Bộ công pháp mà Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa tu luyện Dương Khai quả thực không có hứng thú.
Dùng sức sống bản thân làm cái giá để đổi lấy sức mạnh, thật trái luân thường đạo lý, đỉnh cao võ đạo mà Dương Khai theo đuổi cũng không phải như thế này.
Cho nên hắn chưa bao giờ có ý định đi theo dấu chân của những đời Thánh chủ trước.
Hắn có mục tiêu theo đuổi của chính mình.
Có điều cũng phải nhờ An Linh Nhi phối hợp mới được. Thấy nàng gật đầu, Dương Khai cũng nhẹ lòng hẳn vì bớt được một gánh nặng.
- Nhưng... nếu các trưởng lão hỏi tới thì ta phải làm sao?
An Linh Nhi không khỏi lo âu.
- Hình như họ có vẻ rất sốt ruột.
- Đúng là rỗi hơi thích xen vào chuyện người khác...
Dương Khai nói thẳng tuột, không cần hỏi nhiều, hắn cũng biết sốt ruột nhất hẳn là lão già Từ Hối kia rồi. Chắc chắn chính lão đã thúc giục An Linh Nhi mau chóng tu luyện với hắn.
Nghe hắn nói vậy, An Linh Nhi bật cười, khiến cả gian phòng lập tức sáng ngời.
- Như vậy đi, nếu bọn họ hỏi tới ngươi cứ nói chúng ta đang tu luyện rồi.
- Như vậy cũng được... có điều nếu như vậy thì chỉ có thể giấu được một thời gian!
An Linh Nhi khẽ nhếch môi.
- Ngươi thì không vấn đề gì, với tư chất của ngươi, không cần tu luyện công pháp đó cũng có thể mạnh lên nhanh chóng, nhưng còn ta, nếu trong thời gian dài không đột phá cảnh giới hiện tại, các trưởng lão nhất định sẽ hoài nghi...
- Ta giúp nàng ngươi!
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Ngươi giúp thế nào?
An Linh Nhi ngạc nhiên.
Dương Khai lật tay, một bình ngọc tinh xảo hiện ra, hắn đưa nàng:
- Trong này có ít linh dịch đặc biệt, ngươi cầm về mỗi ngày uống một giọt, công lực có thể từ từ nâng cao.
An Linh Nhi nửa tin nửa ngờ nhận lấy, đưa miệng bình lên hít hà, mùi thơm ngát xộc lên, không khỏi chấn động tinh thần, ánh mắt lóe sáng nhìn Dương Khai:
- Thứ này thực sự có tác dụng?
- Đương nhiên có tác dụng.
Dương Khai gật đầu khẳng định,bổ sung thêm:
- Dùng hết thì tìm ta lấy thêm.
- Vậy ta lấy về thử xem. Đa tạ.
An Linh Nhi cười hì hì. Dường như nói chuyện với Dương Khai một lúc, tâm trạng cũng vui lên, không còn buồn rầu như vừa rồi nữa.
Nói chuyện thêm một lúc, An Linh Nhi mới rời đi.
Dương Khai truyền thần niệm ra cho Từ Hối và đám người Lệ Dung biết hắn phải bế quan một thời gian, để bọn họ không có việc gì đừng tới quấy rầy.
Sau khi được trả lời, Dương Khai liền rời khỏi Thánh Chủ Uyển, một mình đi tới Thánh lăng.
Thánh lăng là nơi tuyệt hảo để bế quan, ngoại trừ Dương Khai dùng Thánh chủ Linh giới để mở ra thì người ngoài căn bản không thể vào được, tất không cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.
Đi tới trước tảng đá lớn đó, Dương Khai đem Thánh chủ Linh giới ấn vào vị trí định sẵn trên tảng đá, mở cửa Thánh lăng chui vào.
Trong không gian mờ tối còn lưu lại dấu vết sinh hoạt của đệ tử Thánh địa, môi trường tuy không được tốt lắm nhưng linh khí nơi này lại vô cùng nồng đậm.
Kiếm bừa một chỗ, Dương Khai khoanh chân ngồi xuống.
Lấy ra món bí bảo hình con thoi có được từ trong Tinh Không, Dương Khai cẩn thận quan sát.
Hắn có thể cảm giác được trong bí bảo này ẩn chứa một sức mạnh thần diệu, bên trong cũng có khắc vô số linh trận đồ phức tạp, chỉ có điều nếu không luyện hóa thì căn bản không biết bí bảo này rốt cuộc có tác dụng gì.
Nín thở ngưng thần, Dương Khai phóng ra thần niệm lưu chuyển trong bí bảo này, tìm hiểu kết cấu và chất liệu của nó, tìm kiếm những điểm có thể phá bỏ.
