Vũ Luyện Điên Phong

Chương 81: Người đêm hôm đó quả nhiên là




- Cũng không biết ai xấu xa, suốt ngày nhìn chằm chằm vào đùi vào mông của tiểu cô nương người ta.

Dương Khai đáp lại không chút nể nang.

- Ngươi lại nói chuyện này.

Mộng Vô Nhai sợ hãi, ngó nghiêng xung quanh, cũng không biết sợ ai nghe được, chắp tay:

- Dương thiếu gia, Dương đại gia, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa được không? Lão phu chỉ muốn xem chúng trưởng thành phát dục như thế nào thôi, chứ không phải muốn làm gì chúng cả.

Thấy lão chịu thua, Dương Khai cũng không hỏi thêm nữa mà nghiêm túc nói:

- Việc lão muốn ta giúp có liên quan đến chuyện đó sao?

- Không sai!

Nói đến việc chính, thần sắc Mộng Vô Nhai cũng trở lên nghiêm túc:

- Cho nên Tiểu Dương Khai, ngươi nhất định phải nói thực cho lão phu biết, ngươi đã từng… có chuyện gì đó… với nữ tử chưa?

Sắc mặt Dương Khai ngượng ngùng, khịt mũi nói:

- Không có.

- Tốt!

Mộng Vô Nhai như gỡ được tảng đá trong tim.

- Thật tốt quá, Dương Khai, vậy mới tốt chứ.

Ở thời đại này, rất nhiều nam tử ở tuổi mười bốn mười năm đã nảy sinh quan hệ trai gái. Những đứa trẻ nhà nghèo khổ thì không cần phải nói, chúng thành gia rất sớm chỉ vì để duy trì người nối dõi hương hỏa. Con cái của những nhà danh gia phú quý càng không cần phải nói. Mấy thiếu gia nhị thế tổ đó còn chưa mọc đủ lông đã có đến vài ba thông phòng nha hoàn rồi.

Cũng chỉ có người luyện võ, một lòng tu luyện, chỉ cần không quá cực sắc thì đều phá thân rất muộn. Thậm chí có những võ giả cả đời đều không tiếp xúc quá thân mật với phái khác. Trong mắt võ giả theo đuổi việc tu luyện và gia tăng sức mạnh, thế gian phồn hoa chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hồng phấn giai nhân trăm năm sau cũng chỉ là nắm xương khô, chỉ có võ đạo đỉnh phong mới là những gì họ theo đuổi. Thực lực cường đại còn lo không tìm được nữ nhân hay sao?

Có rất nhiều các nam đệ tử Lăng Tiêu Các mới mười lăm mười sáu tuổi đã lưu luyến ở chốn yên hoa phong nguyệt. Mộng Vô Nhai tin tưởng Dương Khai không phải loại người như vậy, nhưng muốn cẩn thân đạt được mục đích, vẫn phải hỏi han kỹ lưỡng.

- Cũng có nghĩa là ta có thể giúp được lão?

Dương Khai dò xét Mộng Vô Nhai.

- Nếu ngươi cũng không thể thì trên đời này không còn ai có thể nữa rồi. Coi như ngươi đã qua cửa này của ta rồi.

Mộng Vô Nhai tâm trạng thoải mái không nhịn được bật cười.

- Vậy ngươi vừa nói còn cần một người khác vừa lòng?

Dương Khai nghi ngờ hỏi.

Mộng Vô Nhai thu lại nét mặt, thần sắc trở nên cổ quái, gật đầu nói:

- Đúng là phải làm nó hài lòng, nếu nó không hài lòng thì việc này vẫn không thành được. Không nói gạt ngươi, mấy tháng trước ta cũng tìm được một người phù hợp điều kiện nhưng nó không muốn, việc này cũng đành phải từ bỏ như vậy. Thôi, ta dẫn ngươi đi gặp nó, thành thì thành, còn nếu không thành…không thành….

Nói mãi Mộng Vô Nhai cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể thở dài một tiếng, lúc này mới dẫn Dương Khai đi ra ngoài.

Dương Khai vội vàng nói:

- Nói trước đi đã, ta chỉ tới giúp lão để báo đáp ân tình của lão thôi, nếu như người kia làm gì quá đáng, có thể ta sẽ không đáp ứng.

- Tiểu tử thối.

Mộng Vô Nhai đang phiền não nghe Dương Khai ra sức khước từ như vậy thì không khỏi buồn bực, thầm nghĩ nếu tên tiểu tử ngươi biết là giúp việc gì nhất định sẽ vội vàng đáp ứng, lại còn ra vẻ trước mặt ta.

Theo Mộng Vô Nhai đi được một lúc, Dương Khai phát hiện hai người đang đi tới Khốn Long Giản.

Hơn nữa hướng này còn là nơi mình thường xuyên tu luyện.

Tới đó làm gì? Ngày thường tu luyện mình cũng không thấy có người ở đó mà. Khốn Long Giản vốn là hiểm địa, hiếm có người lui tới.

Ở cách chỗ mình ngày thường lu luyện khoảng trăm trượng, Mộng Vô Nhai đột nhiên dừng lại chỉ về phía trước nói:

- Nhìn hướng kia.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn, thần sắc không khỏi ngẩn ra.

