Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1029: Nên nộ phải là ta!




Sở Nam lại ra lệnh cho Tiểu Tinh, mỗi khi chinh phục một Đồ Đằng tộc thì diệt luôn hình và thần của Đồ Đằng bọn hắn, khiến cho những tộc nhân đó sử dụng Đồ Đằng của tiểu Hắc, tín ngưỡng tiểu Hắc, tín ngưỡng Thần Thỏ của Thỏ Ngọc tộc. Sở Nam làm vậy thứ nhất là muốn xem xem tín ngưỡng lực đến cùng có thể đạt đến trình độ nào. Thứ hai chính là muốn thực hiện giấc mộng của tiểu Hắc, xây dựng một bức tượng lớn tại đại lục Đồ Đằng.

Thế nhưng, điều này đối với các Đồ Đằng tộc của đại lục Đồ Đằng mà nói gần như là chuyện không thể, dù sao thì Đồ Đằng thuộc Đồ Đằng tộc bọn hắn cũng là chỗ dựa tinh thần, chỗ dựa tín ngưỡng, từ một góc độ nào đó mà nói thì thậm chí còn là căn bản.

Muốn thay đổi căn bản, tất nhiên là vạn lần khó khăn.

Chỉ có điều, Thỏ Ngọc tộc nhân cũng có nhân tài, một người tên là Phụng Tri liền hiến lên kế sách, một bên là chọn ra một bộ phận thực lực không tệ, biết ăn nói, lại có thân phận là Thỏ Ngọc tộc nhân, làm sứ giả “Thần Thỏ”, dùng tư thái ân nhân giải cứu những người nghèo khổ bị các tộc ngang ngược áp bách, để bọn hắn mang ơn, thuận tiện tuyên dương uy danh “Thần Thỏ”. Một phương diện khác là âm thầm giả dạng Đồ Đằng mà bọn hắn thờ phụng làm ra những chuyện ác tày trời, khiến bọn hắn sinh ra hoài nghi Đồ Đằng mà mình đang thờ phụng. Một sáng một tối, tích lũy từ ngày này sang ngày khác. Nhất định có tác dụng. Còn có thể để “Thần Thỏ” vài lần biểu lộ ra thần tích, ví dụ khiến những nơi bị hạn hán lâu dài xuất hiện mưa,…

Sở Nam tiếp thu kế sách, đồng thời để hắn phụ trách làm chuyện này, ngoài ra còn đích thân ra tay, khiến thực lực hắn tăng mạnh, sau đó lại nói với hắn:

- Nếu hoàn thành chuyện này thì ngươi sẽ lập công lớn.

Phụng Tri đương nhiên kích động đến rơi nước mắt, liền hạ Đồ Đằng huyết thệ, nhất định sẽ hoàn thành việc này.

Tiểu Tinh cũng không lập tức tiếp chiến với đại quân Thần Long tộc phái ra, mặc dù nàng tin rằng với thực lực Thỏ Ngọc tộc bây giờ, thêm cả đại nhân và “Thần Thỏ” thì khiến đại quân kia diệt vong cũng không phải việc khó. Nhưng nàng lại luôn né tránh đại quân của Thần Long tộc, liên tục tại trên chiến trường hủy diệt những Đồ Đằng tộc phụ thuộc Thần Long tộc, thành thừ những thế lực phụ thuộc Thần Long tộc, để Thần Long tộc chỉ còn lại một mình.

Vài chục ngày sau, Lôi Vũ Quý của đại lục Đồ Đằng cũng sắp đến.

Sở Nam nhìn bầu trời âm u, trong lòng dâng lên kích động, ngoài ra còn có khát vọng, lôi điện đối với hắn chính là một đại sát chiêu, mà hắn lại càng muốn đem lôi điện tử sắc khôi phục lại trạng thái lúc trước.