Muốn luyện hóa một món bí bảo, bước đầu tiên là phải lưu lại dấu vết thần hồn, khắc dấu ấn sinh mạng của mình vào đó, chỉ có như vậy mới có thể bắt đầu luyện hóa.
Sau khi lưu lại dấu ấn, thu vào trong cơ thể, rồi dùng chân nguyên và thần thức để ôn dưỡng.
Đợi đến khi đạt tới trình độ nhất định, bí bảo sẽ sinh ra cộng hưởng với bản thân, trở thành vật sở hữu của mình.
Kể cả việc thu vào trong cơ thể cũng cần thời gian dài để ôn dưỡng mới có thể phát huy cực hạn uy năng của bí bảo.
Cho nên mỗi một võ giả đều không dễ gì mà thay đổi bí bảo mình sử dụng, do việc luyện hóa và ôn dưỡng tốn thời gian dài, khiến giữa bản thân mình và bí bảo đã nảy sinh một liên kết tinh tế, liên kết này có thể phát huy ra toàn bộ uy năng của bí bảo trong chiến đấu, nâng cao sức chiến đấu.
Nếu đổi một bí bảo khác không quen thuộc, sẽ không có được hiệu quả như vậy.
Trừ phi khả năng tăng công lực và cấp bậc bí bảo đã không thể cân bằng thì võ giả mới chọn cách đổi bí bảo.
Dù vậy, cũng phải tìm những bí bảo hợp với võ kỹ và công pháp của mình để luyện hoá.
Phần đông võ giả tìm kiếm nguyên liệu để luyện khí sư làm theo yêu cầu của mình.
Bí bảo do luyện khí sư xuất sắc luyện chế ra dựa theo sức mạnh của võ giả mới là thứ thực sự thích hợp với võ giả đó.
Tới tận bây giờ thì Dương Khai không quá khổ sở như vậy, chủ yếu là do hắn bình thường không hay mượn uy bí bảo, có thứ thích hợp thì dùng luôn, cũng lười biếng đi tìm kiếm nguyên liệu để nhờ người ta luyện chế.
Bí bảo con thoi này đã từng có chủ từ cách đây rất lâu, song vị chủ nhân đó có lẽ đã mất phương hướng trong Tinh Không hoặc gặp chuyện bất trắc, lạc ở trong đó, bí bảo này lưu lạc theo biển thiên thạch, trong lúc vô tình Dương Khai đã tìm được nó.
Thần niệm không ngừng qua lại, rất nhanh chóng, Dương Khai liền phát hiện ra khí tức thần hồn rất nhỏ bé trong món bí bảo đó.
Đây là dấu vết thần hồn thuộc về chủ nhân cũ.
Nhất định phải xóa đi mới có thể khắc dấu vết của mình lên đó.
Sau một hồi cảm nhận, Dương Khai không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Tuy đã trải qua rất nhiều năm, khí tức thần hồn trong bí bảo này cũng trở nên rất mỏng manh, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được nó đã từng hùng mạnh tinh thuần như thế nào khi chưa yếu đi.
Chủ nhân cũ của món bí bảo này tối thiểu cũng là một vị cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Cao thủ như vậy lại bỏ mạng ở Tinh Không, không khỏi khiến người ta thở dài nuối tiếc.
Dương Khai cũng ý thức được sự khủng khiếp trong Tinh Không, bản thân hắn hai lần thâm nhập, những gì nhìn thấy chỉ như hạt muối bỏ bể, có thể chưa nhìn thấy nguy hiểm thực sự.
Đó là nguy hiểm mà cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh cũng không thể ngăn nổi.
Thần niệm vừa động, lửa thần thức phát ra nóng rực, bùng cháy trong bí bảo.
Xoẹt...
Dấu vết thần hồn lưu lại trong bí bảo trong nháy mắt đã bị xóa đi, không còn tồn tại.
Chân nguyên Dương Khai bắt đầu khởi động, không ngừng rót vào trong đó, thần niệm cũng đọng lại trong bí bảo.
Việc này tốn khá nhiều thời gian, muốn gấp cũng không được, nên Dương Khai cứ ngồi yên tại chỗ, duy trì phóng thích chân nguyên và thần thức để con thoi đó quen thuộc với khí tức của mình.
Dần dần, có một chút chân nguyên và lực thần thức nhỏ bé đã có thể thẩm thấu vào bên trong con thoi, điều này có nghĩa là nó đã bắt đầu chấp nhận khí tức của mình.
Dương Khai hài lòng, biết bí bảo này không tương khắc với chân nguyên của mình, vì nếu tương khắc thì dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể luyện hóa được.
Không để ý đến bí bảo con thoi trong tay nữa, hắn để mặc cho chân nguyên và lực thần thức ăn mòn nó, Dương Khai đưa tâm thần luồn vào trong không gian Hắc Thư.
