Vũ Luyện Điên Phong

Chương 857: Sức mạnh tương đồng.




Đám người nhìn quanh, Tuyết Lỵ còn tự mình trấn thủ ở đây, thầm nghĩ Dương Khai có mọc cánh cũng không bay đi đâu được, nên căn bản không vội vã xuống tay mà làm bộ dạng như xem kịch, mặt mày hớn hở nhìn đám cường nhân loài người này đối chọi với nhau.

Úc Mạt cũng đứng cạnh ả, vẻ mặt mệt mỏi, kỳ thực là đang nhìn chằm chằm Dương Khai, một khi phát hiện ra Dương Khai có động thái chạy trốn sẽ lập tức ra tay ngăn chặn.

Cuộc đối đầu tận lực này khiến Vu Kiếp đứng cạnh Dương Khai không thoải mái, bỗng dưng có cảm giác như kiếm đã kề tận cổ.

- Thánh chủ đại nhân, chuyện lần này Vu mỗ không giúp được ngài rồi, dù ta sẽ không về phe ả đàn bà kia, nhưng nếu tiếp tục ở lại, Vu mỗ sẽ chết ở đây... Ngài hãy tự cầu phúc đi, tới thời điểm nguy hiểm thật sự, Vu mỗ sẽ lập tức rời đi.

Vu Kiếp nhẹ giọng nói.

- Ừ, ngươi không cần để ý đến ta.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, thái độ đối với Vu Kiếp cũng không thay đổi. Hắn không trông chờ Vu Kiếp sẽ giúp mình, chỉ cần lão không như đám người Trương Ngạo kia là tốt rồi.

Mà Vu Kiếp muốn rời đi, e là cũng phải xé không gian mới có thể thoát khỏi bậc cường nhân như Tuyết Lỵ.

Chỉ là không biết, liệu lão có thể thành công trốn thoát hay không.

Dựa vào cộng lực của Vu Kiếp hiện giờ, thi triển một lần xé không gian sẽ gây cạn kiệt sức lực, hơn nữa còn đi kèm nguy hiểm cực lớn, một khi thất bại sẽ chết không đất chôn.

Ngược lại, Dương Khai đã lĩnh ngộ được chân lý của khả năng này, tình trạng tốt hơn rất nhiều so với Vu Kiếp.

- Đại nhân, có cần động thủ ngay bây giờ không?

Úc Mạt có vẻ sốt ruột không nhịn được nữa, nhẹ giọng dò hỏi Tuyết Lỵ.

- Không vội! Ta còn muốn hàn huyên với hắn.

Tuyết Lỵ khẽ cười một tiếng, cao giọng quát Dương Khai:

- Tiểu tử, biết điều thì đừng có phản kháng, ngoan ngoãn cùng bổn toạ về Sa Thành, bổn tọa sẽ không làm hại đến tính mạng ngươi đâu.

Nói xong thần sắc trở nên tàn ác:

- Còn nếu dám phản kháng, thì sẽ không tránh được phải nếm chút trái đắng rồi, đánh gãy chân tay là nhẹ nhàng nhất, nói không chừng ta còn phế cả tu vi của ngươi!

- Đại nhân đừng dông dài với hắn nữa, tiểu tử này giống như cá trạch, một khi để hắn tìm được cơ hội là rất khó bắt được.

Trương Ngạo sốt ruột gào to.

- Đúng vậy đại nhân, lần trước bọn ta đuổi theo hắn mấy tháng cũng không tóm được, tiểu tử này là Tân thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, nắm giữ Cửu Thiên Thần Kỹ vô cùng tinh diệu. Bắt được hắn, ép hắn phun ra phương pháp tu luyện Cửu Thiên Thần Kỹ và truyền thừa của bọn chúng là được.

Tào Quản cũng cật lực giật dây, lo sợ đêm dài lắm mộng.

Lần trước tiến công Cửu Thiên Thánh Địa là vì bọn chúng chưa nắm vững cơ hội, kết quả để Dương Khai chạy thoát, vết xe đổ đó chúng ít nhiều cũng còn nhớ rõ.

