Người của Yêu tộc không tinh thông luyện đan, luyện khí, nhưng vật liệu thì không thiếu. Những linh thảo linh dược bị yêu thú thôn phục, những quáng thạch quý hiếm cũng bị chúng coi như không thấy. Những thứ này nếu có thể tận dụng tốt, đủ để khiến thực lực của chúng tăng lên rất nhiều.
Tuy lúc đầu thái độ của Yêu tộc Đại tôn này rất kiên quyết, nói rõ là sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nhân tộc, nhưng trong lời nói của y, Dương Khai vẫn thăm dò được một điều thú vị.
Y muốn để tộc nhân đến Cửu Phong, mượn linh khí nồng đậm ở đó tu luyện, chỉ là điều kiện mà Dương Khai đưa ra vẫn chưa đủ để đả động y!
Nói cách khác, người này cũng là kẻ không thấy thỏ thì không đuổi ưng. Chỉ cần có đủ lợi ích thì sự kiên trì của y cũng không còn chút giá trị nào.
Cho nên Dương Khai mới nhân cơ hội đưa ra đề nghị để luyện đan sư và luyện khí sư của Thánh địa lại.
Quả nhiên, Đại tôn đã động lòng, nhưng vẫn có chút chần chừ không quyết.
Dương Khai cười ha ha, - Trong Cửu Phong, có một mạch tinh thạch, trước khi bọn ta quay lại, các ngươi có thể ra sức khai thác, khai thác được bao nhiêu tinh thạch đều là của các ngươi.
Đại tôn kia lập tức nhướng mày, hứng thú nhìn Dương Khai: - Người đề xuất ra đủ loại đề nghị, hoàn toàn đều xuất phát từ lợi ích của Yêu tộc ta, như vậy là vì điều gì. Không đơn giản chỉ là muốn bọn ta giúp các ngươi khán gia hộ viện đâu nhỉ?
- Chủ yếu có một chỗ, ta muốn nhờ Đại tôn bảo hộ cẩn thận! Dương Khai trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói: - Vì nếu như Cửu Phong rời vào tay những tên kia, không chừng bọn chúng sẽ hủy nơi đó....Đây là điều mà ta không muốn nhìn thấy.
- Nơi đó hẳn rất quan trọng với ngươi.
- Cứ cho là vậy đi, nhưng đối với Đại tôn và chư vị cường giả của Yêu tộc mà nói thì lại không chút giá trị. Dương Khai gật gật đầu.
- Ngươi tin tưởng như vậy, sau khi tộc ta chiếm lĩnh nơi đó, đến khi các ngươi quay về sẽ trả lại Cửu Phong? Đại tôn cười hì hì nhìn Dương Khai, trong đôi mắt chỉ toàn là ý trêu tức, - Nói không chừng, bọn ta sẽ ở luôn ở đó, biến nơi đó thành địa bàn của mình!
- Nếu ta đã dám nhờ Đại tôn trông chừng giúp, đương nhiên sẽ nắm chắc khi quay về sẽ lấy lại được Cửu Phong. Thần sắc Dương Khai chắc chắn, - Hơn nữa, giao hảo với Thánh địa, các ngươi cũng có lợi ích, không đúng à. Sau này vẫn có thể qua lại như trước kia.
- Ta muốn xem xem lúc đó ngươi sẽ lấy Cửu Phong về từ tay ta như thế nào! Đại tôn cười rộ lên một cách dữ tợn - Đến lúc đó nếu ngươi vẫn không có tư cách có được sự công nhận của ta, đừng nói là Cửu Phong, ngay cả tính mạng của ngươi, ta cũng sẽ lấy!
- Nói như vậy là Đại tôn đã đồng ý? Dương Khai nhếch mép cười.
- Hợp tác vui vẻ! Yêu tộc Đại tôn khẽ gật đầu. Mọi lợi ích mà Dương Khai nói chẳng khác nào là biếu không bọn chúng, Đại tôn sao có thể không đồng ý?
Tuy tiến nhập lãnh địa của nhân loại sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng Cửu Thiên Thánh Địa ở biên giới của nhân lĩnh, hơn nữa có cường giả như y tọa trấn, muốn đến cũng sẽ không có ai không thức thời đi bao vây tiễu trừ bọn họ. Bọn họ chỉ cần ở Cửu Phong yên ổn phát triển là được.
Trong suy nghĩ của y, Dương Khai muốn lấy lại Cửu Phong, ít nhất cũng phải có thực lực ngang ngửa với y.
Đó đã là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau này.
Không chừng là mấy trăm năm! Dương Khai không tin lời nói cuồng ngôn hai ba chục năm sau có thể ngồi ngang hàng với y nói chuyện của Dương Khai.
Thời gian mấy trăm năm, tộc nhân của y có thể có được sự phát triển khó mà tưởng tượng được. Tinh thạch, quáng thạch trong Cửu Phong cũng hoàn toàn có thể khai thác.
