Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 111: Bi kịch của Lăng Tiêu




Trong nháy mắt Sở Nam trả lại Mãng Sơn Quyết, các đệ tử khác đều điên cuồng lao tới, thề phải đoạt cho bằng đường Mãng Sơn Quyết, dường như nhiễm phải khí tức của Sở Nam cho nên ai nấy cũng trở thành mãnh nhân giống Sở Nam vậy.

Những kẻ này…. Cố chấp vô cùng.

Ngay cả nam tử mũi ưng đi đến, lớn tiếng quát “Lâm Vân” cũng chẳng ai để ý đến.

Thế nhưng, Sở Nam lại quay lại nhìn kẻ có địch ý với hắn.

- Ta đây!

- Lâm Vân, ngươi không phải đến tầng sáu sao?

Nam tử mũi ưng trực tiếp nói.

- Ta thích đứng ở tầng một!

Nam tử mũi ưng quát:

- Ngươi không thể đứng ở tầng một!

Sở Nam nhíu chặt mày, thầm nghĩ người này tại sao hết lần này đến lần khác muốn hắn đến tầng sáu vậy?

Vì thế, Sở Nam chợt hỏi:

- Tại sao?

- Dựa theo quy định tỷ thí, ngươi chỉ có thể đi tầng sáu, không được đứng ở tầng một!

Sở Nam thấy hắn nói vậy thì quyết định thử thăm dò một phen, chợt nói:

- Nếu ta không đi thì sao?

- Vậy ngươi đừng có trách ta không khách khí, đây chính là công việc của ta!

Nam tử mũi ưng lúc nhận nhiệm vụ cũng không để Sở Nam vào mắt, mặc dù hắn đã nghe những chuyện về Sở Nam, nhưng nhiều ngày qua, tính nhẫn nại của nam tử mũi ưng đã mất sạch, cho nên mới có một màn hôm nay.

- Không khách khí thì làm sao?

Trong mắt Sở Nam bắn ra một đạo lãnh mang, bình thản đáp.

Nam tử mũi ưng nở nụ cười, nụ cười vô cùng khó coi, hơi nhếch miệng lên nói:

- Ngươi thử thì biết.

- Ngươi dám ở trong Tàng Thư Các động thủ sao?

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, ngôn ngữ có vẻ thăm dò, Sở Nam biết tên nam tử mũi ưng này là nhằm bản thân mà đến, hơn nữa từ bộ dạng này dường như còn muốn hung hăng thu thập hắn một phen.

- Ngươi phá hủy quy định, ta chỉ dựa theo quy định mà làm việc, có gì không dám?

Nam tử mũi ưng bước tới một bước, nói tiếp:

- Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây, đến nơi phù hợp với ngươi!

Theo tiếng nói của gã, không khí trong Tàng Thư Các trở nên lạnh như băng, một cỗ khí tức âm lệ tràn ra.

Lúc này, những đệ tử kia mới đình chỉ việc tranh đoạt Mãng Sơn Quyết, một tiểu tử thoạt nhìn có vẻ gầy yếu lập tức đem Mãng Sơn Quyết bỏ vào ngực, sợ bị người khác đoạt mất.

Sau đó bọn hắn cũng nghe thấy những lời của nam tử mũi ưng, chúng đệ tử cảm thấy mê hoặc, thầm nghĩ:

- Còn có người bức kẻ khác đến tầng sáu sao?

Chúng đệ tử nhìn về phía nam tử mũi ưng, ngay lập tức trong mắt liền ánh lên nét sợ hãi, hiển nhiên đã từng ăn không ít đau khổ từ trong tay người này.

Trình độ mẫn cảm đối với các loại khí tức của Sở Nam so với những người khác mạnh hơn rất nhiều, hắn không chỉ cảm thấy khí tức âm lệ mà nam tử mũi ưng phát ra, hơn nữa còn cảm thấy trong khí tức đó ẩn hàm cả sát khí.

