- Grào…
Tiểu Hắc gầm lớn một tiếng, sau đó mở rộng miệng, một ngụm đem thực ảnh Thương Lang nuốt vào trong bụng, một màn này khiến toàn bộ mọi người chứng kiến không khỏi toàn thân đều run rẩy kịch liệt, trong mắt Thương Lang Bá Nghiệp cũng tràn đầy hàn ý, năm ngón tay hung hăng cấu mạnh vào bắp đùi của mình.
Năm vạn dũng sĩ Thương Lang dùng hết toàn lực mới ngưng tụ ra một Thương Lang, vậy mà không ngờ lại bị một con thỏ nuốt gọn.
Thương Lang tộc nhân sợ hãi, mà Thỏ Ngọc tộc nhân thì lại chiến ý dào dạt.
Tiểu Tinh dẫng theo mười vạn Thỏ Ngọc tộc đằng đằng sát khí giết ra, Tiểu Tinh xung phong dẫn đầu, chỉ trong chớp mắt đã giết đến trước mặt năm vạn dũng sĩ Thương Lang tộc vừa vặn dùng hết Đồ Đằng chi lực.
Thương Lang Bá Nghiệp nhìn thấy mười vạn tộc nhân Thỏ Ngọc tộc, ánh mắt thoáng run, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn mãnh liệt, còn khẽ lẩm bẩm:
- Người của Thỏ Ngọc tộc, bất luận là nam hay nhược đều không phải rất yếu nhược sao? Nhưng hôm nay tại sao so với dũng sĩ Thương Lang tộc lại còn cường tráng hơn?
Mặc dù cảm giác bất ổn, thế nhưng Thương Lang Bá Nghiệp vẫn tự an ủi bản thân:
- Cho dù thân thể bọn hắn có cường tráng hơn cũng vô dụng, Đồ Đằng chiến kỹ của Thỏ Ngọc tộc trước mắt Đồ Đằng chiến kỹ Thương Lang tộc hoàn toàn không chịu nổi một kích!
Chỉ tiếc rằng, sự an ủi của Thương Lang Bá Nghiệp chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ, sụp đổ như tấm gương vỡ nát.
Đám người Tiểu Tinh đem ba tháng tu luyện “Thỏ Ngọc Cửu Thức” hoàn toàn thi triển ra, uy thế vô cùng, năm vạn tộc nhân Thương Lang tộc trước mặt Thỏ Ngọc tộc chẳng khác gì một tầng băng mỏng, vừa sờ vào liền vỡ.
Thương Lang Bá Nghiệp hoàn toàn ngẩn ra.
Những người xung quanh thấy vậy đều ngẩn ra.
Bọn chúng quả thật không rõ, tại sao chỉ ba tháng không gặp mà Thỏ Ngọc tộc nhân lại trở nên lợi hại như vậy.
Tiểu Hắc cuộn tròn ở trên không trung, ném vào miệng từng viên đan dược mà cắn.
Đợi đến khi Thương Lang Bá Nghiệp phục hồi tinh thần thì lập tức ra lệnh cho năm vạn dũng sĩ Thương Lang tộc còn lại xông lên cứu viện. Năm vạn dũng sĩ Thương Lang tộc bị Thỏ Ngọc tộc vây giết chỉ trong chốc lát đã không còn lại bao nhiêu.
Giờ khắc này, ai cũng không thể tin nổi, những kẻ hiếu sát trước mặt lại chính là Thỏ Ngọc tộc dịu dàng ngoan ngoãn.
Thương Lang Bá Nghiệp thấy vậy, vội vàng ra lệnh năm vạn dũng sĩ Thương Lang tộc xông lên cứu viện dừng lại, Thương Lang Bá Nghiệp đi đến phía trước, quát lớn:
- Gọi tộc trưởng Đồ Bách Thuận của các ngươi lăn ra đây, cho hắn ba phút, không đi ra thì Thỏ Ngọc tộc sẽ…
Không đợi Thương Lang Bá Nghiệp nói xong thì Tiểu Tinh đã ngắt lời:
- Đồ Bách Thuận đã không còn là tộc trưởng Thỏ Ngọc tộc nữa, bây giờ tộc trưởng Thỏ Ngọc tộc chính là ta. Thương Lang Bá Nghiệp ngươi có cái rắm gì muốn phóng sao?
