Trong lúc quan sát, Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cảm thấy mấy nữ tử trẻ trung xinh đẹp trong nhóm người tới trước, rất có thể có quan hệ với Thánh chủ, nhất là một cô nương ăn mặc như thiếu phụ trong nhóm đó, ánh mắt sâu xa, thần sắc phức tạp, cứ thi thoảng lại nhìn quanh Cửu phong, không khéo lại là nợ tình trước kia Thánh chủ gây ra ở bên ngoài.
Thánh chủ dù sao cũng là nam tử trẻ tuổi, ai còn trẻ mà không phong lưu?
Nghĩ đến đây, Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng đều hé miệng khẽ cười.
Nhóm đến sau đều là nhân vật có tuổi, công lực tuy không cao lắm nhưng khí chất cao cao tại thượng đó thì lại không phải giả vờ.
Mấy lão già này chắc chắn cũng là nhân vật tầm cỡ ở đại lục.
Trong khi quan sát, hai đệ tử Thánh địa trước đó rời đi đã nhanh chóng trở về, mang theo mệnh lệnh của Thánh chủ.
- Mau mời!
- Coi như hắn thức thời!
Thủy Linh hài lòng, thông báo một tiếng cho Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng rồi cùng mấy người của Độc Ngạo Minh vào trong núi.
Mấy lão già đó cũng vậy, đi theo phía sau Thủy Linh, hai đợt người một trước một sau, hỗ bất tương can.
Song không đợi bọn họ rời đi, đám võ giả đang xếp hàng chờ luyện đan liền không đồng ý, bắt đầu lên tiếng ầm ĩ:
- Hai vị trưởng lão, những người này đang làm gì? Vì sao hôm nay họ mới đến nhưng lại được vào Cửu phong trước? Hai vị trưởng lão có tiện giải thích một chút được không?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Lập tức có người phụ họa:
- Bọn ta ở đây tuân thủ thứ tự, đã đợi ròng rã mười ngày rồi còn chưa tới lượt, nhưng họ lại được vào Cửu ơhong ngay, như vậy có phải hơi bất công hay không?
- Cửu Thiên Thánh Địa các người uy danh hiển hách, ức hiếp những Siêu Phàm Cảnh như bọn ta thì không ra sao cả, bọn ta cũng không làm gì được các người, nhưng xếp hàng chờ đợi ở đây cũng có nhiều vị tiền bối Nhập Thánh Cảnh, họ cũng tuân thủ quy củ của Thánh địa các người, chẳng lẽ các người muốn tự mình phá hỏng quy củ hay sao? Nếu thực sự là như vậy, cho dù bọn ta đồng ý, chỉ e những tiền bối này sẽ không đồng ý đâu.
Những lời này dường như được không ít người tán thành. Những cường nhân đang xếp hàng chờ đợi thần sắc trở nên khó chịu, đều hướng ánh mắt về phía Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng.
Họ tới đây không ỷ vào thân phận và địa vị của mình, chỉ tự coi là khách đến cầu luyện đan, nhập gia tùy tục, tuân thủ nghiêm chỉnh quy định của Cửu Thiên Thánh Địa, ngoan ngoãn xếp hàng đợi.
Nhưng sự việc trước mắt như vậy làm bọn họ có chút bực bội.
Những người tới sau này không có một ai là Nhập Thánh Cảnh, hôm nay mới đến đã được đón vào, ắt làm cho tâm trạng họ mất cân bằng.
Đám người đó vừa kêu la, Thủy Linh và mấy lão già nọ cũng đều dừng bước quay đầu nhìn lại.
Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu xử lý không thỏa đáng sẽ rất dễ làm hỏng uy tín Thánh địa tạo dựng nên trong thời gian qua, khiến nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết.
Lập tức mỉm cười ôn hòa, Ngọc Oánh hé miệng:
- Chư vị hãy an tâm, chớ nóng vội, những người này đều là bằng hữu của Thánh chủ ta kết giao bên ngoài, hôm nay tới đây thăm hỏi Thánh chủ, thực sự không phải đến cầu luyện đan.
- Có thật không?
- Có thể lừa các ngươi hay sao?
Ngọc Oánh cười gượng.
Nàng cũng nghi ngờ đám người đó đến Thánh Địa cầu luyện đan, song Thánh chủ đã ra lệnh mau mời họ vào thì chắc chắn không phải người ngoài. Lúc này tất phải dốc hết sức giữ gìn thanh danh Thánh địa.
- Nếu nói mấy nữ tử đó là bằng hữu của Thánh chủ ta còn có thể hiểu, nghe nói Thánh chủ đại nhân xấp xỉ tuổi bọn họ, kết giao bằng hữu như vậy ở bên ngoài là chuyện đương nhiên. Nhưng mấy lão già đó là người như thế nào? Sao có thể kết giao bằng hữu như vậy?
