Trong Tinh Không có nhiều thiên thạch bay qua bay lại không ngớt, không biết chúng đến từ nơi nào, càng không biết đi về đâu, dường như từ những niên đại xưa cổ, chúng đã luôn phiêu bạt giữa Tinh Không, chờ đợi được ai đó phát hiện.
Thậm chí Dương Khai còn ngờ vực đại lục Thông Huyền chính là một thiên thạch vô cùng to lớn.
Cùng Lệ Dung tìm kiếm suốt hai canh giờ, thì tìm được vài thiên thạch lớn nhỏ không đều nhau.
Nhỏ thì bằng chậu rửa mặt, to bằng quả núi.
Sau khi đánh nát những thiên thạch này, Dương Khai thu được vài khoáng thạch quý hiếm, có điều số lượng không nhiều lắm, đẳng cấp cũng không cao.
Lần này hắn tới Tinh Không, chủ yếu là để kiểm chứng thông tin trong ký ức của Trương Ngạo là đúng hay sai.
Song đã tới đây rồi thì tất nhiên sẽ không trở về tay không.
Đúng lúc khoáng vật trong không gian Hắc Thư cũng đã tiêu hao gần hết, có thể nhân cơ hội này để thu thập một ít.
Dương Khai rất muốn biết sau khi hai viên đá đen đó hấp thụ đủ tinh hoa khoáng vật thì sẽ có thay đổi như thế nào.
- Chúa thượng, hình như bên kia có một tảng thiên thạch lớn đang bay tới!
Lệ Dung thần niệm phát giác vài động tĩnh, chỉ về phía xa.
- Đi xem xem!
Dương Khai liền bay về phía đó.
Mấy chốc sau, một tảng thiên thạch to bằng cái nhà bay tới trước mặt, bề mặt gồ ghề lồi lõm, dường như đã hứng chịu sự ăn mòn của thời gian quá lâu, có vẻ như không chịu thấu nữa.
Lệ Dung tiến đến, khi tảng thiên thạch này còn chưa đến gần, đã ra một chưởng đánh vào nó.
Năng lượng kinh hồn bộc phát từ bàn tay, tảng thiên thạch khổng lồ nát vụn, bắn ra bốn phương tám hướng.
Dương Khai lập tức nhìn thấy trong số đó có một hòn đá đỏ sẫm khá đặc biệt, bèn xông lên chộp lấy, sau khi kiểm tra một phen liền hài lòng cất vào trong không gian Hắc Thư, đặt cạnh hai hòn đá đen.
Bên trong thiên thạch có rất nhiều thứ như khoáng vật quý hiếm, những khoáng vật này rất cứng, khó bị phá hỏng.
Cho nên đánh nát thiên thạch để tìm kiếm chúng rõ ràng chính là cách nhanh nhất.
Lệ Dung cũng thu thập được một hai hòn đá, bay đến giao cho Dương Khai.
- Chúa thượng thu thập những thứ này để luyện chế bí bảo sao?
Lệ Dung mỉm cười hỏi.
Khoáng thạch thu thập được trong Tinh Không mặc dù đa số đều không rõ tên, nhưng từ tính chất của chúng, thì có thể đoán được ít nhất đều là khoáng vật Linh cấp, thậm chí có rất nhiều vật liệu Thánh cấp.
Vật như vậy mà đem luyện chế thành bí bảo, cấp bậc ắt sẽ không hề kém.
Lệ Dung thấy Dương Khai ra sức thu thập như vậy, hẳn sẽ nghĩ rằng hắn muốn luyện chế bí bảo.
- Coi như vậy đi.
Dương Khai cũng không giải thích, đang quan sát thì bỗng nhiên thần sắc khẽ động, ồ lên một tiếng nhìn về bên cạnh.
Ánh sao chớp tắt, ở nơi cách hai người chừng hơn mười dặm, dường như có những chấm đen nhỏ chằng chịt đang lao vun vút về phía này.
- Biển thiên thạch?
Nhìn được một lúc, Dương Khai vui mừng gọi Lệ Dung, lập tức bay về phía đó.
Không bao lâu sau, cảnh tượng một vùng lớn đầy thiên thạch hội tụ khắc sâu vào trong tầm mắt hai người.
Những thiên thạch đó giống như một con sông lớn kéo dài không biết bao nhiêu dặm, đang xuôi dòng chảy trong Tinh Không mênh mông.
Trong biển thiên thạch đó tích chứa vô số thiên thạch lớn nhỏ, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Chúng lặng lẽ bay đi trong Tinh Không, quỷ dị vô cùng.
- Nhiều thiên thạch như vậy?
Lệ Dung cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Dương Khai cười to nói:
- Chuyến này không cần phải tìm kiếm khắp nơi rồi.