- Ngươi!
Trong mắt Thương Lang Bá Nghiệp tràn ngập sát cơ nồng đậm, quát:
- Cho ngươi một cơ hội, thần phục Thương Lang tộc chúng ta, bằng không thì ta sẽ khiến Thương Lang tộc từ nay về sau sống không bằng chết!
- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, đem Thương Lang tộc của ngươi hiệu trung Thỏ Ngọc tộc, bằng không, chết!
Tiểu Tinh không yếu thế chút nào.
- Ha ha ha…
Thương Lang Bá Nghiệp cười như điên, quát:
- Không ngờ lại cuồng ngôn như thế, ngươi chỉ là một nữ nhân, một con thỏ cũng dám càn rỡ như vậy.
Thương Lang Bá Nghiệp lại cười, sau đó nói:
- Đem những thứ “đồ chơi” của Thỏ Ngọc tộc, đưa đến đây cho ta.
Ngay lập tức, vài ngàn tộc nhân Thỏ Ngọc tộc liền bị dẫn đến phía trước.
Tiểu Tinh nhìn thấy tộc nhân gặp phải tao ngộ bi thảm, lập tức hai mắt biến thành huyết hồng, toàn thân tản mát ra sát khí dày đặc, Thương Lang Bá Nghiệp vừa cười vừa nói:
- Không biết tộc nhân các ngươi bị lăng nhục đến chết thì các ngươi có cảm thụ gì.
- Giết!
Tiểu Tinh lạnh lùng thốt ra một chữ, lập tức xung phong dẫn đầu, anh khí bức nhân.
Phía bên kia, có vài bóng đen thừa dịp Thỏ Ngọc tộc và Thương Lang tộc giao chiến hỗn loạn mà trà trộn vào, tìm đến bên ngoài gian phòng của Sở Nam, nhìn một hồi lâu, những bóng đen này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đang chuẩn bị rời đi thì bên tai liền vang lên một âm thanh:
- Cứ như vậy mà đi sao?
Thanh âm này nổ vang trong đầu, những bóng đen kia chợt cảm thấy không ổn, liền quay người muốn bỏ chạy, nhưng vừa quay người thì bọn hắn liền đụng phải một bình chướng vô hình, vừa đâm vào bình chướng, bọn hắn liền bắn ngược lại đến vài trăm mét, cuối cùng rơi trở lại trước gian phòng.
- Từ Đồ Đằng tộc nào phái đến đây? Muốn gì?
- Muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được, nhưng muốn từ trong miệng chúng ta moi ra được tin tức thì không có cửa đâu!
Năm người biểu hiện rất ngang ngạnh, mỗi người đều một bộ dạng thấy chết không sờn, thanh âm nhàn nhạt lại từ bên trong truyền ra:
- Như Nhan, giao những người này cho ngươi, dùng để thí nghiệm những Độc đan vừa rồi ta dạy ngươi luyện chế.
- Vâng, đại nhân.
Vẻ mặt Như Nhan thoáng run, nhưng rất nhanh liền kiên định trở lại, nói:
- Vì Thỏ Ngọc tộc, vì không cô phụ sự kỳ vọng của đại nhân, ta nhất định sẽ làm tốt.
Năm người nằm trên mặt đất nghe nói vậy, thân thể bất giác run rẩy.
Trong gian phòng, Sở Nam nhìn về phương xa, lẩm bẩm:
- Một cái cổ trát tàn khuyết cũng có thể dẫn người khác đến, Thỏ Ngọc tộc phát sinh đại sự như vậy, ngươi không đến mới là chuyện lạ, ta ngược lại muốn xem xem là kẻ nào sẽ thay đổi lịch sử Thỏ Ngọc tộc, là kẻ nào qua nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ việc giám thị Thỏ Ngọc tộc.
