Vũ Luyện Điên Phong

Chương 984: Hai người cũng lạc đường?




Ở Thông Huyền đại lục, bí bảo không gian phổ biển nhất là túi Càn Khôn.

Chỉ có mấy vị thủ lĩnh của tộc Cổ Ma là có nhẫn không, đó là bí bảo luyện chế từ một vài mảnh Trấn Hồn thạch của Đại Ma Thần, chỉ có hai ba chiếc.

Hai ba cái nhẫn đó có giá trị đắt hơn biết bao nhiều lần so với túi Càn Khôn.

Nhưng Dương Khai phát hiện, người mà hắn gặp đầu tiên ở Tinh Vực này lại sở hữu một bí bảo không gian hình vòng tay. Không nghi ngờ gì, giá trị của bí bảo không gian hình vòng tay này không hề kém mấy chiếc nhẫn trên tay các thống lĩnh tộc Cổ Ma, thậm chí còn vượt hẳn.

Không lẽ trong Tinh Vực rộng lớn này, loại bí bảo không gian có hình dạng như vậy cũng phổ biến như Tinh Toa?

Dương Khai lén lút quan sát cổ tay của tiểu mỹ nhân, phát hiện nàng không đeo vòng, có điều ngón trỏ nàng thì lại đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó tỏa ra sóng năng lượng giống với chiếc vòng.

Quả nhiên, nàng cũng có một bí bảo không gian đẳng cấp cao hơn túi Càn Khôn.

Song, điều khiến Dương Khai thấy nghi hoặc là chất liệu bí bảo không gian của họ không phải là Trấn Hồn thạch, mà là một thứ khác không rõ tên.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Lén la lén lút, đáng ghét.

Hòa Miêu thấy mắt Dương Khai đảo qua đảo lại, bèn hiểu nhầm, cho rằng hắn đang bày tính gì đó, bực bội quát lên.

- Xin lỗi,

Dương Khai nghiêm mặt lại, chậm rãi lắc đầu:

- Ta thật sự không biết Tinh đồ là gì, cũng chưa từng nghe qua.

- Chưa từng nghe qua?

Lần này đến đại mỹ nhân cũng lộ vẻ khó tin, vẻ mặt thoáng khó chịu.

- Tỷ tỷ, đừng nhiều lời với hắn nữa, hắn nhất định là người của bọn chúng đến đây kéo dài thời gian, nói không chừng hiện giờ hành tung của chúng ta đã bị bại lộ rồi. Mau cướp lấy Tinh đồ của hắn rồi rời khỏi đây, dám cá Nhập Thánh nhất tầng cảnh như hắn cũng chẳng phải đối thủ.

Đại mỹ nhân thoáng có vẻ ý động, nhưng không lập tức ra tay mà hình như còn do dự.

Nàng không phải là loại người không nói lý lẽ.

- Khoan đã!

Dương Khai giơ tay quát to.

- Hai người phải giải thích với ta rốt cuộc Tinh đồ là cái gì chứ? Ta thực sự chưa nghe nói đến bao giờ.

Thấy Dương Khai có vẻ nghiêm túc, đại mỹ nhân cũng không khỏi ngờ vực.

Tuy lời Dương Khai nói quá khó hiểu, nhưng nếu một người có thể nói dối tới mức này, thì cũng quá sức tưởng tượng, nàng không cảm nhận được chút sơ hở nào từ thần sắc và sóng thần niệm của đối phương.

- Ngươi từ đâu tới?

Đại mỹ nhân trầm ngâm một chốc rồi hỏi.

- Không nói được không?

Dương Khai nhíu mày, hắn một mình đến Tinh Vực, một là để tìm tung tích của Tô Nhan, hai là muốn tìm một lối thoát cho tương lai của Thông Huyền đại lục.

So với Tinh Vực rộng lớn, Thông Huyền đại lục quá hoang vu, nếu để lộ nơi đó ra ngoài, không biết chừng sẽ khiến nhiều cường nhân ngấp nghé.

Thế nên Dương Khai không muốn nhắc tới cái tên Thông Huyền đại lục.

- Ta chỉ có thể nói, ta đến từ một nơi rất nhỏ bé.

Dương Khai nhún vai.

- Đại lục cấp thấp?

Đại mỹ nhân nhướn mày, có vẻ đã tin lời Dương Khai nói, chỉ có những người xuất thân từ đại lục cấp thấp mới không biết Tinh đồ là thứ gì.

- Tính là vậy.

Dương Khai tiếp lời nàng.

- Nếu được thì có thể cho ta xem Tinh Toa của ngươi một lát không?

Đại mỹ nhân hỏi.

- Cái này thì có gì mà không được?

Dương Khai cười cười, Tinh Toa dưới chân quá thành một đạo tinh quang bay thẳng về phía nàng dưới sự điều khiển của thần niệm.

