Lại một lần nữa trở về Lăng Tiêu Các, Dương Khai cũng không vội rời đi mà chờ đợi ở đây theo ước định.
Mấy ngày sau, Đổng gia đích hệ đã tìm đến.
Lại mấy ngày nữa, các mỹ nữ của Vạn Hoa Cung cũng tới, oanh oanh yến yến làm cho người ta hoa mắt.
Thêm vài ngày sau, người của Bảo Khí Tông tới...
Gần như cứ hai ba ngày lại có một đám người ngựa từ những nơi khác nhau phi như bay tới gia nhập đoàn người hướng về Thông Huyền đại lục. Ai đến Dương Khai cũng không cự tuyệt, chỉ cần xác định người tới là đồng môn của bằng hữu mình thì đều thân thiết tiếp nhận.
Điều này làm bọn họ rất cảm kích.
Thiên hạ đại loạn, Trung Đô rơi vào tay giặc, bỗng nhiên xuất hiện cường nhân Nhập Thánh Cảnh, tin tức này truyền đi như có cánh, đã sớm truyền khắp Đại Hán.
Đang lúc Tông môn không biết làm thế nào cho phải thì Dương Khai đã chỉ cho bọn họ một con đường sáng.
Cho nên sau khi nhận được tin truyền tới của đệ tử trước kia đã từng ở Trung Đô, họ căn bản không chần chừ, vội vàng thu dọn đồ đạc tới Lăng Tiêu Các gặp Dương Khai.
Đội ngũ lớn mạnh từng ngày, hơn một ngàn người như quả cầu tuyết lăn dần, qua vài ngày đã được bốn năm nghìn người, khí thế như thủy triều.
Trong khi chờ đợi, Dương Khai cũng không nhàn rỗi, vừa bảo Lệ Dung Hàn Phi và đám người Sử Khôn chỉ điểm những người này tu luyện, vừa luyện chế đan dược đem đi phân phối, dùng hết khả năng giúp bọn họ nâng cao công lực.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ, trước mặt Lệ Dung, Hàn Phi và đám người Sử Khôn cả ngày lẫn đêm đều có vô số võ giả, ngồi nghe bọn họ giảng giải như những đồ sinh ngoan ngoãn, lĩnh hội cảm ngộ võ đạo.
Ba cường nhân Nhập Thánh Cảnh đi theo Dương Khai mỗi ngày đều nói tới miệng đắng lưỡi khô, nhưng vừa thấy ánh mắt tha thiết của những người đó lại không thể nỡ lòng nào bỏ mặc họ.
Cuối cùng vẫn phair kiên trì truyền thụ.
Trong chuyện này, Dương gia Huyết thị và Hồ gia tỷ muội phát triển rõ rệt nhất, trong mười ngày ngắn ngủi, chân nguyên và cảnh giới tu vi của họ tựa hồ cũng đã những thay đổi chút đỉnh.
Đã bị thế giới này trói buộc, bọn họ mặc dù đã đột phá tới Siêu Phàm Cảnh cũng không thể lĩnh ngộ được quá nhiều.
Nhưng được đám người Lệ Dung truyền bá một chút liền thông suốt ngay.
Ngoài đám đông, Thu Ức Mộng nhìn đám võ giả Siêu Phàm Cảnh này một cách hâm mộ, lại nhìn tu vi tự thân rồi thở dài.
Mấy ngày nay, nàng và Dương Khai nói chuyện rất nhiều, từ Dương Khai, nàng đã biết được nhiều điều kỳ diệu ở Thông Huyền đại lục, biết Siêu Phàm Cảnh ở bên kia ít nhiều cũng được coi là cao thủ, tu vi này cũng coi như là tiếp cận được với bên kia rồi.
Ngược lại, nàng Thần Du Cảnh đỉnh phong, ở đây coi là cường nhân nhưng đến bên đó thì chẳng là gì.
Võ giả tu vi Thần Du Cảnh ở đó nhiều vô kể.
Âm thầm cảm thấy xót xa.
- Hâm mộ tu vi của bọn họ lắm đúng không?
Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi.
- Hâm mộ có lợi ích gì, tư chất bày ra ngay đó.
Thu Ức Mộng hé miệng cười.
- Hơn nữa ta là nữ nhân, về sau còn phải lo việc nhà, chăm con, cả đời này rồi cũng sẽ qua đi, tu vi cao như vậy làm gì?
- Ngươi đâu phải nữ nhân dễ dàng an phận như vậy chứ?
Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng.
Thu Ức Mộng gượng cười:
- Ta rất dễ an phận, chỉ có điều là huynh không thể đáp ứng được ta thôi.
- Dừng lại, đừng cứ nói mãi những lời điên rồ này.
Dương Khai cảm thấy không tiêu hóa được.