- Câm miệng, đại nhân làm việc sao tới lượt các ngươi nói?

Úc Mạt lạnh lùng nhìn Trương Ngạo, quát lớn.

Trương Ngạo ấp úng, trong lòng đầy phẫn uất, tu vi của lão cao hơn Úc Mạt, nhưng giờ chỉ có thể nén giận, trong lòng tất cảm thấy không phục.

- Các người nghĩ bổn toạ tới đây vì cái truyền thừa và Cửu Thiên Thần Kỹ gì đó sao?

Tuyết Lỵ liếc nhìn bọn chúng một cách mỉa mai.

- Đó là cái đinh gì chứ?

Trương Ngạo và Tào Quản đều ngạc nhiên.

Không vì mấy thứ này, vậy sao ả lại vượt mấy ngàn dặm từ Ma cương tới đây?

Dương Mở cũng nhíu mày, dõng dạc nói:

- Tuyết Lỵ đại nhân, ta không làm việc gì đắc tội ngươi phải không? Mặc dù ở Sa Thành chúng ta cũng không vui vẻ gì, nhưng ta cũng coi như đã giúp ngươi tạo ra không ít lợi ích, vì cớ gì đại nhân lại bức ép ta như vậy?

Đây là điều mà hắn không hiểu, nếu không có ích lợi gì, người như Tuyết Lỵ không thể nào dễ dàng rời Ma Cương. Ở hắn có gì hấp dẫn ả?

- Muốn biết nguyên nhân à?

Tuyết Lỵ nhẹ nhàng mỉm cười.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

- Thôi, dù sao ta đã tìm được ngươi rồi, đợi lát nữa còn phải ra tay với ngươi, cho ngươi biết cũng không sao.

Tuyết Lỵ đột nhiên dễ tính, nghe ý trong lời nói của ả dường như muốn giải tỏa nghi vấn của Dương Khai, mọi người không khỏi nghển cổ lên lắng nghe.

Ai ngờ Tuyết Lỵ đột nhiên vung tay, chân nguyên trào ra lũ lượt, trực tiếp ngăn cách với những người khác, chỉ chừa lại ba người là ả cùng Úc Mạt, Dương Khai.

Dương Khai khẽ biến sắc, quay đầu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ trừ một lớp màn sáng xanh thẫm bao phủ trên đỉnh đầu, ngay cả Vu Kiếp vốn đứng cạnh cũng không thấy đâu.

Ả này... thủ đoạn quả nhiên thâm sâu khó lường! Dương Khai kiêng dè ra mặt.

Đôi mắt Tuyết Lỵ toát ra vẻ kích động và hưng phấn, ả búng ngón tay, một tia sáng bắn về phía Dương Khai, không có chút sát khí.

Dương Khai nhíu mày, không tránh né, tia sáng đó khí thế như cầu vồng, đánh sượt qua cánh tay Dương Khai.

Rẹt... Một tiếng vang nhỏ.

Cánh tay Dương Khai bỗng nhức nhối, máu đỏ hòa lẫn ánh vàng rực trào ra, da thịt ở miệng vết thương cũng không ngừng nhu động, chỉ trong chớp mắt, miệng vết thương đã liền lại.

- Quả nhiên là vậy!

Hai tròng mắt Tuyết Lỵ toát ra thần thái cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm miệng vết thương Dương Khai mà lẩm bẩm.

Úc Mạt đứng bên cạnh ả chau mày, không hiểu gì cả.

- Ngươi có phải rất tò mò, vì sao thân là Ma tướng một phương mà ta lại nhắm vào ngươi như vậy?

Tuyết Lỵ hỏi.

Dương Khai gật đầu.

- Ha ha...

Tuyết Lỵ cười run rẩy cả người.

- Đó là bởi vì máu chảy trong người ngươi và ta có cùng một thứ sức mạnh!

Dứt lời, Tuyết Lỵ chợt, rạch một đường trên cánh tay trắng nõn, máu tươi từ đó chảy ra.

