Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1013: Thạch bản tàn khuyết




Trong gian phòng của Sở Nam, đối với Sở Nam mà nói, một tháng chỉ phảng phất như là nháy mắt.

Đan dược và trận pháp tương dung khiến Sở Nam như say như mê, đan phương có ngàn vạn, trận pháp cũng có ngàn vạn, cả hai tương dung, nếu như tương dung chuẩn xác thì uy lực của đan dược bạo tăng gấp mấy lần. Đương nhiên nếu không cẩn thận thì trận pháp sẽ hủy đan dược không còn một mảnh.

Một tháng trời thử nghiệm, Sở Nam đã tiến hành thử nghiệm mấy chục vạn lần, mặc dù 95% thí nghiệm của hắn đều thất bại, thế nhưng 5% còn lại cũng là một con số tương đối lớn.

Ngoài ra, “Tâm Luyện quyết” cũng ngày càng tùy tâm sở dụng, hỏa lò từ mười cái đã biến thành hơn trăm cái, mà thần niệm của Sở Nam bởi vì ngày đêm không ngừng tu luyện mà đã tiến xa hơn 300 mét.

Thần niệm tân sinh này sát khí không mất, tử khí cũng không tiêu, lôi điện vẫn còn, không chỉ vậy, còn có thêm một thứ khiến Sở Nam không biết phải nói gì, nhưng Sở Nam mơ hồ cảm giác được nó nhất định có liên quan đến đan dược.

Có thu hoạch như thế, cái giá đắt phải trả hiển nhiên chính là toàn bộ dược thảo, ngoại trừ những dược thảo trong đan phương mà Sở Nam đặc biệt thu thập ra thì tất cả đã dùng hết sạch, cho dù Tiểu Tinh không ngừng vơ vét dược thảo của các tộc khác cũng không đủ dùng.

Bởi vì, Sở Nam chưa từng ra khỏi gian phòng của mình.

Bên ngoài gian phòng, mười tám tên tộc nhân của Thần Long tộc vẫn bảo trì dưới dạng “khối cầu”, lẳng lặng nằm yên một chỗ, chỉ có điều, khối cầu năm màu lúc này chỉ còn lại một màu, đó chính là huyết sắc.

Sở Nam nhìn thấy cũng không khỏi thầm cảm thán sinh mệnh lực của Thần Long tộc cường hãn, đến lúc này mà vẫn còn có thể duy trì Long hóa, mà trên thực tế, mười tám người này đã rơi vào cảnh đèn cạn dầu rồi.

- Thả… thả… chúng ta…

Một tên tộc nhân Thần Long tộc công lực sâu nhất, đem toàn thân lực lượng tích cóp được, mở miệng một cách hư nhược, trong mắt lóe lên vẻ khẩn cầu, sau khi nói xong, người này rốt cuộc cũng không duy trì Long hóa được nữa, thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, thống khổ như núi sập ập đến khiến hắn không thở nổi.

Sở Nam vung tay lên, khối cầu liền bung ra.

Mười tám người bay ra mười tám hướng, toàn bộ đều ngã trên đất, mười tám tên tộc nhân Thần Long tộc này đều chỉ thở ra mà không hít vào, hiển nhiên chỉ còn cách cái chết một bước nữa thôi.

Ngay lập tức, Sở Nam đem bọn chúng giao cho Như Nhan, lại tìm đến Tiểu Tinh, hỏi Tiểu Tinh thế cục đại lục Đồ Đằng hiện nay như thế nào, Tiểu Tinh thành thật khai báo, Sở Nam nghe xong liền gật đầu, thế cục này cũng không kém suy tính của hắn là bao.

- Chiến trận tu luyện thế nào rồi?

- Chỉ có thể thuần thục sáu chiến trận, những chiến trận khác vẫn đang ma luyện.

- Tốc độ quá chậm, hãy nghĩ biện pháp khiến bọn hắn tích cực một chút, phải xem huấn luyện chiến trượng như hô hấp, giống như là đi đường, tùy thời đều có thể thuần thục biến trận!

