Lời giải thích của Dương Khai đúng tình hợp lý, cũng chính là điều mà phần đông những người đang ngồi ở đây nghi ngờ sau một tháng suy nghĩ, nên ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Ta hiểu rồi!
Dương Khai bỗng nghiêm mặt lại, đăm chiêu:
- Ta hiểu câu nói của phân thần Đại Ma Thần kia rốt cuộc là có ý gì rồi!
- Phân thần của Ma Thần đại nhân?
Trường Uyên ngẩn ra, vội hỏi cặn kẽ tình hình.
Dương Khai cũng không giấu diếm mà nói sơ qua chuyện cứu Mộng Vô Nhai đợt trước.
- Lúc cuối khi ta rời đi, phân thần của Đại Ma Thần từng nói với ta rằng thế giới này bị phong ấn đã lâu, đã đến lúc thấy lại ánh mặt trời rồi! Lúc ấy ta cho rằng thế giới mà y nói chính là Tiểu Huyền Giới kỳ quái đó, hóa ra là y nói tới Thông Huyền đại lục. Y bảo ta tới Ma Đô cũng chính vì tức niệm mà y để lại đây.
Giải trừ phong ấn, mở ra thế giới Tiểu Huyền Giới trên toàn thiên hạ, toàn bộ Thông Huyền đại lục xuất hiện trong Tinh Không, đó chính là thấy lại ánh mặt trời mà Đại Ma Thần nói!
Dương Khai bỗng hồi tưởng lại lời mà tổ sư Sở Lăng Tiêu từng nói, hiện giờ Tinh Không đã không còn giống lúc trước nữa, có rất nhiều ngôi sao trước kia không thể nhìn thấy mà nay lại có thể phát hiện ra.
Đó cũng là vì phong ấn của Đại Ma Thần được cởi bỏ. Phong ấn được giải trừ, trời đất trở nên sáng rõ, tất nhiên có thể phát hiện ra những vì sao mà trước đây không thể nhìn tới.
- Nói như vậy...
Sắc mặt Mộng Vô Nhai quái dị, muốn nói lại thôi:
- Hiện giờ đại lục trở nên như thế này là do lão phu và Tiểu Dương Khai?
Lão và Dương Khai liếc nhau, đều ngỡ ngàng không hiểu gì cả.
- Giải trừ phong ấn là do hai người, nhưng việc Cốt tộc sống lại không liên quan gì tới hai người cả, tuy rằng thời gian có vẻ trùng hợp!
Địa Ma nhíu mày.
- Có khả năng là do phong ấn mà Đại Ma Thần để lại có khí tức của y bao trùm lấy đại lục, cho nên Cốt tộc không dám thức tỉnh, nhưng sau đó phong ấn bị giải trừ, khí tức của Đại Ma Thần biến mất, Cốt tộc phát hiện nên mới dám ló đầu ra.
Dương Khai trầm ngâm:
- Đó chỉ là suy đoán của ta, nhưng rất có khả năng là sự thật.
Năm vị cường nhân Ma tộc liếc nhau một cái, Trường Uyên nói:
- Nếu thật là thế, vậy thì tai họa lần này Dương Thánh chủ có trách nhiệm không thể trốn tránh là ngăn cản bọn chúng, không thể thoái thác.
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Mộng Vô Nhai liếc xéo Trường Uyên, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi định đứng ngoài cuộc? Dương Khai đã nói Cốt tộc kia có mấy chục kẻ là Nhập Thánh Cảnh, bọn chúng còn có thể dùng hài cốt để tạo ra tộc nhân mới. Một khi cho chúng đủ thời gian thì sẽ chẳng bao giờ giết sạch chúng được.
Cốt tộc như một đốm lửa, hiện giờ thế lửa tuy nhỏ nhưng lại có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.
Trường Uyên cười mỉa một tiếng:
- Tất nhiên là không rồi! Năm đó Ma Thần đại nhân dốc hết sức lực vì toàn bộ đại lục mà chết, Ma tộc ta là hậu nhân của ngài, tất nhiên không thể khiến ngài hổ thẹn được! Ừm, Ma tộc ta cũng sẽ giúp đỡ Dương Thánh chủ.
