Cách làm đó cứ như một kẻ ăn mày đi cầu xin sự thương hại của người khác, Thu Ức Mộng không thể hạ mình như vậy được.
- Không phải sợ, ta ủng hộ cô, bỏ qua cơ hội này là hết rồi đó.
An Linh Nhi tiếp tục dụ dỗ.
Thu Ức Mộng có vẻ bị nàng làm cho động lòng, ngẫm nghĩ kỹ một lúc, chợt lại lắc đầu, đứng dậy nói:
- Đợi hắn trở về thôi, đợi hắn lần sau trở về... ta sẽ không buông tha cho hắn nữa đâu! An cô nương ngủ ngon, ta về nghỉ ngơi trước.
- Này, cô đừng đi, mình ta...
An Linh Nhi giơ tay gọi, Thu Ức Mộng đã biến đâu mất tăm.
Bên tai lại vọng đến tiếng thở dốc và rên rỉ nặng nề, dường như còn có tiếng vang như vỗ sóng. An Linh Nhi cắn môi, cuộn người lại, hai tay bưng kín tai, miệng lầm bầm nguyền rủa, nguyền rủa Dương Khai từ nay về sau làm gì hỏng nấy, đêm nay chính là bữa tối cuối cùng của hắn.
Hôm sau, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cùng bước ra khỏi Thánh Chủ Uyển.
Bên ngoài Thánh Chủ Uyển, người đứng đông chi chít, các thủ lĩnh thế lực Đại Hán, các huynh đệ và trưởng bối Dương gia, còn có chư vị trưởng lão Thánh địa, các vị thống lĩnh tộc Cổ Ma, hai đến ba mươi vị luyện đan sư Thánh cấp, Thiên Tàng lão nhân Lý Thụy và đồ đệ Địch Diệu...
Hình như bọn họ đang chờ Dương Khai xuất hiện.
Thấy hắn từ trong bước ra, từng ánh mắt đồng loạt bắn tới, đầy hàm ý.
Hạ Ngưng Thường đỏ bừng mặt xấu hổ, không kìm được rúc vào sau lưng Dương Khai, tư thế đi có vẻ không tự nhiên.
Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra, Hạ Ngưng Thường lúc này rạng rỡ, xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào, dường như bới được tưới nhuần vậy.
Đều là người từng trải cả, mọi người ai cũng thầm hiểu trong bụng.
Dương Khai cười lớn một tiếng, chắp tay nói:
- Chư vị sao lại ở đây cả vậy?
- Đến tiễn ngươi!
Lý lão tiến đến một bước,
- Hôm nay ngươi phải đi rồi đúng không?
- Vâng.
Dương Khai gật đầu.
- Đa tạ chư vị.
- Chuyện khác không cần nói nhiều, đi đường cẩn thận, nếu bất khả thi thì hãy quay về!
Lý lão lời ý mà ý nhiều.
- Tiểu tử xin ghi nhớ.
Dương Khai đáp.
Vợ chồng Dương Tứ gia cũng đi tới, Đổng Tố Trúc dặn dò đi dặn dò lại một cách quyến luyến, Dương Khai đáp theo từng câu.
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải an toan trở về đấy, Ngưng Thường không muốn ngươi gặp chuyện hơn bất cứ ai.
Mộng Vô Nhai hạ thấp giọng nói khẽ bên tai Dương Khai.
- Ta biết,
Dương Khai nghiêm nghị hứa.
- Ta sẽ không để tiểu sư tỷ đau lòng đâu.
- Mong là ngươi làm được.
Mộng Vô Nhai hít thật sâu một hơi.
Nói lời cáo biệt với từng người thân thuộc, lắng nghe lời quan tâm của họ, Dương Khai cảm thấy ấm lòng.
Rồi giao phó cho chư vị trưởng lão Thánh địa, xong cáo biệt với đám người Lệ Dung, Dương Khai an bài xong tất cả, hắn hôn lên trán tiểu sư tỷ, khẽ lời thề non hẹn biển bên tai nàng, rồi lấy Tinh Toa ra, hòa thành một đạo thanh quang và biến mất.
Hắn đã cất bước lên hành trình mới.
Tất cả mọi người đều vẫy tay tiễn biệt hắn trước Thánh Chủ Uyển.
Đợi bóng Dương Khai khuất dần, Ngọc Oánh trưởng lão mới thở dài:
- Linh Nhi, đừng khóc nữa, Thánh chủ nhất định sẽ quay về.
- Ai khóc chứ?
An Linh Nhi ngơ ngác.
- Vậy sao mắt con đỏ thế?
Ngọc Oánh nhoẻn miệng cười, tưởng nàng ngại thừa nhận.
- Mắt con đỏ là vì...
An Linh Nhi há miệng, nhớ lại chuyện đêm qua, thực sự không nói tiếp được nữa.
Liếc nhìn Hạ cô nương đeo khăn che mặt, nước mắt giàn giụa đó, An Linh Nhi cảm thấy phục sát đất!
Đêm qua nàng đã ngắm sao cả buổi ở bên ngoài Thánh Chủ Uyển...