- Ở Thần Khí Phái này, người từng kết cừu oán với ta, hận không thể dồn ta vào chỗ chết chỉ có Đại trưởng lão, chẳng lẽ nam tử mũi ưng này chính là người của Đại trưởng lão?

Sở Nam nghĩ đến đây thì trong lòng giống như bị lửa giận thiêu đốt, thầm nghĩ:

- Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, muốn tu luyện thật tốt, các ngươi lại cứ hết lần này đến lần khác bức bách ta, vậy thì hãy chờ đấy, ta sẽ tặng các ngươi một cái kinh hỉ!

Đột nhiên, Sở Nam đem cái lệnh bài mà lão giả áo tím đưa cho mình lấy ra, nam tử mũi ưng đang muốn dùng thủ đoạn cứng rắn bắt giữ Sở Nam, nhưng vừa nhìn thấy cái lệnh bài thì lập tức lộ vẻ khiếp sợ, từ trong tấm lệnh bài này truyền đến một cỗ khí tức khủng bố, đương nhiên chính là lệnh bài có quyền hạn rất lớn ở Tàng Thư Các này, Lâm Vân này không ngờ lại có thể tùy thời xuất nhập Tàng Thư Các.

Nhìn thấy lệnh bài này, ánh mắt của nam tử mũi ưng càng trở nên âm lệ, nhưng chỉ có thể hậm hực đi ra ngoài, trước lúc đi ra còn hừ lạnh một tiếng.

Những đệ tử khác thấy thế thì lại thầm thảo luận xem đây chính là lệnh bài gì mà có thể khiến nam tử mũi ưng phải thối lui, đồng thời cũng có không ít người biểu đạt sự bất mãn đối với nam tử mũi ưng này, nói hắn ỷ mình là người của Đại trưởng lão, bình thường đều không để người khác vào mắt, thủ đoạn tàn nhẫn,….

Những lời này vừa lọt vào lỗ tai Sở Nam, khóe miệng Sở Nam liền nhếch lên một tia cười lạnh, thầm nghĩ:

- Quả nhiên là vậy.

Biểu hiện của Sở Nam giống như không có việc gì, tiếp tục tìm sách đọc, hắn biết rõ nam tử mũi ưng này tất có vài phần công phu, tu vi có lẽ đã đạt đến cảnh giới Võ Quân, hơn nữa không phải là vừa mới đột phá, mà đã đột phá cách đây ít nhất một năm.

Một địch nhân mạnh mẽ như vậy, Sở Nam hiển nhiên sẽ không tùy tiện hành động.

Cho đến nay, chiến tích lợi hại nhất của Sở Nam đó chính là chiến thắng Lý Hạo với tu vi sơ cấp Võ Tướng, đồng thời còn là Kim Hỏa song thuộc tính, hơn nữa khi đó bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ, chống lại Võ Quân thì hắn vẫn chưa phải tuyệt đối nắm chắc.

Sở Nam dám khẳng định rằng nam tử mũi ưng kia nhất định sẽ giám thị nhất cử nhất động của hắn, đợi chờ cơ hội ra tay.

Lúc này, nam tử mũi ưng hung ác lẩm bẩm:

- Ta cũng không tin ngươi sẽ ở trong đó cả đời, chỉ cần ngươi bước ra, hừ…. Chẳng qua cũng thật đáng tiếc, tiểu tử này không đến tầng sáu thì bố trí của Đại trưởng lão cũng không phải dùng đến, tuy nhiên, một mình ta đối phó hắn cũng đủ rồi.

Nam tử mũi ưng cũng không biết rằng bởi vì sự thiếu kiên nhẫn, nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ của hắn ngày hôm nay đã khiến Sở Nam cảnh giác.

Cùng lúc đó, Đại trưởng lão rốt cuộc đã hoàn toàn chữa trị xong thương thế của Lăng Tiêu, thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là thương thế trên cơ thể.

Mặt khác, tại phương diện tu vi thì Lăng Tiêu lại bị thương cực nặng, tương đối bi kịch.