Nói xong liền xông vào trong biển thiên thạch, Lệ Dung nhoẻn miệng cười, cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người thi triển ra sức mạnh nội thể ra sức phá hủy biển thiên thạch. Kể ra cũng kỳ lạ, trong Tinh Không, hình như âm thanh không thể truyền đi, hai người cũng chỉ có thể trao đổi dựa vào thần niệm, mặc dù lúc phá hủy những thiên thạch đó, thiên thạch vỡ tung mà cũng không phát ra tiếng động gì.
Từng khối khoáng vật lớn nhỏ khác nhau đều được Dương Khai cất vào bên trong không gian Hức Thư, những khoáng vật này đều là hảo phẩm khó gặp ở đại lục Thông Huyền.
Nếu vị luyện khí sư nào mà thấy được cảnh này, chắc sẽ phát điên ngay lập tức.
Đôi khi vì tìm kiếm khoáng vật quý hiếm, các luyện khí sư xuất sẽ sẽ vượt trăm núi ngàn sông, dù là như thế cũng rất khó kiếm được khoáng vật và nguyên liệu vừa lòng hợp ý.
Nhưng ở Tinh Không này lại chứa vô số khoáng sản dễ lấy như trở bàn tay.
Số của cải khủng khiếp như vậy hiện giờ chỉ có mình Dương Khai là lấy được.
Lệ Dung dường như cũng vui lây, miệng cứ cười mãi, tất bật lao vào việc.
Đại đa số thiên thạch bên trong đều không có gì, sau khi bị đánh nát, cũng chỉ toàn đá vụn bay tứ tung, nhưng số lượng thiên thạch trong biển thiên thạch thực sự quá nhiều, cho dù là tỷ lệ rất nhỏ thì trong mấy canh giờ, Dương Khai và Lệ Dung cũng đã thu hoạch được đáng kể.
Trong biển thiên thạch chi chít qua lại không ngớt kia, Dương Khai và Lệ Dung hai người dạo bước thong thả.
Dần dần, biển thiên thạch hình như cũng đến tận cùng, sắp sửa lướt qua hỏi tầm mắt.
- Cũng khá đủ rồi.
Dương Khai nói, chuẩn bị dừng tay.
Dù sao cửa và Tinh Không cũng ở ngay bên trong Phá Huyền Phủ, về sau nếu muốn đến thì bất cứ lúc nào cũng được, không cần cứ phải ở đây thu thập khoáng vật mãi.
- Vâng.
Lệ Dung gật đầu, đem viên khoáng thạch cuối cùng bị đánh ra cầm trên tay, bay đến bên cạnh Dương Khai.
Đúng lúc này, Dương Khai bỗng cảm giác được một tia sóng năng lượng bí mật từ một chỗ nào đó trong biển thiên thạch.
Tia sóng năng lượng này không giống như truyền ra từ khoáng vật truyền ra, không khỏi làm Dương Khai chú ý.
Tập trung nhìn về phía đó, một luồng hào quang nhàn nhạt lọt vào tầm mắt.
Dương Khai nhíu mày, khẽ lắc mình rồi biến mất ngay tại chỗ, ngay sau khi biết rõ là vật gì phát sáng, thần sắc hắn không khỏi trở nên cổ quái.
Giơ tay cầm lấy lại, quay trở lại cạnh Lệ Dung.
- Chúa thượng phát hiện ra thứ gì vậy?
Lệ Dung hồ nghi hỏi.
- Cái này...
Dương Khai đưa thứ vừa tìm được trong biển thiên thạch ra.
Lệ Dung nhận lấy, quan sát tỉ mỉ một lúc, không khỏi lộ thần sắc kinh ngạc.
- Đây là... bí bảo?
Thứ phát hiện được từ biển thiên thạch này lớn ước chừng bằng nắm tay, hình dạng tổng thể trơn nhẵn, trông như con thoi, hai đầu nhọn, ở giữa tròn dẹp, bên trong tản mát ra sóng năng lượng huyền diệu.
Có điều hình như là vì lâu lắm rồi mà sóng năng lượng đó có vẻ hơi yếu, gần như đến mức sắp tiêu biến.
- Ta cũng cảm thấy đây là một bí bảo.
Dương Khai sắc mặt ngưng trọng, chau mày nhìn biển thiên thạch đang dần xa kia.
- Nhưng... nơi này sao có thể có bí bảo?
Lệ Dung cảm thấy không thể tin nổi.
Tinh Không thuộc về truyền thuyết, cho tới bây giờ chưa có ai có thể đặt chân tới chứ đừng nói đến thăm dò.
Lần này nếu không phải nhờ thông đạo hư không bên trong Phá Huyền Phủ, bà và Dương Khai cũng không thể nào đến được đây.
Nhưng trong biển thiên thạch giữa Tinh Không đó lại có món bí bảo như vậy, hàm ý ẩn chứa trong thật sự rất sâu xa!
- Có bí bảo chứng tỏ có võ giả... Không chừng Tinh Không này sớm đã có người khám phá rồi.
