Thiên Vũ đến địa chỉ kia.
Hắn đến vì muốn tận mắt nhìn xem hiện giờ Long Hạo thảm hại thế nào. Trước mặt hắn, ở cái chỗ tồi tàn này, liệu cậu ta có tiếp tục bày ra bộ mặt trong sạch thanh cao nữa không.
Đây là một khu vực hẻo lánh ngay sát khu ngoại ô của thành phố, khu vực cũ nát, u ám, mùi ẩm mốc toát ra qua những cửa sổ cũ kỹ. Thiên Vũ dừng xe trước một ngôi nhà chật hẹp, ngồi chờ trong xe. Đèn dần sáng lên, màn đêm buống xuống, mãi đến khi bóng đêm dày đặc mới có một bóng dáng xuất hiện, đạp xe đạp, mệt mỏi dừng lại rồi khóa xe.
Thiên Vũ nhìn chòng chọc bóng dáng kia, nhìn chòng chọc người kia vừa tháo mũ xuống vừa từ từ đi qua hành lang. Ánh đèn ảm đạm soi lên khuôn mặt mệt mỏi của cậu.
Cậu lấy chìa khóa ra, mở cửa sắt loang lổ rỉ sét ở tầng một, vào phòng đóng cửa lại.
Thiên Vũ đi xuống xe. Hắn đứng dưới cửa sổ tầng một. Cửa sổ mở toang, không có rèm che, qua cửa sổ có thể nhìn vào trong nhà. Hắn nhìn thấy A Hạo bật đèn, áo khoác cũng không kịp cởi mà đi về phía chiếc giường trống không ở góc nhà, úp sấp xuống giường, chẳng nhúc nhích gì.
Qua cửa sổ Thiên Vũ nhìn thấy A Hạo mãi chẳng động đậy. Mãi đến lúc Thiên Vũ cảm thấy buồn bực mới quay người lên xe, lái đi.
Hắn không biết bản thân đến đây làm gì. Hắn thấy đầu óc mình có vấn đề rồi.
Thiên Vũ gọi điện cho công ty đưa nước kia nói đồng ý trả gấp đôi tiền, quy định từ giờ người đến đưa nước sẽ luôn là Long Hạo, mà hắn không tặng không, điều kiện là phải tăng lương cho Long Hạo. Công ty đưa nước đồng ý.
Một tuần sau, người đưa nước đến không phải là A Hạo.
“Sao lại thế này?”
Thiên Vũ tức giận.
“Cậu nhóc kia đúng là quái thai, không muốn nhận tiền của anh nên đã nghỉ việc rồi.”
Công ty đưa nước trả lời hắn.
Thiên Vũ tắt điện thoại.
Có hôm Lục Thành chạm mặt Thiên Vũ, nói với hắn Chu Tiểu Châu đã nghỉ việc. Thiên Vũ hỏi có nói đi đâu không, Lục Thành nói là không biết.
Tiêu Nam về nước, bên người mang theo một thiếu niên người nước ngoài. Tiêu Nam gọi điện cho Thiên Vũ, bảo hắn tối đến “nếm chút đồ ăn tươi.”
Thiên Vũ bảo không đi, Tiêu Nam cũng không ép. Tiêu Nam về rồi nên Thiên Vũ cũng không cần đi Hoàng Long trông nom, càng ngày càng ít đến. Trương Thư Thần mấy lần gọi điện cho hắn, Thiên Vũ nói gần đây bận việc, không đến được.
Ở đầu điện thoại bên kia Trương Thư Thần im lặng một chút: “Tôi đến tìm anh có được không?”
Thiên Vũ nói: “Không cần đâu, tôi sẽ gọi cho cậu sau.” Sau đó tắt điện thoại.