Thế nhưng, bí bảo Thánh cấp khiến người đời khát khao mà Dương Khai một lúc lấy ra đến mấy món, hoàn toàn khiến Lệ Dung chấn động á khẩu.
Lệ Dung không khỏi hoài nghi, liệu có phải Dương Khai đã cướp thương khố của mấy đại tông môn không...
Bằng không sao hắn có thể sở hữu nhiều bí bảo Thánh cấp như vậy?
Khiếp sợ tuy có thừa, nhưng bà cũng không khách khí nhận lấy hết mấy thứ đó.
Bà biết rõ hơn bất kỳ ai, tộc Cổ Ma càng hùng mạnh, càng có thể trợ giúp Dương Khai! Những bí bảo này có thể tăng cường chiến lực cho bà, Hàn Phi cùng những người khác lên rất nhiều lần!
- Về thôi!
Dương Khai tìm phương hướng, lần về đường cũ.
Trong Tinh Không mặc dù không có vật tham chiếu, nhưng thần niệm của Dương Khai nhạy bén nên cũng không đến mức lạc đường.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, họ lại trở về lối vào thông đạo hư không, lách mình vào trong. Lúc xuất hiện trở lại, quả nhiên đã ở khu rừng đá trong Phá Huyền Phủ.
Cột đá bốn phía vẫn đang chấn động như cũ, từng vòng gợn sóng khuếch tán va chạm ở vị trí trung tâm, phát sinh biến hóa kỳ diệu, tạo thành con đường dẫn vào Tinh Không.
Giơ tay khẽ phất, những cột đá này bỗng nhiên an tĩnh lại, đường đi Tinh Không cũng dần biến mất tăm.
Đất trời khôi phục lại sự yên lặng!
- Chúa thượng, nơi đây quan trọng như vậy, có cần thiết lập một ít cấm chế không? Đề phòng người khác xông vào, bất cẩn phá hỏng.
Lệ Dung hỏi ý.
- Ngươi biết sao?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn bà.
Lệ Dung nhoẻn miệng cười:
- Biết chút ít, tuy rằng không có gì lợi hại, nhưng chắc là tốt hơn một chút so với cấm chế nguyên bản nơi đây.
- Được!
Dương Khai gật đầu, vừa mới rồi hắn còn nghĩ có cần phái người trông coi nơi này hay không, Lệ Dung đề nghị như vậy lại trúng ngay ý hắn.
Được sự cho phép của Dương Khai, Lệ Dung bắt đầu thu xếp.
Nói ra thì, những thứ như cấm chế, trận pháp Dương Khai vẫn chưa nghiên cứu qua, bảo hắn phá thì được, chứ hắn không biết bố trí.
Giờ thấy Lệ Dung thi triển khả năng về mặt này. tự nhiên cũng muốn học chút đỉnh, liền đứng cạnh bà quan sát.
Lệ Dung cũng không giấu giếm, vừa bố trí vừa giảng giải cho Dương Khai, giúp hắn học được không ít điều.
Mấy canh giờ sau, cấm chế kín kẽ đã phủ quanh những cột đá đó, cho dù Dương Khai có dùng thần niệm cảm ứng cũng không thể phát hiện ra được toàn bộ.
- Lợi hại, có thời gian ta cũng muốn học chút đình về mấy thứ này với.
Dương Khai giơ ngón tay cái.
Được khen ngợi, Lệ Dung cười rạng rỡ:
- Chúa thượng quá khen, chút tài mọn thôi.
- Về thôi.
Dương Khai cười ha hả, hắn rất để tâm tới món con thoi bí bảo đó, muốn tận sức luyện hóa nó để biết công dụng.
Hai người liền bay về một hướng.
Từ Phá Huyền Phủ về tới bên ngoài Cửu phong, còn chưa kịp vào trong Thánh địa, Dương Khai đã cảm thấy ở một nơi nào đó, hội tụ không ít khí tức sinh mệnh, loáng thoáng còn truyền tới tiếng huyên náo ồn ào.
Dương Khai nhướn mày, cùng Lệ Dung đi về phía đó.
Đến càng gần, tiếng ồn ào cũng càng rõ ràng.
Hình như không ít người đang kêu gào, giọng điệu gay gắt, đầy oan ức phẫn uất.
Tất cả đều đang chỉ trích Cửu Thiên Thánh Địa cậy thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu, trong đó còn nghe tiếng trưởng lão Sử Khôn quát mắng.
Dương Khai không khỏi bước nhanh hơn, chỉ chốc lát đã tới nơi xảy ra sự việc, nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe tiếng Dương Khai, Sử Khôn vội vàng quay đầu, thấy Dương Khai cùng Lệ Dung đi tới, lão liền giật mình chắp tay:
- Bái kiến Thánh chủ!
- Thánh chủ?
