- Ta nghĩ có thể chúng ta lạc đường rồi.
Lôi Long bỗng dừng bước, vẻ mặt chua xót.
Trong thế giới mờ mịt, tầm mắt không thể nhìn quá xa, mà ngay cả thần niệm cũng không thể thả ra được, cả sáu người đứng nguyên tại chỗ, dừng chân không tiến.
Từ khi Lệ Dung đột phá đã qua thời gian rất dài rồi, cụ thể bao lâu cũng không ai biết, chỉ biết là trong khoảng thời gian này cảnh giới tự thân của Lệ Dung đã hoàn toàn được củng cố.
Không rõ phương hướng và mục tiêu, mọi người chỉ có thể hành động theo bản năng, hiện tại hoàn toàn không biết đang ở vị trí nào.
Nghe Lôi Long nói như vậy, Liệt Địa Thần Ngưu hồ nghi nói:
- Cảnh sắc nơi này đều bình thường, làm sao ngươi biết chúng ta lạc đường?
- Nhìn bên kia.
Lôi Long Đại Tôn chỉ hướng cách đó không xa, mọi người nhìn theo chỉ phát hiện trên mảnh đất hoang đó có một bộ xương khô.
- Trước đây chúng ta đã đi qua chỗ này, không biết vì sao lại vòng lại, bộ xương khô này chính là minh chứng tốt nhất.
Dương Khai nhướn mày, cũng đã nhớ ra.
Lần trước khi nhìn thấy bộ xương khô này, hắn không mấy để ý, nếu Lôi Long quan sát không sai, vậy khả năng mọi người đã đi một vòng trong không gian này rồi lại trở về nơi đây.
- Không phải chứ, vậy phải làm sao bây giờ?
Liệt Địa Thần Ngưu bối rối:
- Sao lại có thể lạc đường?
- Ta cũng không biết, các ngươi nghĩ xem thử, có cách nào có thể giúp chúng ta rời khỏi đây không? Không cần nói đến việc tìm hiểu bí ẩn của nơi này, dù sao cũng phải tìm được đường trở về chứ. Thời gian chúng ta vào đây cũng không phải là ngắn nữa rồi.
- Ngươi dẫn đường ngươi còn không có cách nào thì bọn ta có thể làm thế nào được?
Liệt Địa Thần Ngưu lớn tiếng.
- Cũng không phải lỗi của bổn tọa, chuyện tới nước này chẳng lẽ còn muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu bổn tọa?
Lôi Long Đại Tôn hừ một tiếng.
Tới đây đã khá lâu rồi, ngoại trừ Lệ Dung gặp chút cơ duyên còn có thể tấn thăng Nhập Thánh tam tầng cảnh ra thì những người khác đều không hề có thu hoạch gì, hai vị Đại Tôn tất nhiên tâm trạng cũng không được tốt.
Thấy bọn họ có dấu hiệu cãi vã, Dương Khai vội vã khuyên giải:
- Bình tĩnh cả đi, đừng có cuống, trước khi vào đây chẳng ai ngờ nơi này lại quỷ dị như vậy, bây giờ xảy ra tình trạng này cũng đừng có chỉ trích lẫn nhau, phải tìm ra cách giải quyết mới đúng.
- Giải quyết như thế nào? Tiểu tử ngươi có thấy có gì đặc biệt không?
Lôi Long nhìn Dương Khai hỏi.
Dương Khai lắc đầu.
- Theo ta thấy, nơi này hẳn là được người nào bố trí thành một mê trận...
Lệ Dung trầm ngâm nói:
- Nơi này có xương khô, hẳn là của võ giả vô tình vào đây và bị vây chết ở đây.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Lôi Long gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian qua, họ thường xuyên gặp phải một hai bộ hài cốt, hẳn là dấu vết của những người không cẩn thận xâm nhập vào đây.
- Mê trận do ai bố trí?
Liệt Địa Thần Ngưu trừng mắt:
- Mê trận do kẻ nào bố trí mà ngay cả ba Nhập Thánh tam tầng cảnh chúng ta cũng không thể phá giải?
Mặc dù không hiểu trận pháp, thực lực đạt tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, trình độ này liếc mắt một cái là có thể khám phá ra hư ảo trong đó, nhưng trong này mấy vị cường nhân từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra chỗ nào kì lạ, có thể thấy được thủ đoạn của người bố trí trận pháp này rất cao minh.
- Bổn tọa ngày càng cảm thấy khả năng nơi này có liên quan tới Đại Ma Thần trong truyền thuyết.
Lôi Long trầm giọng quát khẽ:
- Trừ người đó ra không ai có thể đạt tới trình độ này.
Dương Khai và Lệ Dung liếc nhau, trầm mặc không nói gì.
- Có cần phải chia nhau ra tìm đường không?
Thái Điệp ngập ngừng đề nghị.
Lôi Long và Dương Khai đều lắc đầu, Lôi Long nói:
- Nơi này rất quỷ dị, không nên phân tán thì tốt hơn, bằng không có khả năng sẽ vĩnh viễn không tìm thấy nhau.