Phát giác ra sự xuất hiện của Dương Khai, Thần Thụ điềm đạm tỏ ý hoan nghênh, tâm trạng hình như không tốt lắm.
- Làm sao vậy?
Dương Khai cười ngạc nhiên.
- Ta cảm thấy hơi cô đơn.
Thần Thụ đáp lại:
- Nơi này lúc nào cũng chỉ có mình ta, lúc ngươi không đến ta chỉ biết ngây người ra.
- Cô đơn...
Dương Khai tối sầm mặt, bỗng phát hiện thần trí của Thần Thụ đã trưởng thành tới mức hắn cũng không ngờ tới rồi.
Trước kia nó không bao giờ nói những lời như vậy.
- Thật có lỗi.
Dương Khai xin lỗi.
- Chỗ này của ta không thể chứa vật sống có máu thịt, nếu không thì sẽ tìm cho ngươi vài người bạn... Ừm, trước kia thực ra cũng có một cây Âm Dương Yêu Sâm, nhưng đáng tiếc nó đã biến mất rồi.
- Âm Dương Yêu Sâm? Nó là thứ gì?
- Một loại thiên địa linh vật.
Dương Khai giải thích. Dứt lời, ánh mắt bỗng sáng ngời.
- Đúng rồi, thiên địa linh vật có thần trí, ta có thể tìm cho ngươi một ít để bầu bạn.
Thần Thụ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, mau giúp ta tìm đi.
- Không vội.
Dương Khai bật cười.
- Ta còn chút việc ở đây, đang bế quan, đợi xuất quan sẽ tìm cho ngươi. Hơn nữa, thứ này cũng cực hiếm, không phải nói tìm là tìm được, cũng cần phải có thời gian.
- Ồ.
Cây thần không khỏi có chút thất vọng, tuy nhiên rất nhanh liền hoan hỉ nói:
- Ta chờ vậy.
Dương Khai gật đầu:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được cho ngươi.
- Ta tin tưởng ngươi!
- Hai viên đá kia có thay đổi gì không?
Dương Khai hỏi lại.
- Vẫn như cũ, cứ hút những viên đá khác, hơn nữa ta phát hiện “bụng” của bọn chúng hình như đã lớn lên đáng kể!
- Hả?
Dương Khai kinh ngạc, vội vàng đi tới chỗ hai viên đá đó, phát hiện quả nhiên giống như Thần Thụ nói, lượng tinh thạch mấy ngày trước hắn cùng Lệ Dung thu thập được trong Tinh Không đặt ở đây đều đã bị hấp thụ.
Mới có vài ngày mà lượng tiêu hao đã bằng cả tháng so với trước kia.
Xung quanh đều là bột đá sau khi bị hấp thụ sạch tinh hoa.
Nhìn lại, Dương Khai còn có thể nhìn rõ từng năng lượng do tinh hoa tạo thành đang liên tục trút ra từ những tinh thạch đó vào rót vào trong viên đá đen, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Được tẩm bổ bởi những tinh hoa khoáng thạch này, hai viên đá này tản ra hào quang lúc ẩn lúc hiện, những hoa văn giống như kinh mạch bên trong đã nối liền rõ ràng, lưu chuyển một lượng lớn năng lượng.
- Đây rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại ăn đá?
Thần thức lấy làm hiếu kỳ.
- Ngươi hỏi ta ta cũng không biết.
Dương Khai nhún vai.
- Song rồi cũng sẽ có một ngày tìm ra manh mối, tiếp tục theo dõi chúng, nếu có phát hiện chúng có thay đổi gì lớn hãy thông báo cho ta biết ngay.
- Ừ.
Một lát sau Dương Khai rời khỏi không gian Hắc Thư, tâm thần trở về với thể xác.
Thời gian thoáng chốc đã qua nửa tháng.
Trong thời gian nửa tháng này, Dương Khai luôn để chân nguyên và lực thần thức ăn mòn bí bảo con thoi đó không ngừng nghỉ, khắc dấu ấn thần hồn và sinh mạng của mình vào đó, tiến triển rất chậm rãi.
Bí bảo con thoi này cũng không biết là cấp bậc gì, so với luyện hóa bí bảo Ngân Diệp Thánh cấp thượng phẩm còn khó khăn hơn.
Không quá nửa tháng tiếp theo, Dương Khai cuối cùng cũng khắc thành công dấu ấn của mình lên đó, khẽ động tâm niệm thu nó vào trong cơ thể.
Kế tiếp đó là giai đoạn ôn dưỡng.
Chỉ đến khi hắn sinh ra cộng hưởng với bí bảo này thì mới có thể hiểu rõ cách dùng của nó, mới có thể dùng nó trong chiến đấu.
Chuyện này không cần Dương Khai để tâm, chỉ cần có thời gian lắng đọng, đến khi đạt mức nhất định sẽ sinh ra cộng hưởng.