Ba mươi dặm bên ngoài Long Phượng Phủ, chân long hiển hiện, hai bên chiến đấu kịch liệt đều sững sờ đứng nhìn.
Tôn Ngọc đang nghệch mặt ra vì sùng bái, thì chợt nghe trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở của Dương Khai, vội vàng kiềm chế tâm thần, chỉnh lại sắc mặt, nhìn Nghiêm Chấp quát lên: - Hôm nay, nơi này, chính là nơi chôn thân của ngươi, nạp mạng đi!
Tiếng rồng gầm lại vang lên, cự long dài hơn mấy chục trượng lắc đầu vẫy đuôi, hóa thành một đạo kim quang ập về phía Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp không dám chần chừ, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện trên tay, là bí bảo Thiên cấp hạ phẩm, Huyền Băng kiếm!
Bí bảo này vừa xuất hiện, khí thế cả người Nghiêm Chấp liền nâng cao lên vài phần, toàn thân tản mát ra hàn khí như băng, trên Huyền Băng kiếm cũng có từng luồng băng khí lượn lờ, trong thân kiếm dường như còn ẩn giấu bí ẩn gì đó, đang chờ phát động.
Trong lúc cự long còn chưa vồ tới, Nghiêm Chấp khẽ lay động Huyền Băng kiếm, thanh trường kiếm Thánh cấp này trong phút chốc biến hóa khôn lường, kiếm quang lan tỏa, làm cho ai nhìn vào cũng phải hoa cả mắt.
Từng luồng khí băng hàn tản ra từ trong cơ thể Nghiêm Chấp, như gió lạnh trên tuyết sơn thổi tới, nhiệt độ trong phạm vi trăm trượngđột ngột giảm xuống.
Trường kiếm Thánh cấp bay ào về phía cự long với thế không thể ngăn cản.
Cự long hoàng kim khổng lồ không tránh né, vẫn lao thẳng tới.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Hỏa hoa bắn khắp nơi, dường như có vô số đòn tấn công chém vào lớp vảy rồng màu vàng của cự long, tuôn ra từng đợt hỏa hoa sáng ngời, khí nóng ập đến, uy thế của Huyền Băng Kiếm đột nhiên mờ ảo như trăng trong nước, hoa trong kính, sau đó bốc hơi sạch sẽ.
Nghiêm Chấp nheo mắt lại, trong lòng sợ hãi.
U Hàn Động Thiên chủ tu công pháp và võ kỹ hệ băng. Đụng độ chân long ẩn chứa năng lượng nóng như vậy trong cơ thể, chẳng khác gì chuột gặp mèo, là khắc tinh lớn nhất.
Uy năng chứa trong Huyền Băng Kiếm, đến tám phần uy lực bình thường cũng không phát huy ra được.
Nghiêm Chấp tuy thủ đoạn tinh diệu đầy mình, cũng không dám tùy ý vận dụng, dưới ảnh hưởng của khí nóng, sức mạnh trong cơ thể y bắt đầu sục sôi, tựa hồ sắp không thông thuận đến nơi vậy.
Chân long gần ngay trước mắt, ngoác to cái miệng khổng lồ dữ tợn, Nghiêm Chấp rú lên quái dị, trường kiếm trên tay bay ra, từng vòng hào quang vút qua, như một cái khóa băng bị quăng đi, phủ xuống kim long.
Cử động này của y, vốn cũng chỉ là dùng hết toàn lực để tự tạo chút thời gian chạy trốn cho mình mà thôi, đối mặt với một Yêu Hoàng có thể đạt đến bậc chín, Nghiêm Chấp tự nhủ không phải là đối thủ, đối phương quá uy nghiêm, nếu còn tiếp tục giằng co, có thể y sẽ phải chết.
Trước mặt nó, Nghiêm Chấp cứ có cảm giác như đang đi trên dây mảnh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Nào ngờ, sau khi từng vòng hào quang đó phủ xuống, không ngờ lại chặn nổi thế công của kim long, khiến nó đột nhiên khựng lại giữa không trung, mãi mà không giãy ra được.
Nghiêm Chấp nhướn mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó bất ổn.
Nếu con kim long này thật sự có là bậc chín, tuyệt đối không có khả năng bị chặn lại được.
Cẩn thận kiểm tra, Nghiêm Chấp phát hiện con kim long này uy lực thì có, nhưng dường như vẫn có thể địch lại được.
Sóng năng lượng trào ra từ trong cơ thể nó, về cơ bản xấp xỉ với y, thậm chí còn không bằng.
Đảo mắt một vòng. Nghiêm chấp cũng không vội chạy trốn, mà thi triển ra hết đủ loại thủ đoạn tinh diệu, đại chiến với kim long giữa không trung.
Mục sở thị được Long Hoàng chi uy khủng khiếp như thế, Trần Châu cũng chấn phấn tinh thần, vừa phòng bị, vừa phản kích, thoắt cái đã đánh cho Bách Kính Sơ rơi về thế yếu.