- Chuyến này đúng là xui tận mạng, lần sau lão Ngưu ta sẽ không bao giờ tùy tiện vào Tiểu Huyền Giới nào nữa.
Liệt Địa Thần Ngưu tức giận nói.
Dương Khai cười khổ lắc đầu, khi đang chìm trong suy nghĩ, bỗng thấy Thần Thụ truyền tới tin tức.
Giật thót mình, hắn lén lút thông báo một câu với Lệ Dung, thần hồn chìm vào trong không gian Hắc Thư.
- Làm sao vậy?
Dương Khai hỏi, không biết vì sao Thần Thụ lại goi hắn vào lúc này.
- Nơi này có vài điểm kỳ quái.
Thần Thụ trả lời.
- Lại là hai viên đá đen đó?
Nói rồi, Dương Khai liền nhìn qua hai viên đá, phát hiện chúng vẫn đang hấp thụ tất cả tinh hoa khoáng vật, hoa văn lóng lánh bên ngoài đã được nối liền sáng rõ.
- Không phải bọn chúng, là một thứ khác cơ. Chờ chút sẽ biết ngay!
Thần Thụ đáp.
Dương Khai không hỏi nhiều mà yên lặng chờ đợi.
Sau một lát, ở một chỗ trong không gian Hắc Thư, một đám hào quang bỗng lóe lên.
- Ủa?
Dương Khai không khỏi cảm thấy kỳ quái, tâm thần vội vàng đi tới chỗ tia sáng vừa lóe ra, đợi sau khi điều tra rõ rốt cuộc là vật gì phát ra hào quang, hắn bỗng giật mình.
Trong không gian Hắc Thư chứa thứ gì Dương Khai bình thường trong lòng đều rõ, quý giá nhất không gì vượt qua được chính là Vạn Dược Linh Nhũ, ngoài ra có Thần Thụ, còn có Nguyệt Hoa thảo trước đó tìm được.
Không ít bí bảo có được do khổ luyện cũng đều để đây, tuy nhiên những bí bảo này giá trị không lớn, Dương Khai không hề để ý đến.
Trừ những thứ đó ra, cũng chỉ còn lại hai viên đá đen tròn quỷ dị kia, còn có chút khoáng vật lấy được từ Tinh Không.
Mà giờ khắc này, đồ vật lóe ra tia sáng kia là thứ Dương Khai cũng không ngờ tới.
Thiên Hành Cung!
Món bí bảo thần bí của Mộng Vô Nhai.
Năm đó ở Trung Đô, Dương gia tổ chức đoạt đích chiến, trong thời khắc cuối cùng, Thương Vân Tà Địa xâm phạm quy mô lớn, Tà chủ Dương Bách dẫn theo Lục Đại Tà Vương hùng hổ tiến đến Chiến Thành.
Trong phút chốc, Chiến Thành sinh linh lầm than, tiếng khóc thét vang dội khắp nơi, biến thành một tòa Tử Thành.
Trong đống hoang tàn đó, duy chỉ có Dương Khai phủ vẫn nguyên vẹn, không bị chút ảnh hưởng nào.
Hết thảy đều nhờ món bí bảo này của Mộng Vô Nhai.
Thiên Hành Cung hóa thành một tòa kết giới bao phủ bên ngoài Dương Khai Phủ, khiến những cao thủ mạnh nhất là Dương Bách và các Tà Vương cũng đành bó tay.
Sau đó là trận quyết chiến dưới lòng đất Trung Đô, Dương Bách chết thảm, địa mạch nổ tung, trong thời khắc vô cùng nguy cấp đó, Mộng Vô Nhai mang theo Hạ Ngưng Thường và Tô Nhan vượt qua thông đạo hư không về tới Thông Huyền đại lục.
Thiên Hành Cung đã bị di lưu tại Dương Khai Phủ, cuối cùng được Dương Khai thu vào trong không gian Hắc Thư.
Bởi vì đây là bí bảo của Mộng Vô Nhai cho nên Dương Khai không có ý định luyện hóa, càng không có chuyện hủy diệt dấu vết thần hồn của lão, chuẩn bị khi nào gặp lại Mộng Vô Nhai sẽ trả lại cho lão.
Đặt trong không gian Hắc Thư cũng đã lâu rồi, hôm nay nếu Thần Thụ không nhắc nhở thì Dương Khai suýt đã quên mất nó.
Tại sao Thiên Hành Cung lại tỏa hào quang? Tuy rằng tần suất rất chậm nhưng đúng là đang có tỏa hào quang, dường như đang hô ứng với cái gì đó.
Trong lúc trầm tư, thần sắc Dương Khai bỗng chấn động, hắn nghĩ tới một khả năng mà chính hắn cũng không dám khẳng định.
Mộng Vô Nhai cũng đang ở đây, dù không ở đây thì lão cũng đã từng tới nơi này.
