Bởi vì, cho dù có Sinh Tử Quyết khống chế, nhưng loại lão quái vật bị Sinh Tử Băng Hỏa trận vây khốn gần sáu ngàn năm, cho dù trọng thương, thậm chí chỉ còn một bước nữa là chết, nhưng bản thân mình cũng phải hao hết công sức chín trâu hai hổ mới thành công, Sở Nam cảm thấy chỉ cần Vạn Trận lão tổ còn một thành thực lực thì bản thân mình cũng sẽ không thành công, thậm chí có thể đã chết rồi, đương nhiên đó là không tính tiểu Hắc ở trong đó. Lão quái vật như vậy, ai biết Vạn Trận lão tổ có thủ đoạn gì để phá Sinh Tử Quyết hay không, mà trên người mình lại còn rất nhiều bí mật.
Tận mắt nhìn thấy có người phá trời mà đi, Sở Nam tin rằng có một ngày hắn cũng có thể phá trời mà đi, nếu thực lực của hắn gia tăng, Vạn Trận lão tổ muốn phá khống chế của Sinh Tử Quyết cũng sẽ càng khó hơn.
- Vạn Trận lão tổ có thể phá thiên mà đi, chính là dựa vào pháp bảo hình “Tâm” đó, ngày sau, ta dùng cái gì để phá trời đây?
Sở Nam tự hỏi, bất giác siết chặt nắm quyền, lực lượng khổng lồ tràn ngập khắp toàn thân.
Lần này đến Vùng đất không rơi, cho dù không tính Vùng đất không rơi thì Sở Nam cũng giành được không ít chỗ tốt, giá trị của hai kiện Tổ Bảo hiển nhiên không cần phải nói, Sở Nam cũng theo Vạn Trận lão tổ mà học được hơn vạn trận pháp.
Ngoài ra, Sở Nam còn lĩnh ngộ được Trận Hồn như người.
Đồng thời, nhờ lại quan sát hắc động mà Vạn Trận lão tổ tạo ra để rời đi, cho nên Sở Nam càng tin tưởng uy lực của Hắc Động quyền sẽ nâng cao thêm một bước.
Mà tất cả đều kém hơn so với tin tức mà Sở Nam lấy được từ Vạn Trận lão tổ, cái gì mà “xuyên qua không gian”, cái gì mà đại lục cấp thấp, đồng thời còn khiến Sở Nam nổi lên suy nghĩ muốn tạo ra trọng kiếm chi hồn…
Chuyến đi đến Vùng đất không rơi quả thật đáng giá.
Sở Nam thanh lọc toàn bộ suy nghĩ của mình, lại nhìn khắp bốn phía, bốn phía lúc này tràn ngập Huyền thú cường đại bị tiếng gào của tiểu Hắc tụ tập, dày đặc kín cả phương viện mấy trăm dặm. Mà trong đám Huyền thụ cường đại, cự mộc che trời, mạn đằng, hoa thảo đủ loại tuyệt đối còn nhiều hơn Huyền thú.
- Hoặc là cút ra đây, hoặc là cút trở về!
Sở Nam nhìn chằm chằm những cự mộc che trời kia mà nói, một cây đại thụ ở giữa có thân to đến ba người ôm đột nhiên lay động, hóa thành hình người, chính là tên Thụ tộc nhân lúc trước đã khiếu chiến với Sở Nam, chỉ có điều bây giờ hắn đã cường đại lúc trước rất nhiều, chỉ nghe hắn lạnh lùng quát:
- Giao bảo bối ngươi lấy được từ trên người Vạn Trận lão tổ ra đây, cả sáu khối hắc sắc lệnh bài kia nữa, sau đó để con thỏ trong lòng ngươi thần phục với Thụ tộc chúng ta vĩnh viễn, tộc trưởng sẽ tha cho ngươi khỏi chết, nếu không sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.
- Tha cho ta không chết? Ngươi có tư cách đó sao?
- Ta đương nhiên là có tư cách này!