Đồng thời, Sở Nam còn tính thời gian hắn đến đại lục Đồ Đằng này, tính đến lúc này, qua ba ngày nữa là hắn được 23 tuổi rồi.

- 23 rồi.

Trên đại lục Đồ Đằng, theo lẽ thường mà nói thì lúc Lôi Vũ Quý sẽ không phát sinh chiến tranh đại quy mô, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thần Long tộc và các bộ tộc khác đều không lo lắng Thỏ Ngọc tộc tiến công.

Tiểu Tinh lại hướng Sở Nam xin chỉ thị, lúc muốn dừng lại thì Sở Nam lại nhàn nhạt nói:

- Không sao, tiếp tục tiến lên!

- Đại nhân…

Tiểu Tinh muốn khuyên nhủ, bởi vì lúc Lôi Vũ Quý thì lôi điện sẽ xuất hiện rất nhiều, có thể sẽ mang đến tổn thất thảm trọng cho Thỏ Ngọc tộc, thế nhưng lúc nàng tiếp xúc với ánh mắt của Sở Nam, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

- Đại nhân khẳng định có phương pháp khiến lôi điện không thể mang đến thương tổn.

Mặc dù ý nghĩ này rất khó tin, thế nhưng Tiểu Tinh lại tin, lập tức đem những lời khuyên nhủ nuốt trở về, càng kiên định tự tin đi bố trí.

Ngày thứ ba, phảng phất như để ăn mừng ngày sinh nhật Sở Nam, mưa to như trút nước, mây đen dày đặc, lôi điện xé trời, xuyên thủng mây đen, thời khắc quan trọng đã đến, thế nhưng trên mặt Sở Nam không hề có vẻ mừng rỡ, nếu có thì chỉ có hoài niệm, hoài niệm cha mẹ ở đại lục Thiên Vũ.

- Cha mẹ, các người có ổn không, hài nhi…

Đang lúc nghĩ đến đây thì một nam tử uy vũ từ phía xa từng bước tiến đến trước mặt Sở Nam, lạnh lùng nói:

- Ta đến khiêu chiến, truyền thuyết của ngươi, ngày hôm nay sẽ kết thúc!

Nam tử này thân cao tám thước có dư, khá khôi ngô, toàn thân da ngăm đen, tản mát ra một cỗ uy áp có phần giống như lôi điện cuồng vũ trên không trung.

Bất đồng là cỗ uy áp này quá yếu, yếu đến mức nếu như thực lực Sở Nam thấp hơn một chút thì căn bản không thể nhìn ra.

Sở Nam nhìn lôi điện đầy trời, bình thản nói:

- Ngươi không nên đến khiêu chiến lúc này, lại càng không nên quấy rầy ta tưởng niệm.

Nam tử uy vũ lạnh lùng cười, đáp:

- Ngươi thật đúng là tự đề cao mình rồi, ta nói khiêu chiến ngươi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nói khiêu chiến ngươi còn không bằng nói đến giết ngươi, kết thúc ngươi!

- Chỉ bằng ngươi sao?

- Ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi có thể thao túng hỏa, thủy, thụ, thế nhưng ngươi có biết ta đến cùng là ai không? Ngươi biết tại sao ta lại đến lúc xuất hiện Lôi Vũ Quý không?

Nam tử uy vũ phi thường tự tin, mặc dù sắc mặt bảo trì vẻ bình thản, thế nhưng bên dưới vẻ bình thản đó không giấu được vẻ cuồng ngạo, coi trời bằng vung.

Sở Nam thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam tử uy vũ rồi nói:

- Ta cần phải biết sao?

Ngữ khí vẫn bình thản như cũ, không chút sát cơ nào, thế nhưng, mưa to trư trút nước rơi xuống Sở Nam lại tự động dạt qua hai bên.

- Ngươi đương nhiên cần phải biết, mà ngươi càng phải biết hơn đó là ta họ Lôi, tên Đình, Lôi tộc cửu phẩm Đồ Đằng sư, chỉ còn cách Đồ Đằng linh một bước ngắn mà thôi!