Mặc dù thần niệm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, thế nhưng, vẫn còn một người trong chỗ tối bị Sở Nam phát hiện. Chỉ có điều Sở Nam cũng không đuổi theo, hắn tin rằng, chỉ cần Thỏ Ngọc tộc vẫn phát sinh biến hóa, chỉ cần thiên ngoại lai khách như hắn vẫn còn ở Thỏ Ngọc tộc thì người ở phía sau màn kia không sớm thì muộn cũng sẽ hiện thân thôi.
- Thế lực thần bí ở đại lục Thiên Vũ gọi là Đại Chu, không biết thế lực phía sau của đại lục Đồ Đằng này là gì.
Sở Nam lẩm bẩm, tâm thần xoay chuyển, gọi một tên Thỏ Ngọc tộc nhân đến, nghiên cứu cái gọi là Đồ Đằng chi lực, hắn muốn tra rõ xem Đồ Đằng chi lực này đến cùng là thứ gì, sau đó dựa theo tình huống thực tế mà luyện chế ra thứ tương tự như Bổ Nguyên Đan và Hồi Nguyên Đan mà võ giả đại lục Thiên Vũ sử dụng.
o0o
Cùng lúc đó, lúc Tiểu Tinh hét lên chữ “giết”, sau đó xung phong lao về phía Thương Lang tộc, trong mắt Thương Lang Bá Nghiệp liền hiện lên mục quang lăng lệ, quát:
- Bạch Tiểu Tinh, ngươi thân là tộc trưởng Thỏ Ngọc tộc, vậy mà không để ý đến tính mạng đồng tộc, ngươi có tài đức gì mà làm tộc trưởng Thỏ Ngọc tộc chứ?
- Thỏ Ngọc tộc, nếu không muốn làm đồ chơi, nếu muốn sống có tôn nghiêm ở đại lục Đồ Đằng này thì đổ máu tử vong là chuyện tất nhiên, ba tháng trước đã có gần một ngàn dũng sĩ Thỏ Ngọc tộc vì thế mà bỏ mạng. Hôm nay, đổi lại là các ngươi, ngày khác nói không chừng ngay cả ta cũng sẽ đổ máu, thậm chí là mất mạng.
Tiểu Tinh vừa nói xong liền khiến toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó Tiểu Tinh lại quát:
- Các tộc nhân, huynh đệ tỷ muội của chúng ta bị Thương Lang tộc sát hại tàn nhẫn như vậy, các ngươi nói xem, chúng ta phải làm gì?
- Giết!
- Có nên vì bọn họ mà báo thù không?
- Báo thù! Báo thù!
- Vậy thì hãy bộc phát toàn bộ năng lượng trong người các ngươi ra, đem lửa giận vô tận của các ngươi trút lên đầu Thương Lang tộc nhân, giết!
- Giết!
Tiểu Tinh xung phong xông lên trước, dẫn theo gần mười vạn người giết đến.
Thương Lang Bá Nghiệp không ngờ rằng Tiểu Tinh lại nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không để tâm đến uy hiếp của hắn, càng không ngờ rằng Tiểu Tinh còn lợi dụng uy hiếp của hắn để kích phát sĩ khí của Thỏ Ngọc tộc. Thông qua chuyện vừa rồi, hắn đã biết rõ mười vạn Thỏ Ngọc tộc này thật không phải đơn giản, năm vạn dũng sĩ Thương Lang tộc của hắn rất có thể không phải đối thủ, cho dù có thắng thì khẳng định cũng là thắng thảm, mà thắng thảm đối với nơi cư trú của Thương Lang tộc bọn hắn chính là một việc tương đối nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị bộ tộc khác chiếm đoạt, thậm chí là diệt tộc, loại chuyện này lúc trước đã phát sinh rất nhiều.