- Đại nhân, thân thể của các tộc nhân có thể không chịu được cường độ cao như vậy…

- Thân thể cũng giống như chiến trận và Đồ Đằng chiến kỹ, chỉ cần rèn luyện thì không phải lo thân thể bị hư…

Sở Nam nói đến đây, đột nhiên lên tiếng:

- Ngươi đã từng trải qua cảm giác thân thể vỡ vụn rồi tổ hợp lại chưa?

Tiểu Tinh dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hơi mở lớn, sau đó lại lắc đầu.

- Nếu không thì ngươi có thể thử xem, nếu như ngươi có thể đạt tới cảnh giới này, cường độ thân thể của ngươi nhất định sẽ tiến thêm một bước cường hóa!

Sở Nam quay lại chủ đề ban đầu, nói:

- Để bọn hắn tích cực rèn luyện thân thể, đến chỗ Như Nhan lấy một ít Thoát Thai Đan, Tẩy Tủy Đan,… bọn hắn rèn luyện triệt để thì mới có thể phát huy được uy lực của những đan dược này.

- Tiểu Tinh đã nhớ kỹ.

- Tìm thời cơ thích hợp, đem Cửu Sư tộc đoạt đến tay.

- Rõ, đại nhân!

Thanh âm Tiểu Tinh vang dội, ánh mắt cũng sắc bén như kiếm.

- Thứ ta muốn, phải nhanh chóng kiếm cho bằng được.

- Tiểu Tinh đã đem những thứ đó công bố ra ngoài, ta tin rằng, bất kể là thứ gì cũng có thể tìm được, lúc đó sẽ càng dễ dàng hơn.

Sở Nam khẽ gật đầu, Tiểu Tinh còn nói thêm:

- Đúng rồi, đại nhân, một tên tộc nhân của Thiên Xà tộc, đoán chừng nửa canh giờ nữa thì Đồ Đằng sẽ thức tỉnh.

Nghe vậy, ánh mắt Sở Nam liền sáng lên, ôm tiểu Hắc rời đi.

Tiểu Tinh lập tức trở lại sân huấn luyện, nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể khiến các tộc nhân tích cực tập luyện, nửa ngày sau, Tiểu Tinh mới nghĩ đến tiểu Hắc, lập tức mượn danh nghĩa của Thần Thỏ một phen, vừa nói, trong lòng Tiểu Tinh vừa nghĩ:

- Tìm một cơ hội, xin đại nhân để Thần Thỏ đi một chuyến, đến lúc đó, tộc nhân nhất định là tinh thần bách bội.

Mà tộc nhân Thỏ Ngọc tộc mỗi lần nghĩ đến Thần Thỏ thì dường như trong cơ thể tiểu Hắc lại có một luồng lực lượng chảy vào, chỉ có điều, bây giờ tiểu Hắc đã rất quen thuộc loại lực lượng này, ngược lại cảm thấy nó rất ấm áp.

Sau nửa canh giờ, tại nơi giam giữ Thiên Xà tộc, một tên mũi lệch vẻ mặt đầy hưởng thụ, hắn đang tiến hành thức tỉnh Đồ Đằng, Sở Nam lúc này đang điều tra tất cả biến hóa trong cơ thể hắn.

Theo việc thức tỉnh diễn ra, vầng trán nhíu chặt của Sở Nam càng lúc càng giãn ra, đợi đến khi Đồ Đằng thức tỉnh hoàn toàn thì Sở Nam ới thầm nghĩ:

- Cũng không khác những gì ta nghĩ lắm, chỉ có điều còn cần nhiều Đồ Đằng tộc nữa thì mới có thể xác định.

Trong những ngày tiếp theo, Sở Nam không luyện đan nữa, bởi vì dược thảo không đủ, cho nên hắn mới lật xem từng bản ghi chép của các Đồ Đằng tộc khác, đồng thời chờ các Đồ Đằng tộc nhân đó thức tỉnh.

Rất nhanh, người của Kỳ Lân tộc đã đến, lần này người đến chính là Đại trưởng lão của Kỳ Lân tộc, người đi theo chính là Thuấn Hỏa lần trước.