Thậm chí có thể bảo các luyện đan sư, luyện khí sư ở Cửu Thiên Thánh Địa chỉ dạy tộc nhân kiến thức về luyện đan, luyện khí, sau này không cần nhờ vả người ngoài nữa.
Đủ mọi suy nghĩ tuyệt vời lướt qua trong đầu Đại tôn, lập tức khiến y cảm thấy cuộc mua bán này không hề lỗ!
Đương nhiên, bọn họ muốn vào Cửu Phong thì phải giúp Cửu Thiên Thánh Địa khu trục đám địch nhân kia mới được. Điều này Đại tôn cũng biết rõ.
Chính lúc này, Thái Điệp vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài đột nhiên đi vào, thần sắc ngưng trọng, không thèm nhìn Dương Khai, trầm giọng nói: - Đại tôn, Hóa Sinh Trì xảy ra chuyện rồi!
Thần sắc Đại tôn trầm xuống, lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, Thái Điệp cũng vội vàng theo sau.
Cơ hồ bọn họ đã mau chóng quên mất Dương Khai.
Không lâu sau, Dương Khai nghe được không ít âm thanh chuyển động nhân ảnh truyền ra từ trên cây cổ thụ. Đám cường giả Yêu tộc kia đều chạy xuống.
Sắc mặt Dương Khai cổ quái, đợi một lúc rồi cũng đứng dậy, theo hướng đám cường giả kia rời đi, nhún mình bay xuống.
Hắn vẫn luôn hiếu kỳ với hóa sinh kỳ độc hữu của Yêu tộc, không biết trong đó ẩn chứa lực lượng huyền diệu như thế nào, có thể khiến các yêu thú hóa thành nhân hình.
Tuy tùy ý tiếp cận trọng địa của Yêu tộc có thể khiến đám cường giả Yêu tộc kia không vui, nhưng Dương Khai vẫn quyết định đi xem sao.
Cơ hội để mở mang tầm mắt như thế này không nhiều.
Hoá sinh trì cách vị trí của Lôi Mộc phủ không xa, chỉ mười mấy dặm thôi. Bên trong khe núi, lúc này đang tản phát ra dao động năng lượng kinh thiên, phóng mắt nhìn, trên bầu trời, thậm chí đã sinh ra một sắc thái biến đổi không ngừng.
Từng tiếng thú gầm thống khổ truyền ra từ phía đó, khiến khí huyết quay cuồng, trong lòng phiền muộn.
Lúc Dương Khai lại gần Hóa Sinh Trì, nơi đây đã tập trung vô số cường giả yêu thú và Yêu tộc.
Ai nấy đều nhìn về khe núi đó với ánh mắt vô cùng lo lắng, thầm toát mồ hôi, vô cùng căng thẳng.
Ngay cả khi một tên nhân loại như Dương Khai đến đây cũng không ai để ý.
Đứng trong đám thú quần, Dương Khai liếc nhìn về phía bên đó, lập tức sáng mắt.
Ở một vị trí của khe núi có một hố sâu bán kính chừng ba chục trượng. Bên trong hố sâu lưu thảng dịch thể không biết tên, đủ loại năng lượng huyền diệu đang tản phát ra từ đó.
Đây hẳn là Hóa Sinh Trì của Yêu tộc.
Lúc này, trong Hóa Sinh Trì có một yêu thú lóng lánh, trắng như tuyết, đầu có hai sừng như thuần lộc đang ngâm mình trong đó. Năng lượng trong dịch thể kia lưu thảng chảy vào nội thể của yêu thú kia, đang cải biến cốt cách và huyết nhục của nó, nhưng không biết xảy ra biến cố gì khiến nó thống khổ không thôi.
Bên Hóa Sinh Trì, Yêu tộc Đại tôn đứng ở đó, Yêu nguyên cuồn cuộn tuôn ra từ nội thể, tản phát ra tứ phương bát hướng, cơ hồ như muốn giúp con yêu thú kia hóa hình.
Nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Mặt đất xung quanh Hóa Sinh Trì thỉnh thoảng lại lóe lên vài quang tuyến năng lượng sáng ngời, cứ như tuyến lộ của trận pháp gì đó, thâm thúy ảo diệu.
Dương Khai chau mày, có chút hồ đồ.
Hắn nghe nói Yêu tộc không hiểu trận pháp, vậy trận pháp bên cạnh Hóa Sinh Trì bày bố ra như thế nào? Hơn nữa, nhìn thủ đoạn của Đại tôn kia, rõ ràng cũng không hiểu rõ trận pháp, yêu nguyên của y lưu thảng ra không hợp với những lộ tuyến năng lượng lóe ra kia, cho nên dù tu vi của y tinh thâm cũng không giúp được gì.
- Này, sao ngươi lại ở đây? Dương Khai đang nhìn đến nhập thần thì bên cạnh bỗng nhiên có một đạo thân tử nhỏ bé, hương khí tươi mát ập tới.
Dương Khai quay đầu nhìn, phát hiện ra bên cạnh mình có một cường giả yêu tộc với bộ dáng thiếu nữ.
