Đêm khuya, Tuyết Sơn rét buốt lạ thường.
Nhưng người của Cổ Ma tộc lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Thậm chí có rất nhiều người để tay trần nằm trên mặt tuyết, cảm nhận sự lạnh buốt của băng tuyết.
Trên bầu trời tuyết rơi lả tả cũng khiến bọn họ không ngừng kinh ngạc, đỡ lấy bông tuyết đang rơi xuống mà kêu la liên hồi.
Tất cả mọi thứ bên ngoài đều vô cùng mới mẻ đối với họ.
Dương Khai ngồi xếp bằng ở một góc hẻo lánh, luyện hóa hấp thu năng lượng thần hồn còn lưu lại của những kẻ đã chết sau trận chiến vừa qua. Chuyển những cảm ngộ về võ đạo thiên đạo của họ về thành của mình.
- Chúa thượng! Lệ Dung bước tới, khẽ gọi một tiếng.
Dương Khai mở mắt, ngẩng đầu nhìn: - Sao vậy?
- Thuộc hạ phát hiện một thứ rất kỳ dị.
- Cái gì vậy?
Lệ Dung vội đưa vật ở trên tay cho hắn.
Dương Khai nhận lấy, khoảnh khắc chạm vào nó, lập tức sinh ra một cảm giác bất thường, ngạc nhiên nhìn hòn đá dị thường chỉ một màu đỏ thẫm, kích cỡ ước chừng bằng nắm tay.
Nhãn lực của hắn hiện nay cũng xem như không tầm thường, bởi vì liên quan đến việc học tập luyện đan, cho nên cũng có đôi chút hiểu biết và biện giải đối với kỳ trân dị bảo và linh thảo linh dược của thế gian này.
Nhưng hắn vẫn không thể nào nhận ra hòn đá đó thực chất là gì.
Nó có màu đỏ thẫm, chạm vào thấy ẩm ướt, giống như mới vừa được vớt ra từ trong nước, nhưng trên tay lại chẳng dính chút chất lỏng nào.
Điều khiến cho Dương Khai cảm thấy kỳ quái nhất là, bên trong hòn đá này lại có một nguồn lực khí huyết cuồn cuộn đang trào dâng.
Nếu chuyên chú lắng nghe, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Một mùi máu tanh nồng nặc lan ra nơi chóp mũi.
- Tìm thấy ở đâu vậy? Dương Khai hoài nghi hỏi.
- Trong túi Càn Khôn mà vừa rồi tên đó đưa cho thuộc hạ.
Người bà nhắc đến chính là Trương Ngạo.
Thần sắc Dương Khai chấn động, vội hỏi: - Ngươi không nhận ra đây là vật gì sao?
Lệ Dung từ tốn lắc đầu, trầm ngâm nói: - Có lẽ Hoa Mặc thống lĩnh có thể nhận ra, ông ấy lớn tuổi nhất trong tộc của ta... Vừa nói vừa thả thần niệm.
Nghe được tiếng kêu gọi của bả, mấy vị thống lĩnh tộc Cổ Ma lần lượt tập trung lại.
Hòn đá màu đỏ thẫm đó chuyền một vòng trên tay mọi người, họ đều lắc đầu ý nói chưa từng thấy kỳ thạch lạ lùng như vậy. Cũng giống như Dương Khai, bọn họ cũng chú ý tới mùi máu nồng nặc đó, tựa như trong kỳ thạch này tích chứa rất nhiều máu.
- Thánh chủ đại nhân... Có thể cho ta xem thử không? Vu Kiếp bỗng lên tiếng.
Dương Khai thuận tay ném kỳ thạch tới.
Vu Kiếp đón lấy, quan sát cẩn thận một lúc. Chợt trên đầu ngón tay bắn ra một luồng chân nguyên, tựa như sinh ra một chút lực kéo đặc biệt. Dưới tác dụng của lực kéo đó, một dòng máu tươi đỏ sẫm được kéo ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh ấy, mấy vị thống lĩnh tộc Cổ Ma không khỏi trợn mắt.
Vu Kiếp khẽ gật đầu, trả kỳ thạch lại, nói: - Nếu Vu mỗ không nhìn lầm, đây là một viên Huyết Tinh thạch!
- Huyết Tinh thạch? Dương Khai nhíu mày, đám người Lệ Dung cũng tỏ thái độ chưa từng nghe thấy.
- Nói vậy, chuyện Trương Ngạo nói trước khi chết có lẽ là thật... Vu Kiếp đăm chiêu, - Ta còn tưởng hắn cố tình thu hút sự chú ý của Thánh chủ đại nhân, toan tính lén giở trò mờ ám.
- Ý ngươi là chuyện về Tinh Không mà lão ta nhắc đến?
- Không sai. Vu Kiếp nghiêm mặt gật đầu. - Bởi vì Huyết Tinh thạch này không phải là sản vật của Thông Huyền đại lục, mà là thứ đến từ Tinh Không!
Hai mắt Dương Khai ngời sáng.
Tinh Không, chính là một truyền thuyết ở đại lục này, chưa từng có ai thực sự đặt chân tới được nơi đó.