Thiên Hành Cung là bí bảo của lão, có lưu dấu vết thần hồn của lão, nếu nơi đây có khí tức của Mộng Vô Nhai, Thiên Hành Cung có phản ứng cũng có thể giải thích được.
Đúng rồi, căn cứ vào tin tức lúc trước tìm hiểu đươc thì có thể suy đoán năm đó Mộng Vô Nhai mang theo Hạ Ngưng Thường và Tô Nhan đi qua Băng Tông, sau khi phó thác Tô Nhan cho Băng chủ Thanh Nhã lại đi biệt tăm biệt tích.
Sau đó hai sư đồ lại xuất hiện ở Cửu Thiên Thánh Địa.
Cửu Thiên Thánh Địa cách nơi này cũng không xa, nếu nói Mộng Vô Nhai vì một số nguyên nhân mà tới đây, thì chẳng qua tiện đường mới đi ngang qua Cửu Thiên Thánh Địa chứ không phải vì cố ý tới thăm hỏi cựu Thánh Chủ, tất cả đều có thể giải thích được.
Dương Khai càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, không khỏi phấn chấn.
Mộng Vô Nhai ở đây, có nghĩa là tiểu sư tỷ cũng ở đây...
Đúng lúc này, tiếng gọi khe khẽ của Lệ Dung vọng đến, Dương Khai liền tranh thủ quay về với thể xác, đôi mắt sáng bừng.
Lôi Long Đại Tôn thấy vậy khẽ quát:
- Tiểu tử, có phải ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi không?
- Không biết.
Dương Khai nhếch miệng cười, liền tranh thủ lấy Thiên Hành Cung từ trong không gian Hắc Thư ra, thả trong lòng bàn tay:
- Ta không biết cái này có coi là phát hiện hay không.
- Bí bảo?
Lôi Long nhướn mày, quan sát tỉ mỉ Thiên Hành Cung.
- Tạo hình của bí bảo này thật cổ quái, có hình một tòa cung điện, hơi giống với một thứ bí bảo mà ta biết.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn y:
- Bí bảo nào?
- Bí bảo của một vị cao thủ Nhân tộc, đáng tiếc mấy trăm năm trước người đó đã tử trận, không nói đến nữa.
Lôi Long khoát tay áo, căn bản không để ý, nhưng đợi thần niệm dò xét một phen, thần sắc y bỗng biến đổi:
- Sao bí bảo này lại...
Bí bảo này cấp bậc cực cao, rất có khả năng là Thánh cấp thượng phẩm, hơn nữa khí tức tàn lưu trên nó cũng không thuộc về Dương Khai, mà là của một người khác.
Một khí tức thoang thoảng hùng hậu, Lôi Long có thể kết luận chủ nhân bí bảo này nhất định là cao thủ.
- Đây là Thiên Hành Cung?
Lôi Long nghiêm mặt khẽ quát hỏi, có chút không dám khẳng định.
Bí bảo tạo hình cung điện không hay gặp, hơn nữa cấp bậc của nó không thấp, khiến Lôi Long liền nghĩ đến một khả năng.
Không trùng hợp như vậy chứ? Vẻ mặt Lôi Long Đại Tôn trở nên ngưng trọng.
Dương Khai mắt sáng lên:
- Đại Tôn biết?
- Đây chính là Thiên Hành Cung?
Lôi Long rùng mình, có chút khó tin nhìn Dương Khai.
- Tiểu tử ngươi lấy đâu ra thứ này?
- Lôi Long, bí bảo này ghê gớm lắm à?
Liệt Địa Thần Ngưu thò đầu ra hỏi.
Lôi Long Đại Tôn nhẹ nhàng hít một hơi:
- Bí bảo có ghê gớm hay không thì nói làm gì, mấu chốt là chủ nhân của bí bảo này rất mạnh.
- Chủ nhân của nó là ai?
Liệt Địa Thần Ngưu xem ra học thức không uyên bác bằng Lôi Long, nhìn Thiên Hành Cung cũng nhận biết được rất ít.
- Chủ nhân của nó năm đó là Nhân tộc đệ nhất cao thủ, Mộng Vô Nhai!
Lôi Long quát khẽ, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, dường như muốn biết Dương Khai và Mộng Vô Nhai đó có phải có quan hệ gì hay không.
Liệt Địa Thần Ngưu gãi gãi đầu:
- Lão Ngưu ta hình như cũng đã nghe qua cái tên này.
- Đương nhiên là ngươi đã từng nghe qua.
Lôi Long hừ nhẹ:
- Có còn nhớ Huyết Giao Đại Tôn không?
- Đương nhiên là nhớ.
Liệt Địa Thần Ngưu gật đầu:
- Hồi lão Ngưu còn chưa biến hóa, Huyết Giao Đại Tôn đã danh chấn Yêu tộc rồi, nhưng sau này lại không biết chết như thế nào, đúng rồi, năm đó ngươi là thủ hạ của Huyết Giao Đại Tôn đúng không, lão Ngưu có chút ấn tượng.