Thu Ức Mộng yếu ớt nhìn hắn, trút giận như một tiểu cô nương:
- Được rồi, ta hâm mộ bọn họ đấy thì sao, ta không lợi hại như bọn họ thì không được hâm mộ sao? Nhất là Hồ gia tỷ muội kia, ngươi không biết trước kia tu vi của họ còn không bằng ta, nhưng từ sau khi ngươi đi, chẳng biết họ đã học được trò điên rồ gì mà công lực không ngừng tăng trưởng, chưa gì hết mà đã đến Siêu Phàm Cảnh, làm người ta đố kỵ đến đỏ mắt. Ngươi nhìn xem bây giờ có phải đang đỏ mắt không.
Nói vậy rồi nàng chủ động nhích lại gần, vừa véo vào hông Dương Khai, vừa cắn răng nói:
- Huynh nói thật đi, có phải huynh đã cho họ thứ gì tốt mà không cho ta hay không?
- Đâu có.
Dương Khai cảm thấy oan uổng.
- Vạn Dược Linh Dịch lúc trước chẳng phải đều cho mấy người cả rồi còn gì? Chỗ Linh Dịch đó cũng đủ để cải thiện tư chất rồi.
- Thế vì sao mà họ lại lợi hại như vậy?
- Họ có cơ duyên của mình.
Dương Khai cũng không biết nên giải thích thế nào.
- Vậy tên em vợ huynh thì sao?
Thu Ức Mộng nhìn hắn một cách tháng thương.
- Đấy cũng là người đến sau mà!
- Đệ ấy cũng có cơ duyên của mình...
Dương Khai bấm bụng nói.
Tuy nhiên bị Thu Ức Mộng nói như vậy, Dương Khai thật ra cũng chợt phát hiện, trong lớp hậu bối, chỉ có vài người năm đó được lợi ở Truyền Thừa Động Thiên, hiện giờ mới trổ hết tài năng, còn những người khác kể cả là Thu Ức Mộng cũng chưa thể thăng tấn đến Siêu Phàm Cảnh.
Đủ thấy ưu điểm từ Truyền Thừa Động Thiên lớn đến đâu.
- Ta tin huynh vậy!
Thu Ức Mộng có vẻ quẫn bách, cũng không ép nữa, dương dương tự đắc nói:
- Huynh từ trước giờ làm việc cũng rất công bằng, ta biết huynh sẽ không bạc đãi ta.
Dương Khai gật đầu, thần niệm lưu chuyển trên người nàng, bỗng nhiên cười thần bí:
- Chờ đến Thông Huyền đại lục, sẽ cho ngươi một sự bất ngờ.
- Có gì bất ngờ?
Thu Ức Mộng mắt sáng ngời.
- Tới đó sẽ biết, giờ đừng hỏi nhiều, cứ chăm chỉ tu luyện là được.
Thu Ức Mộng bĩu môi:
- Giả thần giả quỷ, đang âm mưu gì đấy.
Dương Khai chỉ cười không nói, ra vẻ bí hiểm khiến Thu Ức Mộng nghiến răng tức tối, nhưng lại không có cách nào khác.
Ưu điểm lớn nhất của Thu Ức Mộng chính là không coi hắn là người ngoài, mặc dù hiện tại nàng và Dương Khai cách biệt rất lớn về công lực, địa vị xa cách nhưng nàng vẫn cùng Dương Khai duy trì quan hệ thân thiết như trước kia, không có ý xa lánh.
Điều này làm Dương Khai rất vui mừng.
Hoắc Tinh Thần cũng vậy.
Ngược lại, các thiếu nữ của Vạn Hoa Cung, Trần Học Thư... bây giờ đối mặt Dương Khai ít nhiều đều có cảm giác gò bó, không thoải mái như trước kia.
Chênh lệch về sức mạnh và địa vị chênh lệch khiến bọn họ không dám làm như vậy.
Đang cùng Thu Ức Mộng thoải mái trò chuyện, Dương Khai bỗng biến sắc, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bầu trời xa xăm.
- Chúa thượng!
Lệ Dung và Hàn Phi đang truyền thụ võ công ở bên kia đều khẽ kêu lên.
- Khốn kiếp!
Dương Khai không kìm nổi mắng một câu, thần sắc lo lắng như trước đêm bão.
Hắn rất ít khi chửi thề trừ phi quá kích động.
- Sao vậy?
Thu Ức Mộng vội hỏi, từ sắc mặt biến hóa của Dương Khai, nàng cũng nhận thấy được có gì không bình thường, dường như có mối nguy hiểm nào đó đang cận kề, khiến sắc mặt Thu Ức Mộng cũng trắng bệch.
- Nghe đây, đợi lát nữa nếu cảm thấy bên kia có dao động chiến đấu truyền đến liền lập tức sắp xếp cho mọi người đi qua thông đạo hư không, không được trì hoãn dù chỉ một khắc!