Lần trước Dương Khai và Địch Diệu từng thông qua Ma hoa ngàn năm đi đến Tinh Không một chuyến, ở đó cả một năm trời. Có điều Tinh Không mênh mông, hắn cũng chẳng thể khám phá được gì nhiều cho cam. Sau khi thăng cấp đến Siêu Phàm Cảnh, hắn lập tức trở về.
- Chắc Thánh chủ đại nhân cũng biết ở đại lục thường xuyên xuất hiện một số sản vật đến từ Tinh Không?
- Tất nhiên biết. Dương Khai gật đầu.
- Hơn nữa ta cũng từng nhìn thấy.
Hồi ở Lôi Quang Thần Giáo, Đỗ Vạn đã từng mang tới một viên kỳ thạch đến từ Tinh Không, chống đỡ lực thổi hồn của Phong Nhãn. Đáng tiếc sau lần đó, viên kỳ thạch nọ đã vỡ vụn rồi.
- Những sản vật độc đáo này đại đa số đều là kỳ thạch, có lẽ khi trôi nổi trong Tinh Không đã vô tình lạc đến chỗ của chúng ta. Có một số chẳng có tác dụng gì, chỉ là một hòn đá bình thường. Nhưng ngược lại cũng có một số mang giá trị liên thành, viên Huyết Tinh thạch này cũng vậy!
- Làm sao ngươi biết những chuyện này? Dương Khai thấy lạ bèn hỏi.
Vu Kiếp nhún vai: - Trước đây ta quen biết một người cũng có một viên đá loại này. Có điều viên đá mà hắn có nhỏ hơn viên này một chút.
- Nó có công dụng gì?
- Thánh chủ đại nhân nếu không ngại, hãy truyền chân nguyên vào trong nó, công dụng cụ thể ngài cứ thử sẽ biết! Vu Kiếp cười bí hiểm.
Dương Khai cũng không hỏi nhiều, cầm lấy viên Huyết Tinh thạch, trút chân nguyên vào.
Ngay lập tức, huyết quang rừng rực, sắc đỏ chói đến mức khiến cho lòng người kinh sợ, trong nháy mắt che phủ cả mảng trời đất.
Trong Huyết Tinh thạch chợt sản sinh ra một thứ năng lượng kỳ lạ, dưới ảnh hưởng của thứ năng lượng này, máu tươi thấm đẫm trên băng tuyết xung quanh như sống dậy, lúc nhúc như linh xà.
Mắt thường có thể nhìn thấy, trong những lớp tuyết đó xuất hiện nhiều khe rãnh rất nhỏ.
Vù vù vù...
Ngàn vạn vệt máu rất nhỏ bắn đến từ khắp nơi trong phạm vi mười mấy dặm, đồng loạt chui hết vào bên trong viên Huyết Tinh thạch.
Các thống lĩnh của tộc Cổ Ma kinh ngạc nhìn cảnh tượng đẫm máu mà hùng tráng này.
Những dòng máu cực nhỏ bắn đến đó, hiển nhiên là máu của những người chết trong trận chiến trước đó còn lưu lại.
Nó như một cái động không đáy, cho dù nạp vào bao nhiêu máu cũng không thấy đầy.
Theo đà đổ dồn của máu, ánh sáng đỏ tươi trên Huyết Tinh thạch càng thêm phần mãnh liệt, mùi máu tanh nồng tràn ra.
Một lúc lâu sau, huyết quang đó mới dần dần yếu đi, xung quanh không còn máu bắn tới. Vốn dĩ Tuyết Sơn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại trở về với một màu trắng xóa, dường như chưa từng bị vấy bẩn.
Dương Khai nhìn mà chép miệng tấm tắc.
Huyết Tinh thạch trên tay, trong giờ phút này tựa như cũng có sinh mệnh, tản ra sức sống bừng bừng.
Tâm thần vừa động, Dương Khai kéo ra một luồng năng lượng trong Huyết Tinh thạch, năng lượng đó có màu hồng phấn, như một luồng khói lả lướt bị Dương Khai hít vào mũi.
Dương Khai cảm thấy lực khí huyết của bản thân bỗng chốc tăng lên không ít. Máu thịt và tế bào toàn thân đều hưng phấn cực độ, tràn đầy năng lượng bùng nổ.
- Thứ này... Ánh mắt Dương Khai lộ vẻ mừng rỡ, nói với Lệ Dung: - Có tộc nhân nào bị thương nghiêm trọng không, đưa một người tới đây!
Lệ Dung khẽ gật đầu, vội rời đi.
Một khắc sau quay lại, mang về một tộc nhân bị cụt tay.
Cho dù đã bị chém đứt một tay trong trận chiến, tên tộc nhân Cổ Ma này vẫn đầy vẻ thản nhiên, chẳng kêu la lấy một tiếng. Chỗ bị chặt đứt đó vẫn có máu trào ra, trông đến thê thảm.
- Bái kiến Chúa thượng! Tộc hnhana Cổ Ma đó vội vàng quỳ lạy.
