Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1007: Thần Thỏ phù hộ




Thiên Xà tộc có được tin tin tức Thỏ Ngọc tộc taiaj kích, hoàn toàn không cho là đúng, hiển nhiên đều không để Thỏ Ngọc tộc vào mắt.

- Thỏ Ngọc tộc quả thật là không biết tự lượng sức, đánh thắng Thương Lang tộc ahi trận còn cho rằng mình là vô địch, Thỏ Ngọc tộc chỉ cần dám đến đây thì ta nhất định sẽ khiến Thỏ Ngọc tộc toàn diệt, một người cũng đừng hòng từ trong địa bàn Thiên Xà tộc bước ra.

Tộc trưởng Thiên Xà Uyên Vương của Thiên Xà tộc nói ra lời này, ngữ khí lúc nói hoàn toàn là bộ một bộ dạng giống như tay chỉ giang sơn, khí phách lẫm liệt. Mà Nhị trưởng lão của Thiên Xà tộc thì vẻ mặt lại âm trầm, khuyên nhủ:

- Tộc trưởng, chúng ta không thể chủ quan được, Thỏ Ngọc tộc có được thần bí nhân từ trên trời hàng lâm xuống Cửu U luyện cảnh, còn cả con thỏ có thể đem sứ giả Cửu Sư tộc đánh rơi, ta dù sao vẫn cảm thấy không ổn, nếu Thỏ Ngọc tộc không có lòng tin, làm sao dáo đến tấn công Thiên Xà tộc chứ?

- Có gì mà không ổn? Thiên Xà tộc chúng ta trọng yếu nhất không phải là lực lượng, mà là độc, kỳ độc vô cùng độc. Độc dược của Thiên Xà tộc, có Đồ Đằng tộc nào là không sợ? Cho dù là Cửu Sư tộc cũng phải nhường chúng ta ba phần. Huống chỉ là Thỏ Ngọc tộc, cho dù con thỏ kia có đến đây thì kết quả vẫn vậy!

Tên tộc trưởng vẫn tự tin mười phần, đúng lúc này, một âm thanh vang lên rất đột ngột:

- Tộc trưởng, các vị trưởng lão, các người cảm thấy Thỏ Ngọc tộc tại sao không tấn công những Đồ Đằng tộc khác mà lại tấn công Thiên Xà tộc chứ? Thiên Xà tộc cách Thỏ Ngọc tộc cũng không phải là gần.

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức giác ngộ, sau đó rơi vào trầm tư, Thiên Xà Uyên Vương chợt nghĩ đến một chuyện, cả kinh nói:

- Chẳng lẽ là Ngũ Ẩn xà ta phái ddi đều bị Thỏ Ngọc tộc pahts hiện ra?

Thiên Xà Uyên Vương vừa nói ra lời này, liền lập tức phản bác:

- Không thể nào, Ngũ Ẩn xà sở trường ẩn nấp, những nơi đi qua đều không đẻ lại chút dấu vết, chưa từng xảy ra sai lầm, làm sao Thỏ Ngọc tộc có thể phát hiện ra được?

Thiên Xà Uyên Vương nghĩ như vậy là bởi vì quan niệm ảnh hưởng, ấn tượng Thỏ Ngọc tộc yếu nhược trải qua một thời dài đã khắc sâu trong đầu hắn, sâu đến mức giống như đạo lý mặt trời mọc phía Đông và lặn phía Tây. Cho nên, theo lý thì khắc sâu này cũng đến mức sẽ không bởi vì hai trận chiến mà thay đổi cách nghĩ, đặc biệt là Thiên Xà tộc còn tự nhận mình là Đồ Đằng có sát chiêu trí mạng.

Thế nhưng, Thiên Xà Uyên Vương không biết rằng, Ngũ Ẩn xà mà hắn phái đi tìm hiểu đã chết đến không thể chết thêm được nữa rồi.

Thiên Xà Uyên Vương nhìn thấy không khí có chút nặng nề, liền vung tay lên, nói:

- Không cần suy nghĩ nữa, Thỏ Ngọc tộc vừa đến lập tức thả ra độc vụ, khiến Thỏ Ngọc tộc mất đi chiến đấu, đến lúc đó chúng ta lại đánh một trận!

Chúng trưởng lão đều gật đầu, bởi vì tình huống hiện nay chỉ có thể làm vậy.