Hai người đấy tinh thần và thể lực cũng thật dồi dào, hiếm có nữa là vị Hạ cô nương này dậy sớm còn rạng rỡ ngời ngời.
An Linh Nhi không hiểu nổi rốt cuộc vì sao lại vậy.
Dương Khai rời đi. Mấy ngày sau, tộc Cổ Ma dưới sự dẫn đầu của các thống lĩnh cũng rời khỏi Cửu Thiên Thánh Địa, hướng về Ma cương theo ước định trước đó với Trường Uyên.
Địa Ma cũng đi cùng!
Dù sao thì lão cũng được xem là Ma tộc nhân, chỉ có ở Ma cương, lão mới có được môi trường tu luyện tốt nhất, hơn nữa với tình trạng đặc biệt của lão, chẳng cần tới mười mấy hai mươi năm là có thể chạm đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, trở thành một vị Ma tướng khác trong Ma cương.
Hồ gia tỷ muội cũng rời khỏi Chiến Hồn Điện, tìm đến Song Tử Các.
Mộng Vô Nhai trấn thủ Cửu Thiên Thánh Địa, bảo vệ Cửu Thiên.
Tại Chiến Hồn Điện, các thế lực Đại Hán vận dụng vật tư tài nguyên do Cửu Thiên Thánh Địa đưa đến, vùi đầu vòa tu luyện.
Gần ba mươi vị luyện đan sư Thánh cấp đã xem Cửu Thiên Thánh Địa là tổng hội luyện đan sư, chẳng ai chịu đi, vì vị Lý lão hành tung bí hiểm đó đã nói cho họ biết, từ nay về sau lão và đồ đệ sẽ an cư lạc nghiệp tại đây, không ngao du thiên hạ nữa.
Phần Lý lão cũng đã trở thành luyện đan sư chủ tọa danh dự của Cửu Thiên Thánh Địa.
Có Lý lão và Hạ Ngưng Thường, những luyện đan sư Thánh cấp đó nào nỡ rời đi? Tất cả đều kiếm cớ ở lì tại đây không chịu đi.
Trong phút chốc, Cửu Thiên Thánh Địa như trở thành một thế lực hùng hậu nhất trên toàn đại lục, bất cứ tông môn, gia tộc nào khác cũng phải lấy đó làm thất sắc.
Tất cả đều bừng bừng sức sống.
...
Tinh Không rộng lớn, vô biên vô tận.
Giữa Tinh Vực lạnh giá và tối tăm, Dương Khai ngự sử Tinh Toa, không ngừng tiến về phía trước.
Hắn đến Tinh Không thông qua lối vào ở Băng Tông, vì Băng chủ Thanh Nhã đã dẫn Tô Nhan đến Tinh Vực qua đó, nên hắn hy vọng có thể tìm được một ít manh mối.
Đáng tiếc chẳng phát hiện được gì.
Hắn không biết mình nên đi đến đâu, cũng chẳng biết ở đâu có sinh linh, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là giữa Tinh Không tối tăm lạnh lẽo này, thực sự có những sinh linh khác tồn tại.
Cốt tộc đã đặt chân lên Thông Huyền đại lục như vậy đấy.
Hắn hy vọng có một ngày, hắn sẽ tìm được một vài dấu vết sinh mạng.
Tinh Toa tỏa ra thanh quang, vút qua giữa Tinh Không, một quầng sáng mỏng bao phủ Dương Khai, ngăn cản lực Tinh Không ăn mòn cơ thể hắn.
Nếu không có Tinh Toa, Dương Khai căn bản không thể đi quá xa trong Tinh Không, hơn nữa cũng sẽ bị tiêu hao sức mạnh qua từ giờ từ khắc để chống đỡ uy áp khổng lồ từ Tinh Không.
Sức mạnh dùng để ngự sử Tinh Toa rõ ràng nhỏ hơn nhiều!
Hắn không biết mình đã phiêu bạt trong Tinh Không bao lâu, cảnh giới Nhập Thánh nhất tầng cảnh đã vững vàng từ lâu, thậm chí hắn còn tu luyện cả một thời gian trên Tinh Toa.
Vẫn không có phát hiện nào đặc biệt.
Trải nghiệm của hắn không khác mấy so với Đại Ma Thần ngày xưa, xuyên qua bão Tinh Không, còn đặt chân tới biển thiên thạch, phiêu bạt theo nó.
Những nơi hắn đi qua không hề có lấy một dấu vết sinh linh để lại.
Dương Khai không khỏi mù mịt, hắn không biết nếu mình cứ tiếp tục thế này thì sẽ gặp kết cục ra sao.
Có lẽ sẽ mãi mãi bị mất phương hướng giữa Tinh Vực, chết già trong cô độc.
Nhưng hắn không định bàn lùi, vì Tô Nhan vẫn còn đang ở một góc nào đó trong Tinh Vực.
Ngày nọ, trong lúc rảnh rỗi, hắn lấy Ma Thần Bí Điển ra, mặc cho Tinh Toa bay vút đi, lẳng lặng xem xét Ma Thần Bí Điển trên tay.