Dương Khai đứng lơ lửng giữa không trung.

Tuy thời gian tiếp xúc rất ngắn, cũng không nói gì nhiều, càng không biết hai nữ tử này tính tình ra sao, nhưng Dương Khai cảm giác có lẽ họ không phải là người không biết nói lý lẽ, bằng không với tu vi của họ, qua một hai lời không hợp đã ẩu đả với hắn rồi.

Họ không cần phải lôi thôi dài dòng với hắn.

Đại mỹ nhân giơ tay nhận lấy Tinh Toa, hai tỷ muội không hề quan sát bí bảo phi hành của Dương Khai mà mở to mắt nhìn vào hắn một cách khó tin.

Hai cặp mắt đều toát lên nét kinh ngạc.

Dương Khai tự nhìn mình từ trên xuống dưới, thấy chẳng có gì lạ, không biết tại sao họ lại nhìn hắn như thấy ma vậy.

- Tỷ tỷ, tên này không có Tinh Toa bảo vệ vậy mà cũng không lấy bí bảo phòng ngự ra, hắn chịu được áp lực của Tinh Không? Hắn không phải chỉ mới là Nhập Thánh nhất tầng cảnh chứ?

Hòa Miêu khẽ giọng kêu lên, vẻ mặt kinh hãi.

- Hắn cũng không vận sức mạnh nội thể...

Đại mỹ nhân cũng giật mình.

- Nhục thể hắn mạnh đến thế ư?

- Hay là hắn che giấu tu vi, chứ thực ra hắn là cao thủ trên Thánh Vương Cảnh?

Hòa Miêu nghĩ đến một khả năng, vừa nói xong thì mặt liền trắng bệch.

- Không giống...

Hai tỷ muội thì thì thào thào, nói rất nhỏ, Dương Khai cũng không biết họ đang nói gì, bèn gọi lớn:

- Hai người xong việc chưa?

Đại mỹ nhân ngẩn ra, lúc này mới nhớ mình vẫn còn đang cầm Tinh Toa của người ta, vội vàng thả thần niệm dò xét bên trong Tinh Toa, hồi lập tức quay sang nhìn muội muội lắc đầu, mặt đầy thất vọng.

Trả Tinh Toa lại cho Dương Khai, đại mỹ nhân nói với thần sắc cổ quái:

- Ngươi không có Tinh đồ thì sao đến đây được?

- Phiêu bạt theo biển thiên thạch, lần dò vài dấu vết sinh linh hoạt động để lại, cứ thế mà đến được đây.

Dương Khai giải thích.

- Ngươi cũng lớn gan thật!

Đại mỹ nhân không khỏi khâm phục.

- Hơn nữa vận khí của ngươi cũng không tệ, dựa vào một Tinh Toa có chút hỏng hóc mà đến được đây.

- Tinh Toa bị hỏng?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Dùng cũng khá thuận tay mà, hỏng ở chỗ nào vậy?

- Ngươi không biết Tinh đồ thì ta không giải thích với ngươi được.

Đại mỹ nhân thở dài.

- Vậy thôi.

Dương Khai cũng không miễn cưỡng, khẽ cười một tiếng:

- Có điều xem ra hai người đã hài lòng rồi, cho dù ta không giúp được, thì giờ cũng đến lúc hai người giúp lại ta rồi đấy.

Đại mỹ nhân lắc đầu:

- Nếu ngươi muốn bọn ta chỉ cho ngươi một con đường sống thì e là ngươi phải thất vọng rồi, bọn ta không có cách để giúp ngươi.

Nàng như hiểu được ý định của Dương Khai.

Sắc mặt Dương Khai chợt trầm xuống.

- Vì bọn ta đã bị lạc đường ở đây rất lâu rồi.

Đại mỹ nhân tỏ ra lúng túng.

- Cho nên mới cần Tinh đồ của ngươi đó.

Tiểu mỹ nhân xen vào:

- Có Tinh đồ chính xác thì bọn ta mới có cơ hội rời khỏi đây, ai ngờ bên trong Tinh Toa này của ngươi chỉ có hỗn độn, căn bản không có Tinh đồ.

- Hai người cũng lạc đường?

Dương Khai bỗng thấy buồn cười, hắn vất vả từ Thông Huyền đại lục đến đây, không dễ gì mà gặp được hai người sống sờ sờ, vốn tưởng may mắn, nghĩ bụng định thăm hỏi phương hướng, mà ai ngờ hai người này cũng chắc khác gì với hắn.

Có điều nghe hết câu này đến câu khác của họ, Dương Khai cũng tổng kết được ít thông tin hữu dụng.

Tinh đồ đại khai là bản đồ chỉ dẫn hướng đi chính xác trong Tinh Không cho võ giả, và vị trí mà Tinh đồ lưu trữ chắc chắn nằm bên trong Tinh Toa.