- Đại nhân...

Úc Mạt kinh hô, ngay sau đó liền sững sờ đứng khựng một chỗ.

Bởi vì máu chảy ra trên cánh tay Tuyết Lỵ cũng có một lớp kim quang lấp lóa, chỉ có điều nếu so với Dương Khai thì yếu hơn.

Và vết thương đó cũng chậm rãi khép lại dưới một sức mạnh thần kỳ, tốt độ chậm hơn Dương Khai rất nhiều, hai bên căn bản không thể cặt cùng một bàn cân.

- Ma Thần Kim Huyết?

Dương Khai kêu lên thất thanh.

- Quả nhiên là ngươi biết!

Tuyết Lỵ kích động vạn phần, khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo.

- Sao ngươi lại có Ma thần Kim Huyết?

Dương Khai kinh ngạc nhìn Tuyết Lỵ.

- Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi!

Tuyết Lỵ tiến lên một bước, mỗi bước đi đều có uy lực áp chế như trời giáng, ép Dương Khai chùn người xuống, suýt chút nữa không thở nổi.

- Ma Thần Kim Huyết?

Thần sắc Úc Mạt biến ảo không ngừng.

- Máu của Đại Ma Thần trong truyền thuyết? Tiểu tử này sao lại có được, chẳng lẽ là kim quang đó không phải màu sắc chân nguyên thuộc tính dương mà hắn tu luyện hay sao? Không lẽ hắn là người trong Ma tộc?

Nói vậy, y liền nhìn lại Dương Khai đầy kinh hãi, thần thái thay đổi.

- Hắn là con người.

Tuyết Lỵ chậm rãi lắc đầu.

- Về việc tại sao hắn lại có Ma Thần Kim Huyết thì phải hỏi hắn, Ma Thần Kim Huyết và chân nguyên thuộc tính dương của hắn có màu sắc giống nhau, lúc đầu ta cũng bị nhầm lẫn, nếu không phải xem được trận đấu cuối cùng của hắn ở Tử Đấu trường, bổn toạ cũng không thể nào khẳng định được!

- Nói vậy khi đó đại nhân bỗng nhiên không muốn giết hắn thì ra là vì nguyên nhân này?

Úc Mạt chợt ngộ ra.

Năm đó khi ở Sa Thành, Tuyết Lỵ không muốn để Dương Khai sống tiếp, nhưng sau khi xem xong trận đấu cuối cùng ở Tử Đấu trường, Tuyết Lỵ bỗng nhiên thay đổi thái độ, hạ lệnh cho Úc Mạt bắt sống Dương Khai về.

Úc Mạt mãi không hiểu nổi tại sao thái độ Tuyết Lỵ lại thay đổi, tới bây giờ mới sáng tỏ.

- Trong cơ thể đại nhân có Ma Thần Kim Huyết, vậy chẳng phải là truyền nhân của Đại Ma Thần rồi sao?

Úc Mạt thần sắc phấn chấn, kích động la hét, vẻ mặt nhìn Tuyết Lỵ trở nên sùng kính hơn.

Đại Ma Thần là đối tượng cả Ma tộc phủ phục sùng bái, mặc dù đã qua đời từ rất lâu rồi, nhưng sự uy nghiêm và sức ảnh hưởng của y vẫn không chút suy giảm.

Nhiều thế hệ Ma tôn đều muốn tái hiện thời huy hoàng của Đại Ma Thần nhưng chưa ai có thể làm được.

Mà trong Ma tộc cũng lưu truyền một truyền thuyết: Đại Ma Thần dù đã viên tịch, nhưng truyền thừa của y vẫn tồn tại, chỉ tiếc là không có người tìm được mà thôi.

Hiện tại trong người Tuyết Lỵ có Ma Thần Kim Huyết, xứng đáng là truyền nhân của Đại Ma Thần.

Cho nên Úc Mạt mới kích động như vậy, đợi một thời gian nữa, Tuyết Lỵ đại nhân rất có thể sẽ trở thành Ma tôn, đây chính là thành quả chí cao vô thượng.

