Thần thức du li thẩm thấu vào từng tấc da thịt của chính hắn, dò xét những thay đổi của chân nguyên. Sau khi thăng lên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, Dương Khai cảm giác chân nguyên của mình đã mạnh và tinh thuần hơn hẳn.
Hơn nữa, trong từng trận tử chiến đó, cơ thể hắn cũng đã thêm phần rắn chắc.
Lực thần thức cũng khá hơn, có Ôn Thần Liên lục thái không ngừng ôn dưỡng, lần đột phá này khiến tu vi thần thức của Dương Khai có được tiến triển đáng mừng.
Hắn cảm giác với lực thần thức hiện tại của mình, nếu va chạm chính diện, thì có lẽ sẽ không thua kém Nhập Thánh nhất tầng cảnh.
Cộng thêm sức mạnh và sự quỷ bí của lửa thần thức, Nhập Thánh nhất tầng cảnh bình thường mà chọn cách này để đấu với hắn, thì chỉ e sẽ thua to thôi.
Hắn còn có thứ bí bảo kỳ lạ là Thần Chiến Chi Đình, có thể kéo linh thể thần hồn của địch thủ vào khoảng không gian đó để đấu thần thức với nhau.
Với đủ mọi “vốn liếng”, lòng tự tin của Dương Khai tăng hẳn, một năm qua, hết vận rủi này đến chướng ngại kia đều đã hóa thành động lực và cơ hội để hắn mạnh hơn.
Bất cứ một cường nhân nào, phải đứng giữa cuộc chiến sinh tử mới có thể có được cảm ngộ và cái tâm đắc mà ngày thường không cách nào có được, chỉ có khi nguy hiểm và cận kề cái chết mới có thể nhận thức được những điều mà ngày thường không thể trải nghiệm một cách rõ ràng.
Có thể nói, mỗi một võ giả thành công đều đã kinh qua sinh tử, đều có tinh thần không e sợ cái chết, mới có thể càng ngày mạnh hơn giữa nghịch cảnh.
Mấy kiểu thiên chi kiều tử lớn lên trong chăn ấm nệm êm, nếu quãng đường trưởng thành mà thuận buồm xuôi gió thì còn được, chứ nếu gặp chút trở ngại là có khi gục ngã luôn, dần dà chết yểu, từ đó khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Dương Khai thuộc kiểu đầu, kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện, đã vượt qua bao thử thách. Chặng đường đó, hắn đã đạp bằng mọi chông gai, vô số lần lẩn quẩn giữa sinh và tử, như vậy mới có thể khiến hắn sở hữu tu vi vượt trội những trang đồng lứa.
Tất cả những gì hiện sở hữu, có thể nói là do Dương Khai có được từ mỗi bước chân, không hề nhờ may mắn, cũng không phải ngẫu nhiên.
Ý thức được những điều này, tâm cảnh Dương Khai dần dần nảy sinh một vài thay đổi tinh vi, hắn càng tự tin hơn, cảm thấy chỉ cần đợi một thời gian nữa, hắn ắt có thể đứng trên đỉnh cao võ đạo, nhìn xuống chúng sinh.
Tâm trạng kích động tạm lắng xuống, Dương Khai tiếp tục kiểm tra cơ thể mình.
Điều khiến hắn bất ngờ và vui mừng đó là thứ máu sắc vàng trong cơ thể hình như đã nhiều hơn hẳn so với lúc trước.
Lệ Dung và Hàn Phi đều đã từng nói, một khi máu trong cơ thể hoàn toàn biến thành màu vàng, thì cũng là lúc sở hữu được máu Ma Thần, có thể có được bản lĩnh thông thiên triệt địa như Đại Ma Thần ngày trước.
Đại Ma Thần, chỉ là một truyền thuyết, là thiên hạ đệ nhất cường nhân thuở đó mà cả ba tộc người, yêu, ma công nhận, vào thời của y, không một ai dám khiêu khích với sự uy nghiêm của y.
Sự diệu dụng của thứ máu Ma Thần sắc vàng này là vô tận, nhờ trong cơ thể có thứ máu này, mà thân xác Dương Khai mới được cứng cáp như vậy, khả năng hồi phục mới thay đổi đến vậy.
Dương Khai khó mà tưởng tượng được, đến khi máu của hắn đã hoàn toàn biến thành màu vàng, thì cơ thể sẽ mạnh đến mức nào.
Sở dĩ tộc nhân Cổ Ma có thân thể cứng cỏi thế, cũng là vì sở hữu một chút huyết mạch Ma Thần. Mà nếu so với họ, thì rõ ràng hắn phải chính thống, thuần chủng hơn.
Tâm thần đắm chìm vào không gian Hắc Thư, kết nối với Thần Thụ, thể xác của Dương Khai tự động vận công pháp, bắt đầu tu luyện.