Lăng Tiêu vốn dựa vào phục dược mà đột phá, sau đó lại được Đại trưởng lão không tiếc hao phí nguyên lực của mình nâng cảnh giới của Lăng Tiêu đến trung cấp Võ Tướng. Đáng tiếc rằng sau khi đánh một trận với Sở Nam, Lăng Tiêu đã dùng chiêu thức vượt qua cực hạn của hắn, cũng chính là Kim Nguyên Cương Trảm thức thứ mười một. Đồng thời lại thêm Cực Dương Chân Hỏa cực kỳ bá đạo trong công kích của Sở Nam tàn phá, cộng thêm các nhân tố khác, tu vi của Lăng Tiêu đã bị thối lui, trực tiếp mất cảnh giới Võ Tướng, trở lại cảnh giới Đại Võ Sư.

Lăng Tiêu lúc biết tình huống này, nhất thời phát điên, hắn không ngừng gào thét:

- Gia gia, ta là Võ Tướng, tại sao lại biến thành Đại Võ Sư, ta là Võ Tướng mà, ta không phải là Đại Võ Sư….

Ánh mắt của Đại trưởng lão lóe lên vẻ thống khổ, trong đó còn có một tia lạnh lùng thâm độc.

Lăng Tiêu đang điên cuồng gào thét đột nhiên tỉnh táo trở lại, gằn từng chữ:

- Gia gia, ta muốn Lâm Vân phải…. CHẾT!

- Yên tâm đi, Tiêu Nhi, hắn không sống được đâu.

Đại trưởng lão nói thêm:

- Tiêu Nhi, ngươi đừng lo lắng nữa, nếu như ta có thể nâng ngươi lên Võ Tướng một lần thì sẽ có lần thứ hai, gia gia sẽ lại lần nữa nâng tu vi của ngươi lên Võ Tướng.

- Gia gia, người nói thật sao?

Lăng Tiêu cuồng hỉ, hắn thật sự không tiếp thụ nổi tu vi hiện nay của bản thân.

- Đương nhiên là thật rồi.

Đại trưởng lão gật đầu đáp, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, hắn liền nói lảng sang chuyện khác:

- Tiêu Nhi, hôn sự với Tử Mộng Nhân, ngươi thấy thế nào?

- Ả tiện nhân Tử Mộng Nhân này, ta sẽ không để ả sống yên đâu!

Lăng Tiêu nghiến răng thù hận nói.

- Tử Đông Lai vừa rồi có đến, nói muốn nhanh chóng thành hôn.

- Hắn muốn lôi kéo Lăng gia chúng ta tiếp tục bán mạng cho hắn mà thôi.

Lăng Tiêu cũng không phải là người không có đầu óc, Đại trưởng lão nghe thấy lời này cũng cảm thấy vui mừng, chỉ thấy Lăng Tiêu nói tiếp:

- Nên đáp ứng với hắn, hơn nữa còn phải đáp ứng càng sớm càng tốt, ta phải tra tấn ả tiện nhân kia, ta phải đem ả ra trút giận.

Nghe vậy, Đại trưởng lão chẳng những không chút trách cứ mà còn cười tán thưởng.

Mà cách nơi của Đại trưởng lão khoảng 50m, lỗ tai của một bóng đen không giống người thường nhếch lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, lặng lẽ không chút tiếng động rời đi, đến một địa phương vắng vẻ thì rút một tấm da thú ra rồi viết lên một câu:

- Thần Khí Phái, Đại trưởng lão đã có dị tâm, có thể kiếm chuyện.

Sau khi viết xong thì hắn lập tức đem tấm da thú giấu ở một góc tường, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại lấy tấm da thú ra bổ sung thêm một câu:

- Ngoài ra, còn có Lâm Vân, kẻ này chính là Kim Hỏa Thổ ba thuộc tính, hơn nữa lực lượng cực kỳ cường đại, ngày sau nhất định không phải phàm nhân.