Dương Khai trầm giọng nói.
- Không phải chứ?
Lệ Dung che miệng kinh hô.
- Kể cả Đại Ma Thần năm đó cũng chỉ biết hướng về nơi này, chứ căn bản không thể đặt chân đến được.
- Nếu có người cũng lợi hại như Đại Ma Thần thì sao?
Dương Khai thản nhiên nói.
Lệ Dung thất sắc, trong lòng kinh hãi, không biết nên nói gì nữa.
Đại Ma Thần được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất cường nhân, cho tới bây giờ không ai có thể vượt mặt! Người lợi hại hơn Đại Ma Thần rốt cuộc là mạnh tới mức nào, Lệ Dung không thể tưởng tượng ra được.
Dương Khai khẽ hít vào một hơi nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói vậy, ngươi không cần phải nghĩ nhiều. Tuy nhiên, xét về sóng năng lượng ở trong bí bảo này, thì nó quả thực đã có chút tuổi thọ. Nếu có người như vậy, e là đã đã không còn trên đời này từ lâu rồi.
- Cũng đúng.
Lệ Dung thấy nhẹ người, hít một hơi, trả bí bảo lại cho Dương Khai.
Thần niệm Dương Khai vần vũ một vòng, nhưng không nhìn ra chút thông tin nào, bèn mở miệng hỏi:
- Ngươi có thể nhìn ra cấp bậc của nó không?
Lệ Dung lắc đầu:
- Thuộc hạ không nhìn ra được. Bên trong nó tích trữ một sức mạnh kì lạ. Mặc dù sắp bị tiêu biến, nhưng cứ ngăn cản thuộc hạ điều tra. Chúa thượng về nghiên cứu đi, tốt nhất phải biết rõ ràng nó rốt cuộc dùng để làm gì.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, chuẩn bị đem con thoi bí bảo về luyện hoá.
Hiện giờ hắn chỉ mang theo một bí bảo, Ngân Diệp!
Đó là vật sở hữu của Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa các đời trước đó, áng chừng Thánh cấp thượng phẩm, vô cùng diệu dụng, có thể công có thể thủ. Giờ luyện hóa thêm con thoi này cũng không quá nhiều.
Võ giả bình thường trên người tối thiểu phải có hai đến ba bí bảo, xuất thân cao quý thậm chí còn có nhiều hơn.
Nói tới bí bảo, Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện, bèn dò hỏi.:
- Ngươi và bọn Hàn Phi đều không có bí bảo trong tay sao?
Lệ Dung mỉm cười:
- Vốn trong tộc Cổ Ma có một vài bí bảo, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, có điều đã thất lạc cùng các tiền nhân rồi. Hơn nữa vốn liếng của tộc Cổ Ma chính là bản thân mình, khi chiến đấu có hay không có bí bảo cũng chẳng sao.
- Tuy nói vậy, nhưng có bí bảo vẫn đỡ hơn một chút, có thể còn có chỗ phát huy.
Nói xong, Dương Khai lấy ra một ít bí bảo tạo hình không đồng nhất từ không gian Hắc Thư đưa cho Lệ Dung:
- Ngươi cầm mấy thứ này về để bọn Hàn Phi, Hoa Mặc tự chọn thứ thích hợp để luyện hoá đi.
- Nhiều như vậy, hơn nữa đều là Thánh cấp sao?
Lệ Dung kinh ngạc.
Bí bảo Thánh cấp không hề dễ thấy, mỗi món đều có giá trị liên thành.
Ở đại lục này, các cường nhân Nhập Thánh Cảnh đều hi vọng mình có thể sở hữu một bí bảo Thánh cấp, nhưng thứ như vậy cũng không phải ai cũng có được.
Đại đa số cường nhân Nhập Thánh Cảnh chỉ dùng bí bảo Linh cấp.
Bí bảo và đan dược Thánh cấp giống nhau, nguyên liệu không dễ tìm, luyện chế cũng chẳng dễ.
Quan trọng nhất chính là số lượng luyện khí sư có thể luyện chế bí bảo Thánh cấp không nhiều! Dù có luyện chế cũng có khả năng thất bại rất cao.
Những luyện khí sư Thánh cấp vang danh đại lục này tuy được người ta tôn sùng, ngưỡng mộ nhưng công việc mỗi người đều sắp xếp kín lịch, bởi vì có rất nhiều người đều đang cầu xin bọn họ luyện chế bí bảo Thánh cấp.
Vì cớ gì mà đệ nhất thiên hạ luyện đan sư Thiên Tàng Lão Nhân lại hành tung mơ hồ bất định?
Cũng bởi vì người muốn tìm lão để luyện đan thực sự rất nhiều. Nếu lão không giấu hành tung, khéo sẽ bị những người đó quấy rầy đến chết, đâu còn có thời gian dạy dỗ đệ tử.