Thân phận của Dương Khai và mối quan hệ với tộc Cổ Ma, đám người Lệ Dung đã giải thích cặn kẽ cho các tộc nhân rồi, tộc nhân đều có thể chấp nhận.
- Đứng lên đi, cánh tay bị chặt của ngươi đâu? Dương Khai dò hỏi.
- Vứt rồi ạ. Tộc nhân đó trả lời dứt khoát, cứ như vứt bỏ một thứ chẳng đáng tiền, đồng thời thắc mắc nhìn Dương Khai, không hiểu hắn hỏi cái này để làm gì.
- Vứt đi đâu? Dương Khai tối sầm mặt. - Đi tìm nó về đây.
- Dạ. Tộc nhân đó cũng khá cương trực, không hỏi một lời nào, cứ theo lời mà đi thẳng về một hướng. Xem ra là muốn đi tìm cánh tay của chính mình.
Hàn Phi hơi nhíu mày, hoài nghi nói: - Chúa thượng, đừng nói là ngài muốn... nối lại cánh tay cho hắn đấy chứ?
- Thử xem sao. Dương Khai cười ha hả. - Bên trong thứ này tích tụ sức sống và lực khí huyết rất mạnh, nói không chừng có thể làm cánh tay bị cụt liền lại.
Trong lúc nói, hắn nhìn Vu Kiếp: - Huyết Tinh thạch có tác dụng này phải không?
Vu Kiếp gượng cười: - Ta chỉ biết nó có tác dụng chữa thương rất mạnh, hơn nữa có tác dụng phụ trợ không nhỏ đối với người tu luyện công pháp và võ kỹ hệ Huyết. Về việc nó có thể nối lại cánh tay bị chặt hay không, Vu mỗ cũng không rõ.
- Chẳng những giúp ích cho người tu luyện công pháp và võ kỹ hệ Huyết, mà bất cứ ai cũng có thể dùng nó. Dương Khai khẽ gật đầu, nhìn kỹ Huyết Tinh thạch trên tay. - Sản vật trong Tinh Không, thật là lợi hại. Chỉ một luồng huyết khí đó mà đã khiến ta cảm nhận được công lực tăng lên đôi chút. Nếu như sử dụng trong chiến đấu, nói không chừng có thể khiến địch thủ không kịp trở tay, chuyển bại thành thắng
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều tỏ ra cảm thấy hứng thú với Huyết Tinh thạch đó.
Chờ đợi một hồi, Cổ Ma tộc nhân đó cuối cùng đã mang cánh tay bị đứt của mình về.
Chỉ có điều thời gian quá lâu, cánh tay đó đã cứng ngắc lạnh băng, trông ghê tởm như cánh tay quỷ.
Tuy vậy, vết chém rất bằng phẳng, hẳn là bị binh khí sắc bén chém đứt, rất tiện cho việc nối lại.
Dương Khai ra hiệu cho y tự cầm để nối lại, sau đó sau đó dẫn xuất huyết khí dày đặc trong Huyết Tinh thạch, che phủ lên chỗ tay cụt.
Huyết khí màu hồng phấn ngọ nguậy như con giun, liên tiếp tràn vào miệng vết thương.
Mọi người quan sát không rời mắt, tuy cảm thấy có chút khó tin, thế nhưng lại rất kỳ vọng.
Tộc nhân Cổ Ma đó ban đầu tỏ vẻ không hề quan tâm, nối liền tay đứt, việc này ngay cả cường nhân đỉnh cao Nhập Thánh tam tầng cảnh cũng không làm nổi. Y chỉ có tu vi Thần Du Cảnh cửu tầng, tuy thể xác đủ mạnh, nhưng đã đứt là đứt, làm sao có thể nối lại.
Cho nên y không hề có hy vọng gì, chỉ vì thân phận và mệnh lệnh của Dương Khai nên mới không cách nào từ chối mà thôi.
Nhưng huyết khí đó tràn tuồn vào, vẻ thờ ơ trên mặt của tên tộc nhân đó càng nhạt đi, trở thành sửng sốt kinh ngạc, sau đó phấn chấn vui mừng, trong đôi mắt đang trừng lớn tràn đầy sự chờ mong tha thiết, cả người y cũng hơi run rẩy, giống như không thể kìm nén cơn kích động trong lòng.
Cánh tay bị đứt đã lạnh cứng đó, dưới sự ảnh hưởng của huyết khí, dần trở nên ấm áp, hơn nữa chỗ tay cụt có cảm giác tê dại như bị kiến cắn, thậm chí y đã có thể cảm giác được các ngón tay của mình.
Thử nhúc nhích một chút, quả nhiên ngón giữa đã cử động được một chút.
Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sáng rực hai mắt, càng nuôi hy vọng hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai liên tục rút huyết khí trong Huyết Tinh thạch ra, rót vào chỗ cụt tay của tộc nhân Cổ Ma đó.
Dần dần, vết thương đoạn tay bị liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Sau nửa canh giờ, chỉ còn lại một dấu vết rất nhỏ. Đã hoàn toàn không nhận ra cánh tay này từng bị chém đứt.