Lôi Đình tự tin cười, nhìn thấy Sở Nam không chút đổi sắc, tâm thần khẽ động, nhưng vẫn không để ý, khẽ nhếch miệng, tiếp tục nói:

- Không biết ngươi nghe thấy tin tức này sẽ có cảm giác gì? Giờ phút này trong lòng ngươi đang nổi sóng lớn! Mặc dù ngươi biết thủy, hỏa, thụ, nhưng ngươi có thể thao túng được lôi điện sao? Dưới lôi điện, tất cả thủy, hỏa, thụ đều bị diệt hết, lôi điện chính là tồn tại cường đại nhất đại lục này! Mà dưới hoàn cảnh lôi điện đầy trời này, thực lực của ta sẽ bạo xuất đến mười hai thành!

- Lôi điện quả thật rất mạnh!

Lôi Đình giơ hai tay lên không trung, siết chặt lại rồi nói:

- Lôi điện tự nhiên mạnh, bởi vì nó là tên của ta, hi vọng thực lực của ngươi đủ mạnh, như vậy thì sau khi đánh xong một trận ta mới có cơ hội tiến vào cảnh giới Đồ Đằng linh, hoặc là trực tiếp tiến vào cảnh giới Đồ Đằng. Cái tên Lôi Đình từ nay về sau sẽ sừng sững trên đại lục Đồ Đằng này!

Lời vừa dứt, hai tay Lôi Đình đột nhiên sản sinh một đạo lôi điện, hét lớn một tiếng:

- Lôi Đình tiên (roi)!

Lập tức, đạo tiên ảnh “Lôi Đình” trút xuống Sở Nam, Lôi Đình dứng chắp tay, bày ra tư thái từ trên cao nhìn xuống giống như đang quan sát chúng sinh, cười nói:

- Bị Lôi Đình quấn phải, xương cốt ngươi sẽ vỡ nát, xương cốt vỡ nát rồi thì ta xem ngươi còn có thể bình tĩnh thế nào? Truyền thuyết của ngươi làm sao có thể tiếp tục đây?

Thế nhưng, lúc lời cuối cùng của Lôi Đình vừa dứt, đạo “Lôi Đình tiên” kia cũng không chút báo hiệu biến mất, Lôi Đình đang chuẩn bị xem bộ dạng chật vật thê thảm của Sở Nam không khỏi trợn tròn mắt, nghenh giọng hét lên:

- Chuyện gì thế này? Lôi Đình tiên tai sao lại biến mất?

- Đây chính là Lôi Đình uy lực cực lớn sao?

Lôi Đình hai mắt thoáng run, trong lòng cảm thấy bất diệu, hai tay chém xuống, quát:

- Lôi Đình trảm, chém nát bấy hắn!

Sau khi thi triển công kích, Lôi Đình liền đưa mắt nhìn chằm chằm đạo “Lôi Đình trảm” của mình.

“Lôi Đình trảm” trảm đến giữa không trung thì cũng theo bước “Lôi Đình tiên”, vô thanh vô tức biến mất.

- Không thế nào, tại sao lại biến mất chứ?

Lôi Đình thầm nhủ trong lòng, lại nhìn Sở Nam đang lắc đầu, lòng kiêu ngạo lập tức giống như bị chính một đao một tiên vừa rồi đánh trúng, thân hình nhảy lên không trung, thổ ra vài ngụm máu tươi, chợt thét:

- Lôi tộc nhân Lôi Đình, lấy máu hiến Lôi tổ, nay mượn uy năng của Lôi tổ để giết cường địch trước mắt!

Tiếng quát vang vọng khắp không trung, một đạo lôi điện tử sắc kỳ dị cực kỳ nhạt xuất hiện phía chân trời, nhanh chóng chui vào trong cơ thể lôi điện, thân thể lôi điện bắt đầu vặn vẹo, sau đó chậm rãi biến thành một đạo lôi điện vừa to vừa thô.