Trong đám đông có người kêu ầm lên.
Những lão già này tuổi không nhỏ, công lực không cao bao nhiêu, rất dễ dàng khiến người ta đoán thành những kẻ tư chất tầm thường khổ luyện theo đuổi võ đạo nhưng không đạt được kỳ môn.
Trên đời này có rất nhiều người như vậy.
Nếu lâm vào tình trạng như họ, thứ mong muốn nhất là một viên đan dược tốt giúp đột phá cảnh giới trước mắt, kéo dài tuổi thọ.
Đại đa số những người xếp hàng chờ đợi đều nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đem ánh mắt hướng về mấy lão già đó, mà ngay cả đám người Vân Thành cũng vậy.
- Mấy người các ngươi, các ngươi quản cũng hơi nhiều rồi đó, ngoan ngoãn xếp hàng ở đó đi. Dương Khai đã mời những tiền bối này vào tất có cái lý của hắn, có phải các người hết chuyện rồi không? Đứng trước Thánh địa của người ta kêu la như vậy, cẩn thận chọc giận rồi người ta không giúp các ngươi luyện đan đâu.
Thủy Linh quát không chút khách khí.
Trong đám đông, mấy tên kêu la hung hăng nhất vội rụt cổ trốn vào sau lưng người bên cạnh, như sợ Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng nhớ mặt mình.
Bọn họ kêu như vậy chỉ là để giải tỏa nỗi bức xúc trong lòng chứ không muốn thế nào cả.
Coi như nhắc nhở Cửu Thiên Thánh Địa, bằng không về sau những người đến cầu luyện đan chỉ cần nói mình là bằng hữu của Dương Khai là có thể tùy tiện đi vào, thì thời gian chờ đợi của bọn họ sẽ càng dài.
Đối với những người tuân thủ quy củ chờ đợi quả thực không công bằng.
- Tiểu nha đầu này, còn dám nói à...
Một lão bụng phệ, người đầy sẹo trong mấy lão già đó cười to nhìn Thủy Linh:
- Không sợ bọn họ sẽ gây rối hay sao?
- Sợ cái gì chứ?
Thủy Linh cười hì hì.
- Các ngươi đã là bằng hữu của Dương Khai thì chính là bằng hữu của bổn tiểu thư, tuy rằng các ngươi lớn hơn ta nhiều tuổi, nhưng ta cam đoan ở trong này không ai dám ức hiếp các ngươi. Nếu không Dương Khai sẽ cho bọn họ biết mặt.
- Hả? Hình như quan hệ giữa ngươi và Dương Khai không tệ nhỉ.
Lại thêm một lão cười ôn hòa, vuốt ve chòm râu, nhìn Thủy Linh đầy thâm ý.
- Thường thôi.
Thủy Linh nhíu mày:
- Tên đó mặc dù có lúc hơi đốn mạt, nhưng cũng coi như trọng tình trọng nghĩa, bổn tiểu thư nhìn vừa mắt.
- Lão phu thấy ngươi cũng rất vừa mắt đấy!
Lão già bụng phệ kia khẽ mỉm cười, rồi nhìn sang mấy người khác:
- Các vị lão bằng hữu, các vị nói xem phải làm sao đây, hình như những người này nghĩ chúng ta đến Cửu Thiên Thánh Địa vì ý đồ gì đó rồi, nếu không giải thích thì cũng không tốt cho thanh danh của Dương Khai và nơi này lắm.
- Vậy làm phiền Thường huynh rồi.
Mấy người họ cũng không có ý kiến, ra hiệu cho lão cứ làm theo ý mình là được rồi.
Lão béo khẽ gật đầu rồi quay sang đám đông, quát to:
- Vừa rồi tên nào không có mắt gọi lão phu là “lão già này”? Đứng ra cho ta xem nào!
Không ai thừa nhận.
Lão béo có vẻ cũng dự liệu được việc này, không truy sâu nữa mà chỉ nói:
- Lão già này họ Thường tên Bảo, nhớ kỹ cho ta!
Lão ra vẻ khinh khỉnh, không chút khách khí, cứ như thể mình chính là một nhân vật tầm cỡ.
Điều này làm không ít người phải cười nhạt.
Một võ giả Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh ở bên ngoài Cửu phong này quả thật chẳng là cái đinh gì.
Nhưng trong đám người xếp hàng chờ đợi kia, nhiều người nheo mắt lại kinh ngạc nhìn về phía lão, dần dần, một hình ảnh của một đại nhân vật trong đầu họ dần trùng khớp với lão già.
- Chủ quản hiệp hội đan sư Thiểm Quang Thành, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm, Thường Bảo Thường đại sư?
Một tiếng hét kinh hãi truyền ra làm xôn xao một góc.