Cho nên, Thương Lang Bá Nghiệp mới vội vàng ôm quyền khắp bốn phía, nói:
- Chư vị huynh đệ, các ngươi nguyện ý nhìn Thỏ Ngọc tộc quật khởi sao? Ta tin tưởng mọi người đều đã từng chơi đùa, ngược đãi tộc nhân Thỏ Ngọc tộc. Nếu như Thỏ Ngọc tộc trở nên cường đại thì các ngươi cho rằng Thỏ Ngọc tộc sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Tộc nhân của các Đồ Đằng tộc xung quanh dường như cũng đang suy nghĩ.
Thương Lang Bá Nghiệp thấy vậy, lập tức rèn sắt lúc còn đang nóng, vội nói:
- Hơn nữa, Thỏ Ngọc tộc chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi đã trở nên cường đại như vậy, mọi người không nghi ngờ sao? Nếu như mọi người có thể ra tay giúp ta diệt đi Thỏ Ngọc tộc, không chỉ tất cả mọi thứ của Thỏ Ngọc tộc ta đều không lấy, bao gồm cả bảo vật khiến Thỏ Ngọc tộc trở nên cường đại mà ta còn có thể dâng lên ba ngàn linh dược, ba vạn Đồ Đằng tệ!
Mọi người đã thật sự động tâm, nghĩ đến ba ngàn linh dược, ba vạn Đồ Đằng tệ và bảo vật có thể khiến người khác thoát thai hoán cốt trong ba tháng. Kết quả là lần lượt từng người của các Đồ Đằng tộc khác đứng lên.
Ánh mắt Tiểu Tinh liền trở nên lạnh như băng, quét mắt nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng nói:
- Hôm nay kẻ nào ra tay thì chính là địch nhân của Thỏ Ngọc tộc, Thỏ Ngọc tộc ta cho dù toàn tộc hủy diệt cũng sẽ báo thù!
Nếu như ba tháng trước Tiểu Tinh nói những lời này thì chắc chắn sẽ không có người nào tin tưởng, thậm chí cũng không thèm để tâm. Thế nhưng, lúc này không còn ai dám xem đây là lời nói đùa nữa, nhất thời không biết lựa chọn thế nào, tất cả đều lộ vẻ do dự.
- Mọi người thật sự bị một Thỏ Ngọc tộc dọa sợ sao? Thỏ Ngọc tộc bây giờ cũng không quá cường đại, mọi người cùng nhau ra tay, nhất định có thể đem Thỏ Ngọc tộc toàn diệt. Nếu hôm nay mọi người không ra tay, đợi đến khi Thỏ Ngọc tộc cường đại lên thì nhất định sẽ tạo thành họa hoạn lớn.
- Thương Lang Bá Nghiệp, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi sợ sao? Nếu ngươi sợ thì nhanh quy thuận Thỏ Ngọc tộc ta, vì những đồng bào Thỏ Ngọc tộc đã chết của chúng ta mà dập đầu ba cái, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.
Tiểu Tinh nói xong, liền đưa mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Thương Lang Bá Nghiệp bị một câu của Tiểu Tinh chọc giận, liền quát:
- Hôm nay ngươi nhất định phải chết.
- Những lời này, cũng là những lời ta muốn nói với ngươi.
Tiểu Tinh không để ý, tiếp tục xông lên, sĩ khí của dũng sĩ Thương Lang tộc đang hạ thấp, mà Thỏ Ngọc tộc thì lại tinh thần bách bội, Tiểu Tinh không khác gì một nữ tướng, điên cuồng thi triển “Ngọc Thỏ Cửu Thức”, không một người có thể ngăn cản được nàng.
Những người xung quanh càng nhìn càng kinh hãi, cảm thấy may mắn vì vừa rồi không ra tay, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên lo lắng, nếu tiếp tục để Thỏ Ngọc tộc trở nên cường đại thì bọn họ phải đối xử với Thỏ Ngọc tộc như thế nào đây?