Đám người đang tranh cãi ầm ĩ cũng im bặt ngay tắp lự, đồng loạt nhìn sang Dương Khai, muốn xem thử vị Tân Thánh chủ Thánh địa này rốt cuộc trông như thế nào.
Tuy nhiên ngay sau đó, ánh mắt tất cả mọi người đều bị Lệ Dung lôi cuốn.
Phong tư trác việt, đoan trang thanh lịch, vừa nhìn qua đã thấy đây là một mỹ phụ khéo hiểu lòng người, dáng người mảnh mai, gò bồng đào đẫy đà.
Da trắng nõn như ngọc tỏa sáng như sứ, những người này vừa nhìn thấy Lệ Dung đều trố mắt ếch cả ra.
Cũng không vội vã tranh cãi nữa mà đều lộ biểu cảm mê đắm.
Lệ Dung khẽ nhíu mày, lạnh lùng lướt mắt một vòng, khẽ hừ một tiếng lạnh ngắt.
Một đòn tấn công vô hình lan tràn ra, làm sắc mặt mọi người không khỏi trắng nhợt, ngay tức khắc, tâm thần thất thủ, mỹ phụ trước mắt dường như hóa thân thành mãnh thú dữ tợn vung móng vuốt sắc bén gào thét.
Bọn họ không khỏi tránh ánh mắt qua một bên, nơm nớp lo sợ.
Dương Khai liếc Lệ Dung, không kìm nổi bật cười.
Thầm nghĩ nếu sau này bà không để người khác nhìn mình như vậy, chỉ e là sẽ càng thêm phiền nhiễu.
Sinh linh trong thiên hạ, bất kể là nam hay nữ, đều không thể cưỡng lại cái đẹp, thấy mỹ nhân tất sẽ muốn nhìn càng lâu càng thích.
Lệ Dung luôn sống ở Ma Cổ Bảo, các tộc nhân đối với nàng đều cung kính, căn bản không dám sinh lòng bất chính. Bước ra thế giới muôn màu bên ngoài, tất sẽ thường xuyên xuất hiện những chuyện giống như vừa rồi.
- Quen được là tốt rồi.
Dương Khai thầm trấn an, sắc mặt Lệ Dung hồng hào trở lại, cũng nhận thấy mình làm hơi quá liền nhẹ nhàng gật đầu.
Với tu vi và thân phận của bà, dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một đám ô hợp thật sự là việc không nên.
- Ở đây chuyện gì vậy?
Dương Khai hỏi Sử Khôn.
Sử Khôn vội vàng đáp:
- Hồi bẩm Thánh chủ, những người này chính là những người gần đây lảng vảng bên ngoài Cửu phong của Thánh địa, thuộc hạ phụng mệnh đại trưởng lão cho họ thời hạn ba ngày để rút lui. Thời gian sắp hết nhưng bọn họ vẫn ở đó không đi, cứ nói chúng ta ỷ thế hiếp người, thuộc hạ vì bất đắc dĩ mới tranh chấp với bọn họ.
Dương Khai gật đầu, hỏi tiếp:
- Từ Hối đâu?
- Đại trưởng lão bận việc khác nên giao cho thuộc hạ phụ trách việc này.
Lúc hai người nói chuyện, đám người kia cũng đã hoàn hồn lại, trong đó có một gã mặc áo vàng kêu lên:
- Ngươi chính là Tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa?
Dương Khai quay đầu lại theo tiếng y, khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám nhận!
Gã đó cười quái đản:
- Chỉ là bọn ta ở đây tìm báu vật, không động gì đến Cửu Thiên Thánh Địa, các người dựa vào đâu mà đòi đuổi bọn ta đi?
- Dựa vào đâu?
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Nơi này là Cửu phong của Thánh Địa ta, ngươi nói ta dựa vào cái gì đuổi các ngươi đi?
- Bọn ta chưa đi vào Cửu phong, chỉ ở đây cũng làm ngứa mắt các ngươi? Các ngươi quản rộng quá nhỉ?
Gã đó cười khẩy.
- Hay là các ngươi cảm thấy bọn ta tu vi không cao, thích thì ức hiếp? Ta nói cho các ngươi biết, tuy rằng cảnh giới của bọn ta không cao, nhưng không phải ai cũng có thể ức hiếp được.
Nói vậy, gã này ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.
Lời của y khơi dậy không ít ý chí của nhiều người, ngay lập tức họ xôn xao ồn ào hẳn lên, chỉ trích Cửu Thiên Thánh Địa.
Sử Khôn quát:
- Không muốn chết thì im miệng hết cho ta, ai dám làm càn trước mặt Thánh chủ?