Từ khi có được cuốn Ma Thần Bí Điển này, cuộc đời hắn đã thay đổi hẳn, Dương Khai cũng biết, hắn có được như ngày hôm nay có liên quan mật thiết tới cuốn bí điển này.
Từ cuốn bí điển này, hắn có được Ngạo Cốt Kim Thân, có được Diệt Thế Ma Nhãn, rồi truyền thừa của Đại Ma Thần.
Đại Ma Thần trước khi chết, hình như đã an bài ổn thỏa cho con đường cả đời hắn.
Nhưng hôm nay, giờ phút này, cuối cùng hắn cũng đã bước lên mục tiêu như của Đại Ma Thần những năm cuối đời: Khám phá Tinh Không.
Cũng đến giờ phút này, hắn đã thoát khỏi bàn tay sắp xếp của Đại Ma Thần.
Đại Ma Thần tin rằng, trong một tương lai không xa, hắn sẽ vượt qua Đại Ma Thần, làm được những việc mà y chưa làm được, bởi hắn là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
- Ơ...
Đang trầm tư, Dương Khai chợt sững sờ, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Ma Thần Bí Điển trên tay.
Hắn phát hiện, từ bốn phương tám hướng, từng tia sáng sao hóa thành những đạo năng lượng, đồng loạt luồn hết vào trong Ma Thần Bí Điển.
Cùng lúc đó, Thần Thụ luôn ở trong bí điển chợt truyền tin tới.
Dương Khai lắng nghe một hồi, liền gật đầu:
- Ta vào ngay.
Nói xong, linh thể thần hồn hắn thình lình vọt vào trong Ma Thần Bí Điển, cẩn thận quang sát điểm cuối mà hào quang ánh sao đổ về.
Không ngờ lại là hai hòn đá đen kịt đó.
Hai hòn đá quỷ dị này đã mang đến cho Dương Khai quá nhiều nghi hoặc, cho đến tận hôm nay, hắn cũng chẳng biết chúng rốt cuộc dùng để làm gì.
Chúng hấp thụ một lượng lớn tinh hoa của khoáng vật, bên ngoài xuất hiện những đường vân như kinh mạch trong cơ thể người, bên trong hình như còn có từng hồi cựa quậy có tiết tấu.
Như thể có sinh mạng của riêng mình!
Mà giờ khắc này, năng lượng trong Tinh Không tuồn vào liền bị hai hòn đá này hấp thụ.
Sau khi hấp thụ uy năng tinh tú, những đường vân bên ngoài trở nên rõ ràng hơn, động tĩnh truyền tới từ bên trong cũng mạnh hơn.
- Ta cảm thấy hình như chúng có sinh mạng.
Thần Thụ bỗng truyền tin, nó luôn ở trong Ma Thần Bí Điển, có nhiều thời gian để quan sát hai hòn đó nay, biết nhiều hơn Dương Khai.
- Chúng cho ta cảm giác giống như Chu Nguyệt Hoa Thảo này, rất giống!
- Ý ngươi là chúng cũng được xem là thiên địa linh vật?
Dương Khai nhướn mày.
- Ai mà biết, hay là ngươi bổ chúng ra xem thử?
Thần Thụ đề nghị.
- Thôi bỏ đi, nếu chúng thật sự là thiên địa linh vật, bổ ra thì quá lãng phí.
Dương Khai lắc đầu.
- Chúng đã khác hẳn so với lúc trước, ngươi tiếp tục giám sát, nếu có gì bất ổn lập tức báo cho ta biết.
- Ta biết rồi.
Thần Thụ đáp.
Mặc kệ chúng là gì, Dương Khai tin rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó sẽ biết rõ chân tướng.
Hắn chưa vội thu hồi Ma Thần Bí Điển mà cứ để bên ngoài, mặc cho uy năng tinh tú đổ dồn vào trong hai hòn đá đó.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Cách đó không xa về phía trước, lại có một luồng gió lốc năng lượng quết qua một phạm vi lớn.
Dương Khai nhíu mày, miễn cưỡng vận thánh nguyên, chuẩn bị đương đầu với nguy hiểm trước mắt.
Từ lúc hắn đặt chân đến Tinh Không, chuyện này xảy ra như cơm bữa, không như lúc mới tấn thăng Siêu Phàm Cảnh, xông qua bão Tinh Không là chết đi sống lại, hiện giờ với canh giới tu vi và thân thể dũng mãnh của hắn, đã có thể không màng đến những cơn bão Tinh Không đó.
Cơn bão quét đến, hắn ngự sử Tinh Toa đi lững thững giữa cơn bão, thần sắc ung dung.
Vô số những thiên thạch lớn bé bị cuốn trong cơn bão, tăng thêm uy lực cho nó.
Dương Khai bỗng nhiên bị một tảng thiên thạch trong số đó thu hút sự chú ý, khẽ lao đi, đặt chân lên đó, quan sát cẩn thận một lúc, người hắn rung rinh dữ dội, lộ thần sắc cực kỳ hưng phấn.