Hai mắt Sở Nam chợt trở nên sắc bén như đao, nhất là bởi vì đạo lôi điện kỳ dị kia được Lôi Đình gọi là Lôi tổ!

Lôi Đình hóa thân thành “lôi điện” còn truyền ra âm thanh chấn vang:

- Lôi Đình Chi Nộ!

Tiếng hét phá không, đạo “lôi điện” kia đột nhiên duỗi ra ngàn vạn điện xà, thế nhưng điện xà này không lan ra khắp bốn phía, ngược lại bắt đầu ngưng tụ, ngưng tụ thành hình một bàn tay, một bàn tay lôi điện.

Bàn tay lôi điện thi triển “Lôi Đình Chi Nộ”.

Nhất thời, bàn tay lôi điện hướng về phía Sở Nam ép xuống, lôi điện nhảy múa đầy trời giống như đang hò hét trợ uy cho bàn tay lôi điện này, khiến uy thế của nó càng thêm lớn lao.

- Đi chết đi!

Thanh âm của Lôi Đình cũng mơ hồ ẩn chứa khí thế to lớn, quát:

- Lôi Đình nổi giận, ngươi sao có thể không hủy diệt?

Lúc bàn tay Lôi Đình sắp đập xuống, Sở Nam mới nói:

- Thật ra, nên nộ phải là ta!

- Ha ha ha…

Ngươi nộ thì làm được gì? Ngươi chỉ có thể trở thành người…

Chữ “chết” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì Sở Nam đã bắt lấy bàn tay lôi điện, trong nháy mắt bị bắt lấy, tâm thần Lôi Đình bắt đầu run rẩy, run rẩy vô cùng tận, loại run rẩy này chính là loại run rẩy thực lực chênh lệch tuyệt đối, linh hồn run rẩy, giống như một dân đen nhìn thấy hoàng thượng vậy.

Lúc này, bàn tay lôi điện chợt vang lên tiếng “răng rắc”, sau đó chia năm xẻ bảy.

- Không... Ngươi đến cùng là ai?

Lôi Đình hét lên, trong thanh âm có phần hoảng loạn, rống:

- Ta không cam lòng, phải là ta kết thúc ngươi, sao có thể là ngươi kết thúc ta được? Ta chết cũng không cam lòng…

Đạo “lôi điện” mà Lôi Đình hóa thành từ từ vỡ tan, Lôi Đình phát ra tiếng gào thảm, vô số máu tươi bắn lên không trung, chỉ nghe hắn quát:

- Dùng máu toàn thân ta, dùng tính mạng trăm năm của ta, hiến tế Lôi tổ, diệt sát người này!

Tiếng gào thét vang lên, một đạo quang quyển lôi điện tử sắc cực kỳ nhạt từ hía chân trời khuếch tán ra, dung nhập vào trong lôi điện bị nghiền nát, bỗng chốc lôi điện tụ họp lại, uy lực so với trước càng tăng mạnh gấp mười lần.

Sở Nam nhìn về phía chân trời, vận chuyển lôi điện trong cơ thể, đặc biệt là đạo lôi điện tử sắc, nhấc tay kình thiên, quát lạnh:

- Vạn Thiên Lôi Đình, ngưng!

- Ngươi tưởng tương là ai? Ngươi muốn ngàn vạn lôi điện ngưng thì lôi điện sẽ nghe lời ngươi mà ngưng sao? Thật nực cười, nực cười vô cùng, ta phải bỏ ra tinh huyết, bỏ ra tính mạng, mặc kệ ngươi lại, đều chỉ có…

Lôi Đình gào thét điên cuồng.

Đột nhiên tiếng gào thét im bặt, “ngàn vạn lôi điện” trên không trung đang hướng về phía cánh tay phải của Sở Nam mà ngưng tụ.