Chính là thiếu nữ miêu nhĩ lúc trước quan sát trận đại chiến giữa mình và Cuồng Sư. Lúc này, nàng đang dùng ánh mắt khá hứng thú nhìn Dương Khai, trong đôi mắt màu xanh nhạt như ngọc thạch kia là sự hiếu kỳ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, chiếc răng nhỏ vô cùng khác lạ.
- Xin chào. Dương Khai ôm quyền với người đó, mỉm cười giải thích: - Nghe nói bên này có động tĩnh, liền qua xem náo nhiệt.
- Ngươi to gan đấy, dám đến đây, cẩn thận họ xé ngươi thành trăm mảnh. Thiếu nữ miêu nhĩ khua tay múa chân một hồi, cơ hồ như xé nát Dương Khai thật.
- Bọn họ sẽ không chứ? Dương Khai nghe vậy, sắc mặt tối sầm.
- Khanh khách... Thiếu nữ miêu nhĩ lập tức cười khanh khách, trêu đùa nhìn Dương Khai: - Ngươi sợ rồi!
- Ngươi chọc ta? Dương Khai lập tức biết mình mắc lừa tiểu nha đầu này, bĩu bĩu môi nói: - Nơi này là sao?
Dương Khai hỏi như vậy, cơ hồ như gợi đến nỗi thương tâm của thiếu nữ miêu nhĩ, ý cười trên mặt cũng nhanh chóng thu liễm, thở dài nói: - Bạch Ngọc Lộc đáng thương, lúc hóa hình xảy ra chút vấn đề, nói chung là sắp thất bại.
- Xảy ra vấn đề gì?
- Không biết. Thiếu nữ miêu nhĩ chậm rãi lắc đầu - Lúc đầu khi ta hóa hình cũng có vấn đề. Lúc đó may mà Đại tôn ra tay giúp, nếu không ta cũng sẽ thất bại.
- Hậu quả rất nghiêm trọng sao? Sao ta thấy các ngươi ai cũng lo lắng vậy?
- Đương nhiên nghiêm trọng rồi! Thiếu nữ miêu nhĩ gật đầu liên tục, - Đây không phải là do ngộ tính của bản thân không đủ mà thất bại. Nếu bản thân không nỗ lực không thành công, cũng chỉ giữ nguyên hình dáng ban đầu thôi. Nhưng thất bại như thế này, có thể không giữ được mạng.
- Vì Hóa Sinh Trì?
- Ừ, đã xảy ra mấy lần như vậy rồi, vài người đã chết... Thiếu nữ miêu nhĩ nhìn có vẻ thương tâm.
- Tên đáng ghét, sao ngươi lại ở đây? Chính lúc này, một tiếng quát khẽ truyền đến. Cường giả Yêu tộc tên Thái Điệp kia vội vàng đến trước mặt Dương Khai và thiếu nữ miêu nhĩ, kéo nàng ra phía sau, cảnh giác nhìn Dương Khai, - Ai cho phép ngươi đến đây?
- À... Dương Khai nhún nhún vai, - Ta chỉ qua đây xem sao thôi.
- Miêu nương, hắn có làm gì ngươi không? Thái Điệp lạnh lùng nhìn Dương Khai, miệng lại hỏi thiếu nữ miêu nhĩ được bảo vệ sau lưng nàng.
- Không. Hắn chỉ nói chuyện với ta. Thiếu nữ miêu nhĩ vội vàng đáp.
- Cẩn thận tên nhân loại này một chút, không chừng hắn sẽ gây chuyện không hay cho ngươi.
- Chuyện gì chứ? Thiếu nữ miêu nhĩ tỏ vẻ hiếu kỳ, vô cùng ngây ngô.
Thái Điệp đỏ mặt, nói: - Bắt ngươi lại, đánh cho một trận nhừ tử, sau đó không cho ngươi đồ ăn, để ngươi chết đói.
Thiếu nữ miêu nhĩ lập tức hoảng sợ, nhìn Dương Khai có chút kiêng dè, cơ hồ đối với nàng, đây chính là khổ hình nghiêm khắc nhất thiên hạ.
- Này, không cần nói xấu ta như vậy chứ. Dương Khai cười gượng không thôi: - Ta giống loại người đó lắm à?
- Phải hay không trong lòng ngươi rõ! Thái Điệp cười lạnh, - Vì mệnh lệnh của Đại tôn, ta mới không ra tay với ngươi. Tốt nhất là ngươi thức thời một chút, nếu không ta sẽ không ngại cho người thành thật hơn một chút.
Dương Khai buồn bực nói: - Được rồi, ta quay về Lôi Mộc phủ đợi Đại tôn các ngươi quay lại, bàn bạc tiếp chuyện chưa bàn bạc xong.
Nói xong, liền quay người định đi.
Hắn cũng đã thấy Hóa Sinh Trì rồi, tiếp tục ở lại đây e là sẽ khiến người ta không vui, Dương Khai quyết định lùi một bước rồi tính sau.