Tuy nói như vậy, nhưng bất cứ ai cũng có thể thấy y miễn cưỡng thế nào.
Dương Khai liếc y một cái, đứng lên rồi nói:
- Chuyện đã qua, ta cũng đã biết chân tướng về đại lục, Ma tộc ngươi có muốn tham gia hay không thì tự xem đi. Nếu ngươi muốn con cháu đời sau muôn đời bị Cốt tộc nô dịch thì cứ án binh bất động.
Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài điện.
Đám người Mộng Vô Nhai vội vàng đuổi theo.
Trường Uyên biến đổi sắc mặt, hô to:
- Dương Thánh chủ xin dừng bước!
- Còn chuyện gì nữa?
Dương Khai quay đầu lại.
- Xin hỏi có phải lần này trở về Dương Thánh chủ sẽ xuống tay với Cốt tộc kia không?
Dương Khai trầm ngâm:
- Chỉ dựa vào Cửu Thiên Thánh Địa ta thì là không thể, sức mạnh chênh lệch quá lớn, ta phải tìm thêm sự trợ giúp, không biết là có tìm được bao nhiêu.
Trường Uyên cau mày, trầm tư hồi lâu rồi mới nói:
- Ta nghĩ rằng trên đời này không ai có thể hiểu rõ điểm lợi hại của Cốt tộc hơn chúng ta. Vừa rồi bản tôn còn có điều lo ngại, thế này đi, sau khi trở về Dương Thánh chủ hãy triệu tập sự giúp đỡ hết khả năng, bản tôn cũng sẽ lập tức kiểm kê quân lực, dẫn người tới Cửu Thiên Thánh Địa hội hợp với ngươi.
Dương Khai phì cười:
- Ngươi muốn hỗ trợ?
Trường Uyên cười khổ, đáp:
- Bản tôn chỉ không muốn làm hồn thiêng Ma Thần đại nhân trên trời thất vọng mà thôi! Ta thân là Ma tôn một phương, quản lý Ma cương, chẳng lẽ không thể thu dọn nổi cục diện rối rắm mà Ma Thần đại nhân để lại ư?
Dương Khai nhìn y một cái thật kỹ, rồi lại nhìn bốn vị Ma tướng sau lưng y, phát hiện bốn người này ai nấy đều nghiêm trang, bèn gật đầu:
- Cho dù là thế nào, chờ chuyện này xong rồi, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ.
- Đến lúc đó có lẽ bản tôn còn nhiều điều cần thỉnh giáo Dương Thánh chủ, nhất là về Ma Thần đại nhân!
Trường Uyên cười lớn.
- Không dám!
Dương Khai gật đầu:
- Bọn ta đi đây, không cần tiễn!
Đợi đám người Dương Khai đi rồi, Trường Uyên mới ngưng trọng sắc mặt nhìn nhìn bốn vị Ma tướng, nói:
- Chuyện nghiêm trọng mức nào, các ngươi đều tự rõ, không cần bản tôn nói gì thêm, hãy tự về lãnh địa điểm binh điểm tướng đi, nửa tháng sau hội hợp tại Man Thành!
- Rõ!
Bốn người đồng ý, nhanh chóng trở về.
Trên Tinh Toa, nhóm người Dương Khai bay đi vun vút.
Mộng Vô Nhai có vẻ bất ngờ:
- Không ngờ lần này Trường Uyên dễ nói chuyện như vậy, thật thức thời!
- Không phải là y dễ nói chuyện, là do y biết đạo lý môi hở răng lạnh. Nếu chúng ta đánh nhau với Cốt tộc mà thua, kẻ gặp nạn tiếp theo sẽ là Ma cương của y, nhưng nếu chúng ta thắng thì sau đó chúng ta nhất định sẽ tìm y để tính sổ! Dù ai thắng ai thua, y chẳng được chút lợi lộc nào!