Tuyết Lỵ chậm rãi lắc đầu:

- Bổn toạ chưa thể xem là truyền nhân của Đại Ma Thần. Ta cũng vô tình có được một ít Ma Thần Kim Huyết cách đây nhiều năm, tất cả là nhờ Ma Thần Kim Huyết này mà bổn toạ mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Chợt lại cắn răng nói:

- Nhưng Ma Thần Kim Huyết trong cơ thể tiểu tử này xem ra còn muốn dồi dào hơn bổn tọa, rõ ràng là hắn biết được một ít bí mật của Đại Ma Thần, rất có thể đến truyền thừa của Đại Ma Thần được giấu ở đâu hắn cũng biết.

Úc Mạt sáng rỡ hai mắt, chuyển ánh mắt sáng quắc sang nhìn Dương Khai.

Nếu quả thật đúng như lời Tuyết Lỵ đại nhân, thông qua tiểu tử này tìm kiếm được truyền thừa của Đại Ma Thần, biết đâu sẽ có thể tái hiện được thời huy hoàng của Ma tộc.

Nghĩ tới đây, máu trong người Úc Mạt quay cuồng, vô cùng kích động.

- Tiểu tử, chuyện đã tới nước này, ngươi cũng nên nói rõ ràng ra rồi đúng không?

Tuyết Lỵ mỉm cười nhìn Dương Khai.

- Trước mặt bổn toạ, ngươi đừng hòng giở trò. Hôm nay ta đã tìm được ngươi rồi, thì sẽ không cho ngươi trốn nữa đâu.

- Đại nhân muốn biết điều gì?

Dương Khai vẫn không tỏ ra hoang mang, lạnh nhạt dò hỏi.

- Ngươi có được Ma Thần Kim Huyết từ đâu?

- Nếu ta không nói thì sao?

Dương Khai cười nhạt.

Tuyết Lỵ giật mình, nhẹ nhàng gật đầu:

- Vậy thì phải chịu khổ chút rồi, đánh cho ngươi tàn phế cũng có thể hỏi, mặt khác còn phải nói cho ngươi biết một chuyện: Ma Thần Kim Huyết vô cùng thần diệu, nếu ngươi không ngoan ngoãn hợp tác ta sẽ giết ngươi, rút hết máu trong người ngươi ra ngưng luyện, như vậy thì ta có thể đoạt được Ma Thần Kim Huyết trong cơ thể ngươi.

- Chỉ sợ ngươi không đủ bản lĩnh đâu!

Dương Khai hừ lạnh, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng đã hiểu, Tuyết Lỵ tới đây vì máu trong cơ thể hắn, còn Trương Ngạo và Tào Quản đến vì Bối Quan Nhân, đều là có liên quan tới hắn, cho nên Tuyết Lỵ mới có thể lợi dụng đám người Trương Ngạo và Tào Quản, chẳng qua có lẽ Tuyết Lỵ cũng không ngờ được, Bối Quan Nhân mà bọn Trương Ngạo đang cần tìm mới là mấu chốt của vấn đề.

- Ngông cuồng.

Úc Mạt gầm lên, thần sắc hung bạo:

- Lần trước để ngươi trốn thoát, lần này ngươi đừng có mơ!

Dứt lời, ma nguyên toàn thân y quay cuồng, cả người hóa thành một màn sương đen phủ về hướng về phía Dương Khai. Trong màn sương đen đó, thoáng hiện rất nhiều hoa văn mãnh thú sát khí ngút trời, vô cùng sống động.

Dương Khai biến sắc, Ngân Diệp vụt xuất hiện từng lớp sóng sắc bạc cuốn về phía trước, ngăn cản màn sương đen trong chớp mắt.

Ngay sau đó, guồng sóng bạc thổi quét bốn phía như thủy triều, lập tức phá vỡ màn ánh sáng xanh thẫm của Tuyết Lỵ.

Dương Khai như đại bàng giương cánh, bay vút lên không trung.