Thụ tộc nhân ngạo nghễ nói, thân hình đột nhiên tăng vọt đến ba trượng, từ trên cao nhìn xuống Sở Nam, quát:
- Ngươi và Vạn Trận lão tổ đại chiến một trận, khẳng định bị trọng thương, ngươi mặc dù ra vẻ không bị gì, nhưng thân thể của ngươi đã thụ nội thương rồi! Ngươi trọng thương, còn có thể chạy thoát được sao? Thụ tộc chúng ta đã mang theo toàn bộ thực vật Đồ Đằng của đại lục Đồ Đằng đến Vùng đất không rơi này, ngươi giết được ta, chẳng lẽ có thể giết hết Thụ tộc nhân sao? Cho nên, ta khuyên ngươi, ngoan ngoãn giao bảo vật ra, miễn phải nhận thống khổ vô tận.
- Các ngươi đúng là đại thủ bút.
Tên Thụ tộc nhân kia mỉm cười, ngày đó hắn được Vạn Trận lão tổ thả từ Vùng đất không rơi trở về, liền bẩm báo tin tức này với tộc trưởng, tộc trưởng cùng đám trưởng lão liền thương nghị một màn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi này, Vạn Trận lão tổ khủng bố như vậy, khẳng định trên tay có bảo bối, mà những bảo bối đó nhất định có thể khiến cho Thụ tộc cường đại không bao giờ suy sụp, ngoài ra còn có hắc sắc lệnh bài có thể tìm được linh dược trường sinh bất lão. Mặc dù tuổi thọ của Thụ tộc nhân bọn hắn vốn dài, thế nhưng có dài đến đâu thì cũng có ngày phải chết, nhưng nếu có được linh dược trường sinh bất lão, như vậy thì có thể trường tồn muôn đời, cũng có thể cường hãn đến cực điểm, nhất định có thể tiêu diệt được Thỏ Ngọc tộc.
Tất cả đều nằm trong dự tính của Thụ tộc.
- Còn không nhanh giao ra đây!
Tên Thụ tộc nhân lại quát lạnh một tiếng, Sở Nam nhìn về một phía của khu rừng nhân tạo dày đặc, nơi đó chính là nơi của đám tộc trưởng và trưởng lão.
Vốn tộc trưởng và các trưởng lão của Thụ tộc đứng ở phía trước, nhưng sau khi nhìn thấy sự cường hãn của tiểu Hắc, bọn chúng cảm thấy có chút lo sợ, cho nên mới lui về trung tâm, để cho tên Thụ Hành này làm tiên phong.
Lúc này, tộc trưởng Thụ tộc siết chặt nắm quyền, nói:
- Nhất định sẽ thành công.
Phía sau lưng tộc trưởng còn có một đám người, đám người Phượng Tiên Vân và Thuấn Vận Đạo cũng đứng trong đó.
Sở Nam sau khi nhìn xong liền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Thụ tộc nhân, nói:
- Các ngươi thật sự quyết định không cút về?
- Hừ, sắp chết đến nơi còn muốn mạnh miệng, ngươi đã không chịu giao ra thì chúng ta sẽ động thủ đoạt lấy.
Thụ Hành nói xong liền vung tay lên, sau lưng liền có vài trăm tộc nhân “Thụ hóa”, còn có những loài hoa thảo cực kỳ yêu diễm tràn về phía Sở Nam, trên đường đi qua, mạn đằng còn quấn lấy những Huyền thú, Huyền thú lập tức bị xé nát, mà những dã hoa kia cũng không yếu, liền há rộng cái miệng lớn dính đầy máu, đem Huyền thú diệt đi.
Thụ Hành làm vậy chính là muốn “giết gà dọa khỉ”, chỉ nghe hắn quát:
- Bây giờ, ngươi còn dám mạnh miệng không?
Thụ Hành vừa nói xong, liền cảm thấy khóe miệng nhếch lên một tia xem thường, Thụ Hành cười lạnh, nói:
- Xem thường sao? Một giây sau ngươi sẽ biệt hậu quả của việc xem thường là như thế nào, đúng rồi, mối thù ngày trước, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.