Dương Khai tự thân trưởng thành, Thần Thụ cũng không ngừng tiến hóa, được Dương Khai cho phép, mỗi ngày Thần Thụ đều hấp thu một giọt Vạn Dược Linh Dịch, có được sự hỗ trợ này, thần trí của nọ như cũng minh mẫn hơn rất nhiều, trí khôn cũng ngày một rõ hơn, nay không những có thể nói chuyện được với Dương Khai, thậm chí còn có lúc chủ động hỏi một vài vấn đề.
Dương Khai thì như che chở một đứa trẻ, tận tâm giải đáp.
Thời gian vút qua như bay, Dương Khai đã ở Cửu Thiên Thánh Địa được hơn hai tháng rồi.
Trong quãng thời gian này, Dương Khai cũng đã dần quen với Cửu Thiên Thánh Địa, ở đây ngoài việc không thể tùy tiện ra ngoài, thì đãi ngộ đều rất tốt.
Phía đại trưởng lão Từ Hối gần như tiếp đãi hắn bằng quy cách cao nhất, không những cung cấp lượng lớn linh đan diệu dược cho hắn tu luyện, cử đến mấy tỳ nữ trẻ trung mỹ miều chăm sóc hầu hạ, thậm chí còn cho Dương Khai lấy rất nhiều võ kỹ bí điển của Cửu Thiên Thánh Địa ra để tham khảo.
Dương Khai chẳng khước từ, ngoài việc không động đến mấy tỳ nữ đó ra, những cái khác hắn đều nhận hết, cả ngày vùi đầu vào tu luyện, tu vi Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh cũng nhanh chóng vững chãi hơn.
Phía Từ Hối cũng dăm ba ngày lại đến bái phỏng Dương Khai, nói chuyện này chuyện kia, không hề nhắc đến việc kế nhiệm Thánh chủ, thi thoảng rảnh rỗi, họ còn dẫn Dương Khai ra ngoài, dạo chơi chín đỉnh núi của Thánh địa, phô bày cho hắn thấy nét đẹp và sự hùng vĩ của Thánh địa.
Có thể nhìn ra được, họ đang hy vọng sẽ đả động được Dương Khai bằng cách này, để hắn chủ động tiếp nhận, cũng coi như đã khổ tâm tính toán.
Đáng tiếc hai tháng này chẳng có tác dụng gì, điều này khiến họ lo lắng bất an, dần dần cũng chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn.
Tại một tòa nhà to lớn trên một đỉnh núi nguy nga thuộc chín đỉnh, các trưởng lão hộ pháp của Thánh địa hội tụ một nơi, Từ Hối ngồi đầu, đang thương nghị chuyện gì đó.
Toàn Cửu Thiên Thánh Địa này, vốn dĩ thanh thế hùng mạnh, Thánh chủ tiền nhiệm có tu vi đỉnh cao Nhập Thánh tam tầng cảnh, Nam thánh cô và Từ Hối là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, trong các trưởng lão hộ pháp còn lại, cả năm người Ngọc Oánh, La Sinh, Sử Khôn, Mạnh Thiên Phi, Trình Nguyệt Đồng đều là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, trong đó, Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng là nữ tử.
Một thế lực có nhiều cường nhân Nhất tầng cảnh đến vậy, nhìn khắp thiên hạ phải nói là hiếm cực kỳ.
- Đại trưởng lão, thái độ hiện tại của Thánh chủ tương lai thế nào?
Ngọc Oánh là một mỹ phụ trung niên, vận bộ váy màu đỏ tươi, thân hình đẫy đà, tinh tế, làn da mịn màng, phong tư trác tuyệt thanh nhã, có một đôi mắt phượng long lanh, rạng rỡ, khẽ hé đôi môi mọng hỏi.
Nghe nàng hỏi, chung nhân liền hướng mọi ánh nhìn sang Từ Hối.
Từ Hối chau mày, thở dài:
- Vẫn vậy, từ đầu đến cuối không hé lời, tuy thời gian qua ta đã cố ý không nhắc đến chuyện này, nhưng ta có thể nhận ra, hắn không có ý muốn làm chủ Thánh địa.
- Tiểu tử này cũng thú vị đó chứ...
La Sinh tỏ ra ngạc nhiên, miệng tấm tắc:
- Người trong thiên hạ, có ai mà không muốn trở thành chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa chúng ta, một bước lên trời, sao đến hắn thì lại thờ ơ đến vậy, như thể chúng ta ép hắn vậy.
- Hãy chú ý lời nói của ngươi, đó là Thánh chủ tương lai, không phải tiểu tử gì hết!
Trình Nguyệt Đồng, thân vận bạch y, khí chất u lãnh, trừng La Sinh một cái, y cười lúng túng, khép nép nhìn đại trưởng lão Từ Hối, phát hiện lão không hề có chút giận giữ, lúc này mới an tâm hơn.
- Có điều quả thật rất kỳ lạ.
Trình Nguyệt Đồng khẽ nhíu mày.
- Chẳng nhẽ hắn không vừa ý với Thánh địa ta?