Lời này hoàn toàn như đổ thêm dầu vào lửa, gã áo vàng đó lớn tiếng:
- Nghe thấy cả rồi chứ? Trưởng lão Cửu Thiên Thánh Địa muốn giết người, từ xưa đến nay Thánh Địa luôn là một tấm kim bài của thế lực loài người, thế nhân đều truyền tai nhau người của Cửu Thiên Thánh Địa ôn hòa hiền hậu, nay xem ra cũng chỉ thế là cùng! Hay là do sau khi cựu Thánh chủ qua đời, Thánh chủ đời này này bản tính gian tà, các ngươi thượng bất chính hạ tắc loạn?
- Đúng vậy, ta còn nghe nói Thánh chủ này cấu kết yêu ma, trong Cửu phong còn nuôi một đám Ma nhân!
Lời này làm mọi người đều xôn xao nghị luận,ánh mắt nhìn Dương Khai lập tức thay đổi.
Gã áo vàng đứng giữa đám đông, dương dương tự đắc nhìn Dương Khai, vẻ mặt như thể ngươi khó mà làm khó dễ được ta.
Lệ Dung nén giận, hạ giọng nói:
- Chúa thượng, hình như hắn đang khi dễ người nhỏ tuổi!
- Vậy thì hắn tính sai rồi.
Dương Khai cười nhạt, bảo Sử Khôn:
- Còn cách kỳ hạn đại trưởng lão cho bọn họ n bao lâu?
Sử Khôn ngẩng đầu nhìn trời, trầm giọng nói:
- Nhiều nhất không quá một chén trà.
Dương Khai khẽ gật đầu, nói với đám người kia:
- Ta cũng không phí lời với các ngươi, sau thời gian một chén trà, nếu các ngươi còn không rút đi thì hãy chuẩn bị chết ở đây đi!
Thấy Dương Khai cười tủm tỉm, chẳng giống nói đùa là mấy, không ít người sinh lòng sợ hãi, lùi về sau mấy bước.
- Sợ cái gì?
Gã áo vàng lại thét to:
- Có cho bọn chúng cũng không dám giết người! Chúng ta đâu làm gì bất lợi với Cửu Thiên Thánh Địa, chẳng lẽ chỉ vì ở bên ngoài mà bị giết? Nếu bọn chúng thực sự hống hách như vậy, chắc chắn sẽ có người thay chúng ta báo thù rửa hận!
- Đúng vậy, thế nhân hành sự đều nói đến chữ lý, bọn chúng dựa vào cái gì mà dám giết người?
Có người phụ họa.
- Bây giờ rút đi thì cả đời sẽ không có duyên với những bảo bối đó, bọn chúng muốn độc chiếm những bảo bối đó, cho nên mới phải đuổi chúng ta đi đấy.
...
Dương Khai cũng không nói gì, mỉm cười đứng đó mặc kệ bọn họ kêu la liên hồi.
Những võ giả vốn có ý định rời đi bị mê hoặc như vậy, cũng đều dừng bước, hòng quan sát một hồi rồi tính tiếp.
Trong tiềm thức, họ vẫn không tin một thế lực lớn như Cửu Thiên Thánh Địa lại không hỏi nguyên do đã ra tay giết người, nhất là khi vị Tân Thánh chủ đó còn ở đây.
- Thánh chủ, đã đến giờ rồi.
Sử Khôn bỗng nhiên nói.
Dương Khai gật đầu, đứng tách khỏi đám đông, nhìn xoáy vào gã áo vàng, trong mắt tràn đầy ý bông đùa.
Bị hắn nhìn như vậy, y không khỏi dựng tóc gáy, có cảm giác như bị rắn độc nhắm làm mục tiêu, trong lòng lạnh kinh hồn, mạnh miệng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, tiểu tử, ngươi đừng tưởng ngươi là Tân Thánh chủ thì có thể muốn làm gì thì làm, ngươi chẳng qua chỉ được cái may mắn mà thôi! Nếu ta được Thánh nữ đó để mắt thì chắc chắn sẽ xuất sắc hơn ngươi!
- Vậy hả?
Dương Khai nở nụ cười nửa miệng quái dị, nghiêng đầu nhìn y:
- Hình như ngươi chắc chắn rằng ta không dám giết người? Ai cho ngươi sự tự tin lớn như vậy, khiến ngươi cảm thấy như vậy?
Y biến sắc, khẽ quát:
- Nếu như ngươi động thủ giết người ở đây thì có gì khác so với lũ yêu ma? Ngày sau thiên hạ này còn chỗ cho Thánh địa các ngươi sống yên ổn không?
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Người đó nói vậy với ngươi sao? Ngươi ngu ngốc đến nỗi tin là thật à?
Vừa nói, Dương Khai lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, hai tròng mắt toát lên hàn khí ác nghiệt, lớn tiếng quát:
- Chỉ là một tên Siêu Phàm nhất tầng cảnh rác rưởi, chết là chết, ngươi nghĩ ai sẽ chủ trì công đạo cho ngươi chứ?