Không ngờ lúc này lại có một nữ tử đang đứng ở ngay vị trí mà thường ngày mình vẫn tu luyện. Nàng đang đứng ở chỗ mình đã trồng mấy cây Tam Dương quả, thân mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, đang nhập thần, không biết đang nghĩ gì, thân mình cũng không động đậy, mặc kệ cho cuồng phong gào thét, tay áo phần phật.

Chiếc khăn che lấy khuôn mặt nàng khiến người ta không nhìn rõ dung nhan.

Trên trán nàng có một miếng ngọc thạch màu lam khiến nàng vô cùng thanh lệ thoát tục.

Thân hình nàng nhỏ bé yếu ớt nhưng dáng người uyển chuyển.

Đồng tử nàng trong sáng thuần khiết, nhìn qua chỉ giống như đứa trẻ chưa lớn.

Nhìn thấy nàng, Dương Khai nhớ tới mỹ nhân ngủ trên chiếc giường nát của mình đêm hôm đó dưới ánh trăng.

- Là nàng!

Ánh mắt Dương Khai bỗng trở nên dịu dàng.

- Ngươi quen nó sao?

Mộng Vô Nhai lập tức cảnh giác. Đệ tử bảo bối đã từng nói với mình, nó chưa từng nói chuyện với Dương Khai, mà sao tới đây hai người lại đã quen biết từ lâu?

- Nàng là người cần ta giúp đỡ ?

Dương Khai nhìn Mộng Vô Nhai hỏi một tiếng.

- Đúng.

Mộng Vô Nhai gật gật đầu.

- Ta sẽ giúp.

Nằm ngoài dự kiến của Mộng Vô Nhai, Dương Khai không do dự nhận lời, dứt khoát, nhanh chóng đồng ý. Uổng công hắn chuẩn bị những lời lẽ chối từ. Nào là nói lý không được thì nói tình, nào là dụ dỗ không được thì uy hiếp. Nếu không được nữa thì dùng tới vũ lực.

Trong lòng Mộng Vô Nhai bất giác cảm thấy không ổn, lão đột nhiên hối hận mình đã tìm Dương Khai.

- Sao ngươi lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy?

Mộng lão đầu vẻ mặt cảnh giác.

- Không phải lão muốn ta giúp sao?

Dương Khai nhướn mày có chút khó hiểu nhìn Mộng Vô Nhai, thái độ của lão già này thay đổi thật là nhanh.

- Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, đúng vậy, nhưng ngươi đáp ứng cũng quá thoải mái đấy.

Mộng Vô Nhai xua xua tay.

- Ngươi hãy giải thích cho ta nghe xem.

- Vậy rốt cuộc lão có cần ta giúp hay không?

Dương Khai không kiên nhẫn được nữa?

- Cần chứ, đương nhiên là cần rồi.

- Vậy lão còn hỏi cái gì? Ta đáp ứng không phải chuyện tốt hay sao?

Đúng vậy, hắn đáp ứng sảng khoái như vậy chẳng phải chuyện tốt hay sao? Vì sao mình lại cảm thấy có gì không phải? Mộng Vô Nhai ngẩn cả người.

Dương Khai từng bước tiến về phía đó.

Tiếng bước chân kinh động đến Hạ Ngưng Thường đang trầm tư. Đợi nàng lấy lại tinh thần, Dương Khai đã đi tới bên người nàng.

Hạ Ngưng Thường rõ ràng hoảng sợ, chân tay có phần luống cuống nhìn Dương Khai.

Không thể không kinh hoàng, trước sau hai lần gặp hắn vào ban đêm, bản thân mình đều làm những chuyện xấu hổ, Hạ Ngưng Thường làm sao có thể trấn định được?

- Hạ sư tỷ.

Dương Khai nhìn nàng.

- Sao ngươi lại ở đây?

- Ta… ta tới giúp ngươi xem quả. Mấy ngày nay ngươi không tới, ta sợ là những quả này bị người ta hái mất.

Hạ Ngưng Thường vội vã giải thích.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy quả trên ba cây mình trồng đã không thấy đâu, chỉ còn có một gốc cây duy nhất có ba quả sắp chín.

- Đây là quả của ngươi, ta đã dùng nó luyện thành đan dược.

Hạ Ngưng Thường vừa nói vừa lấy ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Dương Khai.

Dương Khai tiếp nhận, phát hiện trong lọ này có chín viên đan dược màu đỏ đang chuyển động, bên trong tỏa ra Dương nguyên khí nồng đậm.

Rất thuần khiết, vẫn chưa bị trộn lẫn bất kỳ thứ gì, chỉ có điều… chỉ dùng một loại Tam Dương quả thì luyện đan như thế nào?

- Sư tỷ biết ta tu luyện ở đây?

Dương Khai giương mắt hỏi, nếu không phải như vậy thì sao nàng có thể cứ ở đây giúp ta trông coi Tam Dương quả.

Ánh mắt của Hạ Ngưng né tránh.

- Là vô tình nhìn thấy.

- Người đêm đó quả nhiên là tỷ.

Dương Khai khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.