- Đời nào thế?
Sử Khôn hừ một tiếng.
- Thánh địa ta và cựu Thánh chủ tuy suy ngã, nhưng tốt xấu gì cũng là đại thế lực đứng đầu, bất luận về danh tiếng hay sức mạnh đều hơn Thiên Tiêu Tông của hắn một bậc, làm gì có chuyện không vừa ý?
- Đúng là có khả năng này!
Từ Hối chợt trầm giọng nói.
- Thời gian qua ta đã dẫn hắn đi du ngoạn cửu phong, cho hắn thấy gương mặt thật của Thánh địa ta, tuy nhiều lần thấy hắn có ý khen ngợi, nhưng lại không có cảm giác kinh ngạc như tưởng tượng, như thể trong mắt hắn, tất cả những thứ đó chỉ là phù vân mà thôi.
- Hả, tiểu tử này... E hèm, Thánh chủ tương lai biểu hiện vậy ư?
La Sinh ngạc nhiên hết đỗi.
- Đại trưởng lão, có biết hắn thích gì không, chúng ta có thể chiều theo ý hắn mà.
Mạnh Thiên Phi lên tiếng đề nghị.
- Thánh địa không thể một ngày không có chủ, kể từ khi cựu Thánh chủ qua đời, đã gần một năm rồi, Thánh chủ tương lai không tìm về được thì còn đỡ, nhưng giờ hắn đã ở Thánh địa rồi, các đệ tử đều đang nghị luận suốt rằng tại sao cứ trì trễ mãi, không thấy đại lễ tiếp vị đâu, cứ thế này thì các đệ tử cũng chẳng còn để tâm tu luyện, không phải chuyện tốt lành gì đâu.
- Đúng vậy.
Ngọc Oánh cũng gật đầu,
- Nếu biết hắn thích gì thì có thể giữ chân được rồi, ít nhất thì phải khiến hắn có cảm giác phụ thuộc vào Thánh địa, chỉ vậy mới có thể bảo đảm phồn vinh cho Thánh địa ta.
- Hẳn là hắn thích sức mạnh!
Một tia tinh quang chợt lóe qua đôi mắt Từ Hối.
- Qua quan sát thời gian vừa qua, ta phát hiện lòng truy cầu sức mạnh của hắn là bất biến, trừ đó ra, tất cả những việc khác với hắn mà nói, hình như cũng chỉ có điều chế đan dược, thậm chí đến mấy tỳ nữ mà ta cử tới, hắn cũng chẳng nhìn được mấy lần!
- Thiên hạ này vẫn còn nam nhân không thích mỹ nữ sao?
La Sinh suýt thì rớt cả mắt ra khỏi tròng, không tin ra mặt.
- Ngươi nghĩ ai cũng háo sắc như ngươi sao?
Ngọc Oánh hừ một cái lạnh ngắt, lộ vẻ không vui, La Sinh liền bối rối.
- Liệu có phải hắn thích Thánh nữ điện hạ, nên mới có biểu hiện đó không?
Trình Nguyệt Đồng chợt nghĩ tới một khả năng, đứng trước mặt người trong mộng, có nam nhân nào dám để lộ mặt yếu của mình, thông thường là phải cố biểu hiện mặt anh tuấn để thu hút sự chú ý của đối phương, nếu là vì Thánh nữ An Linh Nhi mà Dương Khai có biểu hiện đó thì âu cũng chẳng lạ.
Những ai đang ở đây đều là người từng trải, đã từng có trải nghiệm sâu sắc về chuyện này, nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Từ Hối cười gượng:
- Không phải thế mà là ngược lại, hình như Thánh nữ điện hạ đem lòng cảm mến hắn, nhưng hắn lại chỉ xem Thánh nữ điện hạ là bằng hữu thôi.
- Linh Nhi đáng thương...
Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng liếc nhìn nhau, không khỏi thấy đau lòng.
Hai người họ đều đã nhìn Linh Nhi lớn lên, nên ắt có chút cảm tình với nàng.
- Thánh chủ tương lai không phải người tầm thường đâu...
Từ Hối chợt thổn thức.
- Ta chưa bao giờ gặp một Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh nào trẻ như vậy cả, các ngươi đã gặp bao giờ chưa?
Họ đều lắc đầu.
- Thiên Tiêu Tông... có một nhân vật thật tầm cỡ, nhưng ta thấy lạ là, sao trước giờ chưa bao giờ nghe được tin gì về hắn, một trang tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy hẳn phải nức danh đại lục từ lâu rồi mới phải, nhưng hắn vẫn vô danh tiểu tốt, đúng là chuyện lạ! Hơn nữa, hắn còn có thể đưa Thánh nữ thoát khỏi bàn tay Ma tướng Tuyết Lỵ, ta thực không dám tưởng tượng, rốt cuộc hắn làm bằng cách nào.
- Hắn còn thoát khỏi tay Nam thánh cô một lần...