Dương Khai thản nhiên nói, dường như đã thấy rõ sự lo ngại trong lòng Trường Uyên.
Ngay từ đầu y có thái độ rất mờ ám, rõ ràng là chẳng hề muốn nhúng tay vào chuyện này chút nào, dù sao đã nhúng tay rồi thì phải chuẩn bị sẵn tâm tí chịu tổn thất.
Nhưng thấy Dương Khai sắp đi rồi, y mới bắt buộc phải thỏa hiệp.
Có lẽ lúc đầu y còn muốn Dương Khai phải để lại cho y chút ưu đãi, như vậy y mới chịu ra tay giúp đỡ, dù sao thì y với Dương Khai chẳng có giao tình gì, hơn nữa ở Dương Khai thật sự có quá nhiều thứ mà y thèm muốn.
Ma Thần Bí Điển, thần thông Ma Thần, Ma Thần Kim Huyết, thứ nào cũng đều khiến y phải thèm thuồng.
- Cho dù thế nào thì đại họa thiên địa này là trách nhiệm của lão phu!
Mộng Vô Nhai thở dài một tiếng.
Nếu không phải lão dẫn Hạ Ngưng Thường tới Tiểu Huyền Giới đó, Dương Khai sẽ không vì nghĩ cách cứu viện mà phá hỏng tám cột Thông Thiên trụ, nơi đó là căn cơ của cả trận pháp, nếu bị phá hỏng thì đại trận không cách nào vận chuyển được nữa. Phong ấn thiên địa bị hủy diệt đã tạo nên cục diện hôm nay.
Mộng Vô Nhai tự trách bản thân rất nhiều.
- Không phải là trách nhiệm của ai!
Dương Khai lắc đầu:
- Cho dù lần đó không bị ta phá hỏng thì một ngày nào đó đại trận cũng sẽ tự ngừng vận chuyển, chúng ta chẳng qua chỉ khiến chuyện đó xảy ra trước mà thôi.
- Không có trách nhiệm thì sao ngươi nhiệt tình đến vậy làm gì?
Mộng Vô Nhai cười khan một tiếng.
- Ta rất nhiệt tình ư?
Dương Khai nhíu mày.
Lệ Dung và Hàn Phi cùng gật đầu.
Địa Ma cũng cười ha hả, nói:
- Thiếu chủ, ngài quả thật đúng là như vậy đó!
Dương Khai ngẫm nghĩ một chút:
- Đó có thể là vì ta không muốn những người vừa mất đi quê hương lại không còn nơi có thể che chở cho bọn họ nữa. Nếu là chuyện khác, trời có sập thì còn có người khác chống đỡ, nhưng với những người đó, ta chính là bầu trời của bọn họ, ta không chống thì ai chống?
Mộng Vô Nhai rùng mình, biết những người mà hắn nói chính là những người từ Đại Hán tới, khẽ gật đầu:
- Ngươi đã trưởng thành rất nhiều!
Lệ Dung và Hàn Phi cũng mắt long lanh nhìn Dương Khai, lại càng cảm thấy Chúa thượng thật anh vĩ bất phàm.
Dưới bầu trời đêm, Tinh Toa lóe lên tia sáng màu xanh, lướt qua cực nhanh như sao chổi.
Dương Khai nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng chẳng cách nào tìm kiếm được bóng dáng diễm lệ khiến hắn ngày đêm không yên lòng đó.
Hiện giờ không rõ Tô Nhan đang ở vị trí nào trong Tinh Không.
Mấy ngày sau, mọi người trở về Cửu Thiên Thánh Địa.
Bầu không khí trong Thánh địa rõ ràng đã khác hẳn trước kia, khá là nặng nề. Dương Khai vừa về đến nơi thì Từ Hối vội cấp báo:
- Thánh chủ, có tin truyền đến, địa giới trong vòng vạn dặm quanh Thủy Thần Điện đã sinh linh đồ thán, không còn bất cứ thứ gì còn sống, chuyện này hình như đã truyền khắp toàn bộ đại lục, hơn nữa Cốt tộc này có vẻ còn muốn tiếp tục mở rộng địa bàn, láo xược tột cùng.