Đám võ giả Long Phượng Phủ cũng phấn chấn vô cùng, những cặp mắt ảm đạm lại rực sáng rạng rỡ, dường như họ đã nhìn tương lai tốt đẹp của tông môn mình, ngay lập tức chuyển từ thế phòng bị sang tấn công, ép người của U Hàn Động Thiên lùi lại liên tục, tử thương không ngừng.
Giữa vòng che chở của dải ngân hà, Tôn Ngọc trợn to mắt, hai tay nắm chặt, trong đầu không ngừng thầm động viên kim long.
Y cũng đang cảm thấy kỳ quái, vị Dương tiền bối kia sao mãi chẳng thấy hiện thân, hình như hắn chỉ sử dụng truyền thừa Long Hoàng để đấu với địch, với bản lĩnh của hắn, nếu xuất hiện ở đây, nhất định có thể khiến bọn Nghiêm Chấp sợ chết khiếp.
Tầm nhìn của Tôn Ngọc không xa, căn bản không biết thật ra về cảnh giới và tu vi, Dương Khai chỉ là Siêu Phàm tam tầng cảnh mà thôi, mà đấy là vừa mới thăng cấp không bao lâu!
Kịch chiến một lúc lâu, Nghiêm Chấp bỗng nhiên cất tiếng cười to: - Hoá ra con bọ to xác này cũng chỉ có thế là cùng, ha ha ha ha!
Vào thời điểm kim long xuất hiện, Nghiêm Chấp quả thật đã sợ chết khiếp, dù sao thì thứ hiển hiện ngay trước mắt y cũng chính là Yêu Hoàng bậc chín trong truyền thuyết, nhưng đánh đến tận bây giờ, cuối cùng y đã biết được sức mạnh thật sự của kim long: ngang ngửa với y. Có điều đánh mãi, đủ mọi chiêu thức tấn công lên người nó, nhưng nó hoàn toàn không hề hấn gì, tất cả đều bị lớp vảy rồng màu vàng đó chặn lại.
"Con kim long này hẳn là vẫn chưa thật sự trưởng thành, hiện giờ nó chỉ vào khoảng bậc tám thôi!" Nghiêm Chấp tự nhủ, cũng không kích động như vừa rồi nữa, lúc này y trở nên bình tĩnh hơn hẳn.
Những luồng khí tức u hàn tỏa ra từ Huyền Băng Kiếm xung đột cùng năng lượng nóng rực trong cơ thể kim long, tiêu diệt lẫn nhau, tuôn ra từng cụm sương mù, cả một khoảng không giờ phút này đều lượn lờ đầy sương trắng, đứng ở đằng xa, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng loe lóe ra trong đó, năng lượng bùng phát, nhưng lại không thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong màn sương mù đó, Nghiêm Chấp và kim long va chạm lẫn nhau, đánh xáp lá cà, Nghiêm Chấp nhìn thấy một vài biểu hiện cảm xúc tính người trong cặp mắt rồng khổng lồ đó, y không khỏi nhíu mày.
Y cứ cảm thấy kẻ đang đại chiến với mình hoàn toàn không phải một con yêu thú, mà là một con người!
Năng lực ứng biến quá là nhanh, hơn nữa theo đà diễn biến của cuộc chiến, Nghiêm Chấp cũng càng cảm nhận được rõ áp lực, như thể con kim long này đang nhanh chóng trưởng thành trong lúc chiến đấu vậy.
Long trảo sắc nhọn tột cùng đó quật lại, mơ hồ mang theo uy năng có thể xé rách không gian, lần nào Nghiêm Chấp cũng đều kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh cả người.
Thần sắc lạnh xuống, Nghiêm Chấp chấn định tâm thần, Huyền Băng Kiếm trên tay bỗng nhiên phát ra hào quang u ám, bên cạnh người y, từng mũi băng sắc nhọn bỗng nhiên xuất hiện, ào ào phủ xuống kim long.
Đối mặt với khí thế kinh người, đòn tấn công không một góc chết, kim long ngoác to cái miệng khổng lồ, từ trong miệng, một luồng năng lượng màu hoàng kim bùng nổ như núi lửa.
Ầm...
Hai loại sóng năng lượng mãnh liệt va vào nhau, đôi bên đều chứa võ đạo ý cảnh tương phản hoàn toàn, giữa âm thanh va đập đó, hào quang lóe lên rạng rỡ, lóa mắt như pháo hoa, khiến quần hùng cũng phải rúng động.
Năng lượng nóng rực càng thêm tinh thuần cô đọng, tất cả những cột băng bị chạm vào liền tan chảy trong nháy mắt, dư thế không giảm, cứ ào về phía Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp bối rối, đang định tránh né, thì trong đầu bỗng nhiên truyền tới một âm thanh đùa cợt, âm thanh này vang lên, khiến động tác của y không khỏi khựng lại, ánh mắt run rẩy nhìn về kim long cách đó không xa.
Đợi cho y muốn trốn tiếp, thì đã quá muộn.
