy rất nhanh, nguyên lực cũng tiêu hao một cách điên cuồng.

Chỉ hơn 10 phút sau, Tử Mộng Nhân đã chạy đến bên ngoài Tàng Thư Các, lúc này trên mặt nàng đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.

Thế nhưng, mặc dù đã đến được Tàng Thư Các, thế nhưng Tử Mộng Nhân vẫn không có biện pháp gì tiến vào Tàng Thư Các, trong lòng Tử Mộng Nhân lại càng cảm thấy lo lắng.

Đột nhiên, một âm thanh tại bên cạnh vang lên:

- Đây không phải là Thu Nguyệt cô nương sao?

Tử Mộng Nhân quay đầu lại, không biết người đang nói là ai, chỉ biết là tu vicuar hắn rất thấp, đột nhiên nảy ra một ý hay, khẽ đáp:

- Ừ, Đại tiểu thư bảo ta đến đây tìm Lâm Vân công tử, ngươi có thể gọi Lâm Vân công tử ra đây một chút được không?

Để tăng thêm hiệu quả, Tử Mộng Nhân còn nở một nụ cười vô cùng tươi rói.

Người nọ nhìn thấy nụ cười này thì hồn phách thoáng chút đã bay mất, Thu Nguyệt có thể làm tỳ nữ của Tử Mộng Nhân, đương nhiên dung mạo cũng không tệ, nụ cười này lập tức khiến người kia trở nên ngây dại, rất nhanh, người kia đã hồi phục tinh thần, vội vàng đáp:

- Thu Nguyệt cô nương chờ một lát, Lâm Vân sư thúc ở tầng một, ta sẽ đi truyền tin ngay lập tức.

- Cám ơn….

Tử Mộng Nhân thấy người kia chạy như bạy thì hòn đá đè nặng trong lòng mới được nhấc xuống.

Lúc này, Sở Nam đang xem một quyển võ quyết thuộc Mộc nguyên lực, tên là Thảo Mộc Quyết, bên trong võ quyết nói thế này: Mộc giả, có thể cương, có thể nhu, cương có thể bổ đôi đại sơn, đoạn tiệt sông suối, nhu thì gió không quật ngã được, dầm mưa cũng không suy sụp, giống như một cọng cỏ non….

Sở Nam mơ hồ cảm thấy võ quyết này rất hữu dụng với hắn thì bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh:

- Lâm Vân sư thúc.

- Gì vậy?

Sở Nam đối với bối phận của mình và xưng hô của bọn người kia cũng đã quen, đồng thời hắn cũng vô cùng rõ ràng, bọn hắn gọi mình chân thành như vậy, ít nhất là tiếng gọi vô cùng chân thành, ngoại trừ bối phận ra thì thực lực cũng vô cùng quan trọng, nếu như không có thực lực thì đoán chừng có lẽ cũng không có ai để ý đến hắn.

- Thu Nguyệt cô nương, người của Đại tiểu thư nói là phụng mệnh của Đại trưởng lão đến truyền tin tức cho người, Thu Nguyệt cô nương đang đợi ở bên ngoài.

- Cám ơn.

Sở Nam lập tức bước ra ngoài, đem quyển sách đang cầm thuận tay đưa cho người nọ, bình thản nói:

- Võ quyết này rất hữu dụng.

Ngay sau đó, Sở Nam liền đi ra ngoài, còn trên mặt người kia lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ, lập tức chăm chú đọc Thảo Mộc Quyết, hắn cũng vừa vặn tu luyện Mộc nguyên lực.

Đến bên ngoài Tàng Thư Các, Sở Nam nhìn thấy một thân ảnh, đang muốn bước lại gọi một tiếng “Thu Nguyệt cô nương” thì Tử Mộng Nhân đã mừng rỡ hét lên:

- Đồ ngốc, đi nhanh….

- Ngươi là?

Sở Nam cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, thế nhưng diện mạo thì lại hoàn toàn lạ lẫm.

Tử Mộng Nhân lúc này mới nhớ nàng vẫn còn dung mạo của Thu Nguyệt, lập tức tiến lại thấp giọng nói:

- Đồ ngốc, ta là Mộng Nhân, đây là do ta ăn Biến Hình Đan, ngươi nhanh theo ta.

- Đi đâu?

- Xông pha khắp đại lục Thiên Vũ, làm hiệp nữ!

- Không phải chỉ còn vài ngày nữa là có thể đi ra ngoài rồi sao?

- Đồ ngốc, không còn thời gian nữa, hay ngày nữa cha ta sẽ gả ta cho tên họ Lăng kia, cho nên đêm nay chúng ta nhất định phải bỏ trốn.