- Cứ để chúng mở rộng đi!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng:
- Chúng càng làm to chuyện, chúng ta mới càng dễ xử lý.
Đoạn ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Lúc trước các ngươi truyền tin cho các thế lực lớn của Nhân tộc, bọn họ có thái độ gì?
Từ Hối phẫn nộ đáp:
- Chẳng có mấy người tin, dù có một số người nể tình mà tạm thời tin thì cũng không có ý nhúng tay.
- Ai lo việc của kẻ đó!
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
- Đó là điều hiển nhiên, nhưng hiện giờ ta muốn bọn họ phải tin!
- Bọn họ không tin cũng chẳng còn cách nào!
Từ Hối cười khổ liên tục:
- Phía Thủy Thần điện đã có vô số người bắt đầu chạy nạn, Thánh địa của chúng ta nằm ngoài rìa địa bàn của Nhân tộc, tạm thời lại không phải lo gì cả.
- Ừ, tiếp tục liên hệ nhân thủ, để những kẻ nguyện ý chiến đấu với Cốt tộc đến Cửu Thiên Thánh Địa ta hội hợp. Nói cho bọn họ rằng lúc này đây chẳng những đó là chuyện của Nhân tộc ta, Ma tộc và Yêu tộc cũng sẽ phái người tới, lần này tất cả cường nhân khắp nơi trên đại lục sẽ liên hợp lại.
- Ma tộc và Yêu tộc?
Từ Hối chấn động, lập tức ý thức được vấn đề còn nghiêm trọng hơn lão nghĩ, cáo lỗi một tiếng rồi mau chóng rời đi.
Ở lại Thánh địa một phen, Dương Khai lại chạy tới khu rừng Thú Hải.
Trong Lôi Mộc phủ, ba vị Đại tôn của Yêu tộc đều tập trung ở đây, hình như là đang thương thảo chuyện gì đó. Lúc Dương Khai tới, ba vị Đại tôn đều có vẻ bất ngờ.
Lôi Long kinh ngạc:
- Không phải ngươi đi Ma cương sao? Sao trở về nhanh như vậy?
- Đã tới đó rồi, cũng đã gặp Trường Uyên!
- Y có thái độ gì?
- Y sẽ phái người tới đây, lần này ta tới chính là xem ý của ba vị.
- Trường Uyên cũng phái người tới ư?
Nữ tử duy nhất trong ba người thất thanh la lên.
- Xin giới thiệu, Dương Khai ngươi hẳn là chưa từng gặp Ngọc Nhi nhỉ?
Người được Lôi Long gọi là Ngọc Nhi là một nữ tử xinh đẹp có dáng người thướt tha, vòng eo uyển chuyển, bộ ngực cao ngất, da trắng nõn nà, mắt đen láy, tỏa ra thần thái nhiếp hồn đoạt phách.
Nàng là một trong ba vị Đại tôn của Yêu tộc, chân thân là Băng Ngọc Mãng, không hề kém Lôi Long và Liệt Địa Thần Ngưu chút nào.
Hai người chào hỏi, Ngọc Nhi che miệng cười duyên:
- Sớm nghe nói Dương Thánh chủ tuổi còn trẻ mà bản lĩnh hơn người, hôm nay gặp quả nhiên là danh bất hư truyền, tuấn tú đến như vậy. Không biết Dương Thánh chủ có hứng thú tới lãnh địa của ta làm khách mấy ngày không đây.
Nói như vậy, nàng nhìn thẳng Dương Khai.
- Hôm nào có cơ hội nhất định sẽ tới thỉnh giáo!
Dương Khai mỉm cười.
- Hứa rồi đấy nhé, ta sẽ chờ ngươi!
Ngọc Nhi vừa nói vừa đá lông nheo, vô cùng quyến rũ.
Ở bên cạnh, sắc mặt Lôi Long sa sầm lại, hét lên:
- Này, các ngươi tán tỉnh nhau ngay trước mặt ta có phải là quá đáng không?