Rất nhanh, Thỏ Ngọc tộc đã đánh tới khu vực Thiên Xà tộc, Thiên Xà Uyên Vương sớm đã dẫn người chờ ở phía trước, nhìn thấy Tiểu Tinh một thân nhung trang, Thiên Xà Uyên Vương không khỏi ha ha cuồng tiếu, nói:

- Bạch Tiểu Tinh, ngươi tự động dâng lên để làm ấm giường cho bổn Vương sao?

Thiên Xà Uyên Vương vừa nói xong, tộc nhân Thiên Xà tộc đều cười vang không ngừng, Thỏ Ngọc tộc nhân bừng lên phẫn nộ, Tiểu Tinh quay người lại nói với tộc nhân của mình:

- Thấy chưa? Trong mắt người khác, chúng ta căn bản không có chút thân phận nào, chúng ta muốn sống tôn nghiêm thì phải dùng càng nhiều máu tươi và tính mạng để đổi lấy! Các ngươi có sợ không?

- Không sợ!

Tiếng hô vang đến rung trời.

- Đúng vậy, chúng ta căn bản không cần sợ, bởi vì chúng ta được Thần Thỏ của Thỏ Ngọc tộc phù hồ.

Tiểu Tinh vừa nói ra lời này, chúng nhân Thỏ Ngọc tộc liền nghĩ đến Thần Thỏ đại triển thần uy lần trước, lại hét lớn một tiếng:

- Thần Thỏ phù hộ!

o0o

Tiếng quát vang lên, một cỗ khí tức kỳ lạ tràn ra, tại gian phòng của Sở Nam ở rất xa, tiểu Hắc trong ngực Sở Nam đột nhiên mở mắt, trên người hiện lên một đạo quang quyển nhàn nhạt, sau đó tiểu Hắc lại trở mình, hai mắt nhắm nghiền.

o0o

Thiên Xà tộc, Thiên Xà Uyên Vương hét lên một tiếng:

- Thần Thỏ phù hộ? Hôm nay không ai có thể phù hộ được các ngươi, các ngươi sẽ vĩnh viễn chết tại đây!

- Hôm nay, thề nhất định phải dùng máu tươi của ngươi để tế Thỏ Ngọc tộc ta.

Tiểu Tinh lạnh nhạt nói xong liền hạ lệnh công sát, Thiên Xà Uyên Vương cười dữ tợn, nói:

- Độc vụ khởi!

Lập tức, một mảnh độc vụ lục sắc đem toàn bộ địa bàn Thiên Xà tộc bao phủ, Thiên Xà Uyên Vương mang theo độc nhân thối lui, nhập vào trong độc vụ lục sắc, chuẩn bị mượn độc vụ này mà chế trụ Thỏ Ngọc tộc nhân. Cùng lúc đó, Thiên Xà Uyên Vương còn lo lắng Tiểu Tinh không dám tiến vào trong độc vụ, liền khích tướng:

- Bạch Tiểu Tinh, ngươi dám vào không? Bổn vương đánh cuông rằng ngươi không dám!

Tiểu Tinh nhìn độc vụ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:

- Có gì mà dám hay không dám?

Nhất thời, chín vạn dũng sĩ Thỏ Ngọc tộc đều bước vào bên trong độc vụ, bên trong độc vụ vang lên âm thanh Thiên Xà Uyên Vương:

- Nam giết sạch, nữ đánh bất tỉnh, kẻ nào có thể bắt được Bạch Tiểu Tinh thì sẽ được trọng thưởng.

Mệnh lệnh vừa phát ra, bên trong độc vụ lập tức xuất hiện vô số thân ảnh như rắn trườn, nhanh chóng xông thẳng về phía Thỏ Ngọc tộc nhân, giết thẳng đến phía Bạch Tiểu Tinh, Ngay cả Xà Nguyên Lực ngày trước ở Cửu U luyện cảnh bị Sở Nam hung hăng ném xuống đất cũng trong số đó, Xà Nguyên Lực nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, cười dữ tợn:

- Bạch Tiểu Tinh, ngươi lúc ở Cửu U luyện cảnh không phải rất cuồng sao? Bây giờ ngươi còn dám cuồng nữa không?

- Đại nhân ngày ấy đã nói, muốn ta nhất địch phải đích thân giết ngươi!

- Chỉ bằng vào ngươi? Nằm mơ đi.