Dương Khai bỗng nhớ lại, lúc đầu khi hắn luyện hóa Tinh Toa, quả thật từng nhìn thấy Tinh Không rộng lớn bên trong Tinh Toa, như đã được thu nhỏ vô số lần và được đặt bên trong đó.

- Phải, bọn ta cũng lạc đường, buồn cười lắm à?

Đại mỹ nhân thấy Dương Khai nhếch miệng, thẹn quá hóa giận.

Dương Khai vội nghiêm mặt lại:

- Sao hai người lại lạc đường?

- Tinh đồ trong Tinh Toa của bọn ta bị hỏng, nên mãi không tìm được phương hướng, đó là nguy hiểm chí mạng cho bất cứ võ giả nào phi hành trong Tinh Vực, nếu bị hỏng Tinh đồ ở nơi khác, có lẽ bọn ta còn có thể tìm được đường về, nhưng ở đây thì khác.

- Tại sao ở đây lại khác?

- Xem cái bộ dạng đần độn của ngươi kìa, đúng là chẳng biết gì về Tinh Vực thật.

Đại mỹ nhân có vẻ mất kiên nhẫn, cũng không muốn giải thích kỹ thêm với Dương Khai, nàng giơ tay búng ra một đốm sáng trắng, quả cầu sáng đó như con đom đóm bay nhẹ về phía Dương Khai.

- Tự xem đi, trong đó có chứa một vài kiến thức thông thường, hy vọng ngươi có thể tìm được một con đường sống, tạm biệt.

Đoạn, nàng ngự sử Tinh Toa bay đi.

Hòa Miêu đứng sau tỷ tỷ, nhăn mặt lè lưỡi Dương Khai, nháy mắt cả hai tỷ muội đã biến mất.

Dương Khai lắc đầu, không ngăn cản.

Nếu họ đã lạc đường mất phương hướng, thì hắn có hỏi tiếp cũng chẳng để làm gì.

Kéo quả cầu sáng trắng mà đối phương búng ra vào trong thức hải, Dương Khai bắt đầu cẩn thận xem xét.

Quả cầu đó có thể xem là sức mạnh thần thức của đối phương, trong đó có chứa một vài thông tin, song cũng không nhiều.

Nhưng lại rất quan trọng với Dương Khai lúc này.

Trong đó có tác dụng liên quan đến Tinh đồ. Đúng như suy đoán của Dương Khai, Tinh đồ quả thật là bản đồ dùng để chỉ phương hướng phi hành chính xác cho võ giả trong Tinh Không.

Khi một võ giả muốn từ đại lục này bay đến đại lục kia, đường đi xa xôi, thì có thể mua một tấm Tinh đồ, mỗi một Tinh đồ đều không giống nhau, tất cả đều do cao thủ tu vi cao thâm dùng thần niệm chế tạo thành.

Những Tinh đồ mua được này có thể trữ trong Tinh Toa, võ giả chỉ cần vận sức mạnh nội thể kích hoạt Tinh đồ đó là Tinh Toa có thể dựa vào đường đi được khắc trong đó để an toàn đi lại, tránh được rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng, thậm chi võ giả không cần phải đổi hướng, Tinh Toa cũng tự động vận hành.

Tinh đồ trong Tinh Toa có thể thay đổi, cũng có thể xóa bỏ.

Rất nhiều tác dụng, không chỉ có một.

Giờ Dương Khai mới hiểu tầm quan trọng của Tinh đồ, cũng hiểu được tại sao hai tỷ muội đó vừa mở miệng ra là đòi hắn Tinh đồ.

Có điều Tinh Toa của hắn là do vô tình có được, hơn nữa không biết đã lưu lạc bao lâu trong Tinh Không, cho dù bên trong có Tinh đồ thì e là đã biến mất từ lâu rồi.

Tinh Vực phiên bản thu nhỏ bên trong cũng đầy hỗn loạn, căn bản không thể chứa Tinh đồ mới được nữa.

Vậy nên đối phương mới nói Tinh Toa của hắn bị hỏng.

Thông tin mà đại mỹ nhân truyền qua ngoài giải thích về Tinh đồ và Tinh Toa ra, còn có thông tin về nơi này.

Vực sâu hỗn loạn!

Tinh Không xinh đẹp khiến Dương Khai phải ngạc nhiên thán phục, thậm chí không kìm được muốn ở lại đây tu luyện này lại là một khu vực vô cùng nguy hiểm, còn được võ giả Tinh Vực gọi là vực sâu hỗn loạn!

Những ngôi sao to lớn xung quanh chẳng những tỏa ra năng lượng dày đặc, mà còn tản mác vực trường hỗn loạn méo mó, vô số vực trường đan xen vào nhau, đủ để khiến bất cứ ai đặt chân đến đây mất phương hướng, vĩnh viễn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi vực trường hỗn loạn đó bao phủ, không chạy thỏa khỏi ngục tù vô hình đó.