Dương Khai dặn dò.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thu Ức Mộng cuống đến nỗi dậm chân.
- Cường địch đến, hơn nữa còn rất đông.
Dương Khai thuận miệng giải thích một câu, không hề lãng phí thời gian, nháy mắt ra dấu với Lệ Dung và Hàn Phi chuẩn bị dẫn bọn họ đi ngăn trở.
Thân phận của những kẻ này hắn căn bản không cần thăm dò, theo sát khí kinh thiên dao động, hắn mơ hồ ngửi thấy khí tức của Ma tướng Mông Qua và Tuyết Lỵ.
Hơn một tháng trước, ở ngoại thành Trung Đô, đuổi bọn chúng đi rồi, Dương Khai vốn cho là chúng sẽ không đến tự bôi tro trát trấu vào mặt mình nữa, không ngờ chưa đến một tháng bọn chúng đã ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa lúc này còn có thêm một người, khí tức của người này so với Mông Qua và Tuyết Lỵ càng thêm thâm sâu như biển.
Lại thêm một vị Ma tướng sao?
Ba vị Ma tướng, kể cả là Lệ Dung và Hàn Phi liên kết chỉ sợ cũng không thể nhanh chóng đánh bại bọn chúng, căn bản không thể lo cho sự an nguy của mấy nghìn người ở đây.
Dương Khai quyết định thật nhanh, không để kẻ địch tiến gần tới nơi đây.
Nào ngờ hắn còn chưa kịp có động tác, từ phía trên tầng mây kia đã truyền đến một tiếng quát lớn:
- Bản tôn không mời mà tới, có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo Dương Thánh Chủ, mong Dương Thánh chủ không quở trách!
Chủ nhân của giọng nói này còn ở xa hơn trăm dặm nhưng câu nói lại trực tiếp vang lên bên tai Dương Khai vô cùng rõ ràng.
Nơi đây mấy nghìn người tụ tập đều nhất tề ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời vốn đang nắng chói giờ phút này lại có từng đám mây đen kịt dồn lại, che khuất mọi ánh sáng, mây dày đặc đè nặng trên đỉnh đầu, khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu.
Dương Khai sắc mặt biến đổi, đứng yên tại chỗ.
Lệ Dung và Hàn Phi dùng ánh mắt trưng cầu nhìn hắn, Dương Khai chậm rãi lắc đầu ra hiệu cho hai người khoan đừng vội.
Người phía đối phương còn chưa tới đã chủ động truyền âm lại, hình như để tỏ thiện ý, điều này làm Dương Khai không hiểu ra sao, không biết người tới là ai, và muốn gì.
Phía chân trời, một tấm màn đen quét qua thiên địa đang nhanh chóng tiếp cận phía bên này, như đại nạn hủy diệt làm mọi người tái mét mặt mày.
Dương Khai hừ lạnh quát lớn:
- Các hạ có thể thu lại luồng sát khí này không? Ngươi làm các bằng hữu của ta sợ rồi.
Âm thanh như tên bắn xuyên qua đám mây đen dày đặc, đâm thủng trời cao, mở ra một lỗ thủng ở tầng mây kia, đưa ánh mặt trời chiếu xuống thẳng xuống Lăng Tiêu Các.
Khí tức bức bách bị kìm hãm, mọi người đều thở phì phò từng hơi, cố gắng tranh thủ hô hấp.
Rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói có chút áy náy:
- Xin thứ lỗi, bản tôn tản mạn đã quen, không ngờ nơi đây tụ tập nhiều người như vậy. Mong Dương Thánh chủ thứ lỗi!
Khi nói chuyện, mây đen trên bầu trời như bị một bàn tay vô hình vén lên, rất nhanh liền tan rã.
Bầu trời khôi phục lại vẻ quang đãng.
Ánh mắt Dương Khai tỏ ý kiêng kị, ngay cả Lệ Dung mặt cũng toát lên vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Bọn họ đều đã nhận ra sức mạnh của người này.
Rất nhanh, ba bóng người đột ngột hiện ra trong tầm mắt mọi người, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung như thể bọn họ vẫn đứng đó từ đầu đến cuối.
Trong ba người, người cầm đầu là một nam nhân tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, thân mặc một bộ áo khoác chạm rồng thêu phượng vô cùng tinh xảo tráng lệ.
Mà đứng phía sau nam nhân này chính là Ma tướng Tuyết Lỵ và Mông Qua, hai người đều đứng sau người này, thần sắc nghiêm túc nhìn bóng lưng người trung niên kia, thậm chí còn có vẻ sợ hãi và cung kính.
Dương Khai mắt nhíu lại, trong nội tâm nổi sóng.