Tử Mộng Nhân lo lắng nói, Sở Nam chợt nghĩ đến nam tử mũi ưng kia, nam tử mũi ưng kia đang ở trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của mình, nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì chỉ sợ kết quả sẽ…. Hơn nữa, bây giờ vẫn không thể kinh động đến những người khác, bằng không thì hi vọng muốn rời khỏi đây của Mộng Nhân sẽ hoàn toàn tan biến.

Tử Mộng Nhân đang mừng rỡ, nhìn thấy Sở Nam trầm mặc thì trong lòng không khỏi lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng, run rẩy nói:

- Đồ ngốc, ngươi không muốn sao?

Không đợi Sở Nam trả lời, Tử Mộng Nhân đã tức giận nói:

- Ngươi đã nói chỉ cần ta thật lòng không muốn gả cho tên họ Lăng kia thì ngươi sẽ không để người khác đụng đến ta, ngươi đã nói sẽ giúp ta xông ra bên ngoại đại lục Thiên Vũ, ngươi còn nói sẽ nướng cho ta ăn, bây giờ ta gặp nạn thì ngươi lại không quan tâm đến ta….

Nói xong, nước mắt của Tử Mộng Nhân lập tức theo khóe mắt lăn dài.

- Mộng Nhân, không phải ta mặc kệ ngươi, chỉ có điều….

- Chỉ có điều cái gì? Chẳng qua ngươi bây giờ là đệ tử đắc ý của Tam gia gia, là đệ tử có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, được Thái gia gia xem trọng, ngươi không nỡ rời khỏi đây, ngươi không nỡ bỏ đi những danh lợi này, không nỡ bỏ đi những lợi ích lớn….

Trong lòng Tử Mộng Nhân vô cùng thương tâm, càng nói càng nhanh, lạnh lùng nói:

- Lâm Vân, xem như ta nhìn nhầm người rồi, ta sẽ tự đi một mình, nếu như bị bọn chúng bắt được thì ta sẽ tự sát!

Tử Mộng Nhân nói vô cùng kiên quyết, sau khi nói xong thì cũng xoay người rời đi, không lưu luyến chút nào.

Tử Mộng Nhân vội vàng chụp lấy cánh tay của nàng, Tử Mộng Nhân lập tức quát:

- Ngươi thả ta ra, ta không biết ngươi.

- Mộng Nhân, ngươi hiểu lầm ta rồi, ngươi muốn đi thì ta sẽ cùng đi với ngươi.

- Thật sao?

Tử Mộng Nhân nghe vậy lập tức mừng rỡ hỏi.

Sở Nam gật đầu đáp:

- Chỉ có điều, Mộng Nhân à, bây giờ ta đang bị người khác theo dõi!

- Ai?

- Là một nam tử mũi ưng, là Hoài Lệ, cũng là người của Đại trưởng lão.

- Hoài Lệ? Trung cấp Võ Quân? Hắn theo dõi ngươi làm gì?

Tử Mộng Nhân vừa hỏi đã nghĩ ra đáp án, vội nói:

- Đại trưởng lão muốn ra tay với ngươi? Hoài Lệ muốn giết ngươi?

- Kết quả xấu nhất là vậy.

Tử Mộng Nhân có chút trầm mặc, chợt hỏi:

- Đồ ngốc, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi mặc dù lợi hại, nhưng không đánh lại trung cấp Võ Quân được, nếu như hắn theo dõi ngươi, chỉ cần chúng ta vừa rời đi thì nửa đường khẳng định hắn sẽ động thủ, đến lúc đó….

Nghĩ đến đây, Tử Mộng Nhân lập tức tâm tàn ý lạnh, chợt nói:

- Đồ ngốc, cứ như vậy đi, chỉ cần ngươi ở lại Tàng Thư Các này thì hắn sẽ không dám động thủ đâu, ta sẽ bỏ trốn một mình, nếu không thể trốn ra ngoài thì ta sẽ ngọc đá cùng tan!

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tử Mộng Nhân, Sở Nam không chút nghi ngờ Tử Mộng Nhân nói được làm được, trong lòng có chút đau đớn, thấp giọng nói:

- Mộng Nhân, ta sẽ cùng bỏ trốn với ngươi.

- Không được, đồ ngốc, ngươi không thể vì ta mà bỏ mạng được!

- Ta có biện pháp, hắn chưa chắc có thể giết được ta.

- Hả?

Sở Nam kề miệng đến sát tai Tử Mộng Nhân, khẽ thì thầm:

- Ngươi đến động Cương Phong chờ ta, đến lúc đó….

Sở Nam nói ra kế hoạch của mình, tim Tử Mộng Nhân đập thình thịch không ngớt, bởi vì lời nói của Tử Mộng Nhân không chỉ có vô cùng giật gân mà hơi thở từ miệng hắn phát ra còn khiến nàng cảm thấy nội tâm ngứa ngáy.

- Như vậy…. có thể được sao?

- Hãy tin ta!

Sở Nam lập tức an ủi nàng.