Thứ năng lượng màu vàng đủ để đốt cháy hết thảy trong phút chốc bao trùm lấy y, Nghiêm Chấp kêu gào thảm thiết, từ trong cơ thể bộc phát ra năng lượng băng hàn, trung hoa những thương thế mà cơn nóng gây ra cho mình.
Một lát sau, Nghiêm Chấp thở hồng hộc bay đến một bên, tuy rằng không bị thương thế chí mạng, nhưng râu và tóc đều khét lẹt, trông chật vật vô cùng.
Nghiêm Chấp nhìn về phía kim long, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Âm thanh vừa rồi quấy nhiễu tâm thần y, hẳn là truyền tới từ kim long trước mặt, làm cho y mất tập trung, bị trúng chiêu.
Điều khiến y kinh ngạc chính là âm thanh đó nghe giống như là giọng nói của con người, chứ không phải là yêu thú.
- Ta mặc ngươi có phải là Long Hoàng hay không, dám đả thương ta, hôm nay ngươi phải! Nghiêm Chấp gầm lên điên cuồng, vung tay ném Huyền Băng Kiếm ra ngoài.
Thanh trường kiếm ở giữa không trung bỗng nhiên hóa thành một con yêu thú hình thù kỳ quái, hình thể to lớn, ngang ngửa với kim long, nó giương nanh múa vuốt lao thẳng tới, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, quấn chặt lấy kim long.
Tiếng rồng gầm truyền ra, con kim long dài mấy chục trượng vùng bay lên, nhưng không thoát khỏi con yêu thú do Huyền Băng Kiếm hóa thành.
Nghiêm Chấp thừa cơ xông tới, hai tay tuôn ra hàn khí dồn dập, một bàn tay trở nên trong suốt như thủy tinh, tản ra hơi lạnh thấu xương, cắm về phía bụng kim long như mũi gai ngọn.
Lớp vảy rồng kiên cố cũng không cản được đòn tấn công này, vảy rồng trực tiếp bị phá vỡ, tay Nghiêm Chấp cắm vào hơn ba tấc, liền bị máu thịt nhoi nhúc chặn lại.
Đợi đến y rút tay ra, máu đỏ xen lẫn sắc vàng phun ra, bắn tung tóe trên mặt y.
- Ha ha ha! Nghiêm Chấp cười to điên cuồng, từ lúc khai chiến đến giờ, cuối cùng y đã đả thương đối phương được rồi, điều này làm cho y nhìn thấy được hy vọng thắng lợi, không đợi kim long vồ đến, liền vội lùi lại, khinh miệt nói: - Tưởng to xác là vô địch sao? Đúng là ấu trĩ.
Sau khi nói lời này ra, kim long dường như cũng bị chọc giận đến tột cùng, thân thể cao lớn vặn vẹo thay đổi, bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Vòng trói quanh nó lập tức bị lỏng ra.
Nghiêm Chấp ngạc nhiên vô cùng, y căn bản chưa nghe nói qua yêu thú có thể tùy ý thay đổi kích thước bản thể bao giờ.
Yêu thú biến hình thì y biết, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự là quá khác thường.
Không đợi y hoàn hồn lại, kim long thu nhỏ đã lao đến, hai móng vuốt lóe ra hàn quang mang theo khí tức chết chóc, khiến Nghiêm Chấp sởn cả gai ốc.
Y phát hiện hình thể đối phương tuy đã thu nhỏ lại, nhưng uy nghiêm lại không thay đổi chút nào, đầy khiếp đảm, hơn nữa sau khi thu nhỏ lại, cử động rõ ràng càng thêm nhanh lẹ.
Kim long bay tới, thình lình có mấy dòng trông như những sợi sích sáng chói bắn ra từ bên cạnh kim long, vậy chặt lấy Nghiêm Chấp.
Cùng lúc đó, từng cây trường mâu màu vàng cũng xuất hiện giữa khoảng không, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, lao đến vun vút.
Vù vù vù...
Nháy mắt đã phá bỏ vòng trói của không gian, xộc tới trước mặt Nghiêm Chấp.
- Không thể nào! Nghiêm chấp hú lên một tiếng quái dị, nhãn lực của y không hề tầm thường, nên ắt có thể nhìn ra, bất kể là những sợi xích hay trường mâu kia, tất cả đều là võ kỹ cấp bậc không hề thấp.
Yêu thú làm sao có thể thi triển võ kỹ tinh diệu đến mức này?
Giữa tiếng la hét quái đản, Nghiêm Chấp bối rối tránh những cây trường mâu khí thế hung hãn đó, nhưng không cách nào thoát khỏi mấy sợi xích kia được.
Trong một lúc bất cẩn, y bị một sợi xích trong số đó quật trúng, cả người bỗng nhiên nặng trịch, dường như có hòn núi vạn cân đè trên đầu mình, keo theo thần thức cũng có dấu hiệu bị giam cầm.
Cho dù chỉ có trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng trong một trận chiến của cao thủ thế này, một bất lợi trong nháy mắt có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện.