Cùng với lúc tiếng nói chuyện đó vọng lại, một luồng khí cực kỳ nguy hiểm ập đến, khiến Dương Khai dựng cả tóc gáy, chân nguyên nội thể còn tự động vận chuyển, chống cự lại áp lực vô hình toát ra từ bóng người đó.
Đối phương là nữ tử, một nữ tử xinh đẹp lạ thường.
Xiêm y chỉnh tề, chiếc váy xanh lơ ôm trọn cả thân hình yểu điệu, trên váy là vô số hình vẽ hoa nhỏ, khiến nàng trông thêm phần yêu kiều khả ái, nhưng khí chất thì lại lạnh lùng vô cùng.
Hơn nữa, sau lưng nàng còn có một đôi cánh rực rỡ sắc màu, đôi cánh đó khác với Phong Lôi Vũ Dực của Dương Khai, tựa như cánh bướm, to lớn linh động, nhẹ nhàng vẫy tạo nên từng làn hương mê đắm.
Đôi cánh này thoạt nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng rõ ràng là đã được nàng tu luyện thành bí bảo, viền cánh lấp lánh hàn quang, Dương Khai chắc mẩm đôi cánh này có thể cắt kim loại như cắt cỏ, sánh được với vũ khí sắc bén nhất trong thiên hạ.
Nữ tử này vừa xuất hiện, những cường nhân Yêu tộc đang quan sát Dương Khai liền tỏ ra trang nghiêm cung kính thi lễ.
Nhập Thánh Cảnh! Dương Khai nheo mắt lại, lập tức đoán ra tu vi của nữ tử nhỏ nhắn có đôi cánh bảy màu này, hơn nữa đối phương còn chẳng phải Nhập Thánh Cảnh bình thường.
Có thể đè nặng áp lực khổng lồ như vậy lên người Dương Khai, ít nhất cũng là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.
- Không phải đâu Thái Điệp đại nhân, xin ngài nghe thuộc hạ giải thích. Bị đánh ngã xuống đất, Cuồng Sư lăn lộn giữa bùn đất lại gắng sức nhảy lên, mặt mũi bầm dập, lại không dám tỏ ra chút bất phục, rối rít gào lên.
- Còn gì để giải thích nữa? Thái Điệp lạnh lùng nhìn Cuồng Sư, khẽ hừ rồi giơ tay lên, một lực kéo vô hình xuất hiện, mấy món bí bảo và đan dược nhét trong ngực áo của Cuồng Sư tất tần tật đều rơi vào tay nàng.
- Được con người nịnh bợ, liền dẫn hắn đến Lôi Mộc Phủ? Cuồng Sư, ngươi thật to gan! Thái Điệp quát khẽ, đôi cánh sau lừng càng vỗ nhanh hơn, đôi mắt dâng trào sát cơ u lãnh.
Cuồng Sư mặt tái mét, xua tay lia lịa: - Không phải vậy, không không không... phải vậy đâu, tên con người này đã tặng Cuồng Sư vài thứ, để dẫn hắn đến đây, nhưng mà... nhưng tất cả đều có lý do!
- Ta không cần biết ngươi có lý do gì, dám phá hỏng quy củ mà Đại tôn đặt ra, hôm nay ngươi buộc phải chết! Thái Điệp hừ lạnh, chuẩn bị ra tay với Cuồng Sư.
Dương Khai liền tiến tới một bước, chân vừa nhấc lên thì như kéo theo sự chú ý của không ít cường nhân Yêu tộc, ngay sau đó, vô số ánh mắt dán chặt vào hắn, từng luồng áp lực từ tứ phương bát diện ập đến như thủy triều.
Từng tấc da thịt của Dương Khai ngọ ngậy, kháng cự lại áp lực đủ khiến tan xương nát thịt đó, chầm chập thả chân xuống, tiến về trước một bước.
Các cường nhân Yêu tộc đều lộ rõ vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, không ngờ với tu vi của Dương Khai mà có thể làm được vậy.
- Thái Điệp đại nhân phải không? Dương Khai chắp tay, điềm nhiên nói: - Tiểu tử là tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai, nhờ Cuồng huynh dẫn đến Lôi Mộc Phủ, chỉ là muốn gặp mặt Đại tôn, có việc quan trọng cần thương lượng.
- Tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa? Thái Điệp khẽ nhíu mày, có vẻ như không tin mấy.
- Đúng đó đúng đó, Thái Điệp đại nhân, chính vì hắn là người của Cửu Thiên Thánh Địa, thuộc hạ mới đưa hắn đến đây. Không thì thuộc hạ nào to gan như vậy, mong Thái Điệp đại nhân minh xét. Cuồng Sư gật đầu lia lịa, trán toát đầy mồ hôi lạnh, trộm nghĩ lần này thật đen đủi, nếu sớm biết Thái Điệp tức giận đến vậy, thì đã không dẫn Dương Khai đến Lôi Mộc Phủ rồi.
- Ngươi nói là được à? Thần sắc Thái Điệp lạnh xuống, quát lên: - Có chứng cớ gì?
- Thánh chủ Linh Giới chính là chứng cứ tốt nhất. Dương Khai giơ chiếc nhẫn trên tay lên.
Mấy cường nhân Yêu tộc đó nhìn qua một lúc rồi cười ồ lên.
Thái Điệp hừ bảo: - Một chiếc nhẫn sao có thể chứng minh thân phận của ngươi? Chiếc nhẫn này quả đúng là người từng thường xuyên đến Lôi Mộc Phủ ta có đeo, nhưng ta làm sao biết được ngươi có được nó bằng cách nào?
- Vậy Thái Điệp đại nhân muốn ta chứng minh thế nào? Dương Khai lãnh đạm nhìn nàng.
Thái Điệp bĩu môi, chợt bay lên cao, ngồi lên cành cây chỗ của nữ tử tai mèo, thản nhiên nói: - Không cần ngươi chứng minh gì cả, dám đến đây thì ngươi chỉ có nước chết! Cuồng Sư, người là do ngươi đưa đến, nên xử lý thế nào, ngươi rõ cả rồi chứ?
Cuồng Sư ngập ngừng một lúc, ánh mắt nhìn Dương Khai đầy phức tạp, khẽ gật đầu: - Rõ ạ.
- Cuồng Sư, làm cho tốt vào, đừng có thua tên loài người này đấy.
- Cố lên, móc tim hắn ra, tim của võ giả loài người là ngon nhất đó.
- Nếu ngươi mà thua, bọn ta sẽ coi khinh ngươi đấy.
Trên cành cây đó, mấy vị cường nhân Yêu tộc mồm năm miệng mười gào rú, hứng trí vô cùng, ngồi như xem náo nhiệt, chờ đợi kịch hay mở màn.
Cuồng Sư thầm mắng vài tiếng, dù không muốn lắm, nhưng Thái Điệp đã nói vậy rồi, y cũng chịu bó tay, đành nhìn Dương Khai nói:
- Tiểu tử, xin thứ lỗi, nếu ngươi có chết tại đây thì cũng đừng trách Cuồng Sư ta xuống tay tàn nhẫn.
- Cuồng huynh cứ việc ra tay đi. Dương Khai mỉm cười, nhìn Thái Điệp đầy khiêu khích: - Ta cũng muốn xem xem, cường nhân Yêu tộc có bản lĩnh gì.
- Thái Điệp tỷ tỷ, tên này thú vị đấy chứ, không sợ sệt chút nào cả. Thiếu nữ tai mèo nọ hiếu kỳ nhìn Dương Khai.
- Hừ, con người thì thích ra vẻ huyền bí nhất rồi, đợi lát nữa rồi biết mặt. Thái Điệp hừ lạnh, có vẻ như hiểu rất rõ con người.
- Ừ ừ, chốc nữa Cuồng Sư sẽ xé xác hắn ngay thôi!
Thiếu nữ tai mèo cũng gật đầu.
Thình lình, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên dưới, mái tóc cuồng loạn của Cuồng Sư tung bay, y như cỗ chiến xa, xông thẳng về phía Dương Khai.
Tuy y không sử dụng bất cứ chiêu thức hay năng lực đặc biệt nào, nhưng sức xung đột đó lại đủ để đâm xuyên một ngọn núi.
Dương Khai muốn thử xem sức mạnh y rốt cuộc đến đâu, bèn đứng nguyên một chỗ không tránh né, da thịt căng chặt, hai tay giơ ra sẵn sàng nghênh đòn.
Ầm...
Giữa năng lượng bùng phát kịch liệt, Dương Khai chỉ cảm thấy phía trước có một lực đạo vô phương kháng cự truyền tới, hắn bay ngược ra như không thể khống chế nổi.
Khẽ biến sắc, lúc này hắn mới thấy mình đã hơi đánh giá thấp sức mạnh của Cuồng Sư.
Chỉ riêng về sức hoang dã đó, đã đủ cho y đứng yên thế bất bại trước rất nhiều kẻ địch.
Vội vàng thấy lại thế cân bằng giữa không trung, đáp xuống mặt đất, hắn lùi lại đến mấy bước mới dừng lại được.
- Yếu thế... Thiếu nữ tai mèo bĩu môi, bỗng thấy hơi thất vọng, còn Thái Điệp thì chợt nheo mắt, thần sắc kinh ngạc lấp lóa trong đôi mắt.
Vốn nàng cũng cho rằng Dương Khai không lợi hại là bao, sóng năng lượng tỏa ra từ nội thể hắn liếc qua là đủ biết nông sâu thế nào, công lực rõ ràng kém hơn Cuồng Sư một bậc.
Nhưng sau lần va chạm này, Thái Điệp chợt phát hiện tên con người này tuy chưa thể đỡ được đòn đó, nhưng bản thân hắn lại không hề bị thương.
Nàng vốn tưởng Dương Khai tất sẽ phải gãy nát cả hai tay.
Thú vị đây, tiểu tử này coi bộ vẫn có chút bản lĩnh. Thái Điệp đột nhiên thấy hứng thú, quan sát chăm chút không chớp mắt.
Sau khi hất tung Dương Khai, Cuồng Sư có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này, không cho hắn chút thời gian lấy hơi, giữa tiếng gào rú, y lại một lần nữa xộc về phía Dương Khai, yêu nguyên tỏa ra khí tức cuồng bạo và khát máu cùng cực.
- Cuồng huynh cẩn thận đấy! Dương Khai lạnh lùng nhìn vào y, một tay lướt xuống.
Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm lớn tỏa ánh kim quang, chém ào về phía Cuồng Sư.
Thanh kiếm này đánh đến đâu dẹp yên đến đó, giữa âm thanh xoèn xoẹt, dường như nó có thể xé toạc không gian.
Đang bổ nhào về phía trước, Cuồng Sư liền biến sắc, vội vã dừng lại, ngay khoảnh khắc thanh kiếm đó sắp chém vào mình, y đưa hai tay ra chắn phía trước mặt.
Keng...
Huyền Thiên Kiếm chém vào hai tay Cuồng Sư, phát ra âm thanh giòn tan như chém vào kim loại, thanh kiếm lấp lánh ánh vàng vỡ nát ngay sau đó, thân mình vạm vỡ của Cuồng Sư khẽ chùng xuống, hai cánh tay đó liền xuất hiện một vết thương khá nông, máu ứa ra.
- Ồ? Dương Khai nhướng mày, thần sắc phấn chấn.
Hai cánh tay này của Cuồng Sư có thể đỡ được một nhát của Huyền Thiên Kiếm, có thể thấy độ cứng cáp của cơ thể y không hề kém cạnh bảo bối cao cấp.
Yêu tộc quả nhiên có chút lợi hại!
Cánh tay đã bị thương, Cuồng Sư vẫn tỉnh như không. Sau khi đập nát Huyền Thiên Kiếm, một luồng sáng chói mắt chợt tỏa ra từ trong cơ thể vạm vỡ. Ngay lúc Dương Khai đang thất thần, y đã vụt lao đến sau lưng hắn, mười ngón tay thình lình mọc ra từng móng vuốt sắc nhọn nhằm vào lưng Dương Khai.
Một đòn đã trúng ngay, xé toạc Dương Khai ra làm hai mảnh.
Cuồng Sư sửng sốt, cảm giác có gì đó không đúng, vì vừa rồi y không có cảm giác đã nắm được vật thật, cũng không có chút máu nào bắn ra.
- Cuồng Sư, sau lưng ngươi đó! Thiếu nữ tai mèo sốt ruột, vội vàng nhắc nhở.
Dương Khai mỉm cười, một thanh trường mâu chợt xuất hiện trên tay hắn, bay thẳng về phía Cuồng Sư ngay lúc y chưa kịp xoay người.
Tru Thiên Mâu!
Cuồng Sư phản ứng đúng là rất nhanh, được thiếu nữ tai mèo nhắc nhở, y lập tức tránh khỏi chỗ đang đứng, nhảy lên giữa khoảng không, xốc xuống như diều hâu vồ mồi, yêu nguyên tạo thành một không gian phong tỏa mọi đường rút của Dương Khai.
Đối mặt với y lại là một chưởng ấn, chưởng ấn đó hiện lên giữa tầm mắt Cuồng Sư, mỗi lúc một lớn, một lúc một khủng khiếp, che kín hai mắt y, khiến y không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Già Thiên Thủ!
Ầm!
Cuồng Sư bị đánh văng ra mười mấy vòng rồi ngã sõng soài xuống mặt đất.
Trên cành cây, mấy vị cường nhân Yêu tộc đều sững sờ.
Cảnh giới của họ đều không tệ, cảm giác được rõ ràng luận về tu vi và sức mạnh, Dương Khai căn bản không bằng Cuồng Sư. Nhưng sau một hồi giao đấu, Cuồng Sư lại bị hắn xoay vần trong lòng bàn tay, chẳng những không đến gần được hắn, mà chỉ bị ăn đòn, không thể nào đánh trả được.
Điều này khiến họ không thể chấp nhận nổi.
Đang bàng hoàng, Cuồng Sư bò dậy, hình như màn đấu vừa rồi đã khiến y nổi điên thật sự, yêu nguyên nội thể của y lúc này rất bất định, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu như sắp ứa máu tới nơi, y như rằng quyết không thôi khi chưa giết được Dương Khai.
Dương Khai vẫn bình tĩnh, chỉ dùng Cửu Thiên Thánh Địa để đấu với địch, thoải mái cực kỳ.
Từ đầu đến cuối, hắn vốn đã không xuất toàn lực, trận chiến với Cuồng Sư cũng chỉ đánh để cho chủ nhân của một đôi mắt xem mà thôi.
Nếu hắn đoán không nhầm, thì chủ nhân của đôi mắt đó, chính là Đại tôn của Yêu tộc này.