- Thảo nào, thảo nào trông quen quen, hóa ra là vị đại sư trấn thủ ở Thiểm Quang Thành?
- Sao ông ấy lại tới đây? Lại còn quen biết Thánh chủ?
- Những người bên cạnh ông ấy là ai?
...
Đám đông bàn tán xôn xao, như thể bị ai đánh cho một chiêu thần kỹ gây sát thương cực lớn, thần sắc mọi người nhìn Thường Bảo đều trở nên hứng thú, không còn khinh khi và miệt thị như trước.
Không ai dám khinh khi một vị luyện đan sư Thánh cấp cả!
Những võ giả đang chờ đợi ở đây có vài người đã từng đến Thiểm Quang Thành, muốn bái kiến vị đại sư này cầu lão luyện đan, đáng tiếc không có duyên gặp gỡ, nên chỉ có thể đến đây tìm kiếm cơ duyên.
Trong kinh hãi, mấy vị bên cạnh Thường Bảo cũng lần lượt xưng tên.
- Lão phu Hồng Phương!
- Lão phu Đỗ Vạn!
- Lão phu Hà Phong!
- Lão thân Khổng Nhược Vũ!
Người cuối cùng khẽ gật đầu.
Những cái tên chấn động thiên hạ vang lên, khiến tất cả mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trối, không biết nói gì nữa.
Toái Tinh Thành, Tam Xuyên Thành, Phá Nguyệt Thành, Cự Thạch Thành, Thiểm Quang Thành...
Năm vị chủ quản hiệp hội đan sư của năm đại thành trì đều tụ hội tại đây.
Năm vị luyện đan sư Thánh cấp, một đoàn người hoành tráng tới mức làm người ta phải kinh thán.
Không ai còn dám kêu gào, tất cả đều sững sờ nhìn năm người họ.
Mọi người không khỏi có ảo giác, nơi này không phải Cửu Thiên Thánh Địa mà chính là Tổng hội đan sư!
Bằng không năm vị đại sư này sao có thể Nam Bắc tụ tập một lượt ở đây?
Đỗ Vạn cười sang sảng, đứng ra nói:
- Năm người chúng ta là bằng hữu của chủ nhân nơi này, hôm nay tới đây thăm hỏi, không ngờ lại khiến chư vị hiểu lầm, kính xin chư vị chớ trách.
- Không trách không trách, Đỗ lão nghiêm trọng rồi!
Trong đám người có người nhún nhường nói.
Những cường nhân Nhập Thánh Cảnh này cũng không dám có chút ý coi thường với năm người này, ngược lại thần sắc còn ngưng trọng.
Ánh mắt Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng sáng rực, phấn chấn nhìn năm người trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được vì sao năm người công lực thấp hơn mình này lại dám cậy già lên mặt.
Hơn nữa lời nói của bọn họ cũng làm hai vị trưởng lão kinh hãi.
Năm người này tới thăm Thánh chủ, chỉ đơn giản một chữ “thăm” đó đã không khỏi làm người ta liên tưởng tới rất nhiều thứ.
Xưa nay chỉ có vãn bối đến thăm tiền bối, hạ cấp thăm thượng cấp. Khi bọn họ dùng từ này còn nói “thăm hỏi”...
Tâm trạng Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng dậy sóng, khí huyết sôi sục.
- Ngọc Oánh có mắt không tròng, không nhận ra năm vị đại sư, xin năm vị đại sư thứ tội!
Ngọc Oánh vội kiềm chế thần sắc, khiêm nhường nói.
- Không sao, Thánh chủ các ngươi biết là được rồi.
Đỗ Vạn cười khà khà:
- Bọn ta với hắn cũng không đến nỗi như người ngoài.
- Thế này đi, Ngọc oánh tự mình đưa các vị đại sư đi gặp Thánh chủ coi như chuộc tội.
- Ngọc Oánh trưởng lão khách khí rồi.
- Mời năm vị đại sư!
Đám người Đỗ Vạn liếc nhìn nhau, cũng không để ý đến đám người đang xếp hàng chờ đợi nữa, đi theo Ngọc Oánh vào trong.
Khi bay qua đám người Thủy Linh, Thường Bảo nháy mắt với Thủy Linh, cười nói:
- Tiểu nha đầu ngẩn ra đấy làm gì, mau đi theo.
- Vâng.
Thủy Linh ngơ ngác đáp lời, dường như còn chưa hoàn hồn.
Nghĩ lại việc vừa rồi mình dõng dạc nói bọn họ là bằng hữu của Dương Khai cũng chính là bằng hữu của mình, Thủy Linh chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.
Xấu hổ chết mất!
May mà các vị đại sư rộng lượng, không có ý cười mình, bằng không cả đời này cũng không có cách nào nhìn mặt ai nữa.