Vũ Luyện Điên Phong

Chương 772: Thương lượng thế nào?.




Lần trước khi làm loạn Băng Tông, Dương Khai đã thử uy lực trong Phệ Hồn Chi Trùng, dưới Nhập Thánh Cảnh trở xuống không thể nào chống đỡ được.

Nhóm người Dương tộc chạy đến đầu tiên này, tuy rằng thực lực không kém, số lượng cũng không ít, nhưng cũng không phải cao thủ.

Sức mạnh thần thức như thủy triều, mạnh mẽ đánh tới, mặc dù không làm bọn họ bị thương nhưng Phệ Hồn Chi Trùng vô thanh vô tức đã ngấm vào thức hải của họ, ẩn trong đó, chỉ đợi Dương Khai niệm thần là có thể tấn công, chỉ vài hơi là phá hủy thức hải bọn họ.

Cùng lúc Dương Khai làm, Thần Thụ cũng một lần nữa triển khai công kích cuồng bạo, những tia năng lượng lần lượt đi tới, vô cùng linh động, từng sợi dài nhỏ tựa như ngàn quân, mặt đất bị khoét thành từng khe rãnh lớn.

Tiếng ầm ầm vang truyền ra xa, những võ giả Dương tộc kia từng tên một chịu đau đớn, cũng không thể lại gần Dương Khai, toàn bộ đều bị đợt công kích của Thần Thụ quét sạch, kẻ nào xấu số thì chết ngay tại chỗ.

Có được tiên cơ, vẻ mặt Dương Khai trầm xuống.

Một uy lực mạnh mẽ cách đó không xa tràn đến. Uy lực đó càng đến gần, thủ lĩnh Dương tộc cùng mấy vị cao tầng cuối cùng cũng đến.

- Thủ lĩnh, Thần Thụ có gì đó không ổn!

Một võ giả may mắn thoát khỏi đợt công kích của Thần Thụ nói.

Thủ lĩnh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Thần Thụ, một tia băng hàn hào quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, thần sắc tràn đầy kinh hãi.

Những cường giả khác càng hoảng sợ hơn, la hét:

- Sao có thể?

Bọn họ đều là cường giả Nhập Thánh Cảnh, cảm ứng thần thức bên trong đương nhiên có thể biết hiện tại trong Thần Thụ tồn tại một ý thức, mà điều trái ngược với sự thăm dò của bọn họ, chính là Thần Thụ có thái độ thù hằn với họ.

- Thần Thụ... có phải đã có ý thức của mình?

Thủ lĩnh nhìm chằm chằm Dương Khai, trầm giọng nói.

Dương Khai vui vẻ cười:

- Cứ cho là vậy đi.

- Là ngươi làm?

- Ta chỉ giúp nó một chút thôi, không phải công của ta.

Dương Khai lắc đầu.

- Cho nên nó mới thân thiết với ngươi như vậy và không thích bọn ta?

Thủ lĩnh cũng là người sáng suốt, dù trước nay vẫn chưa rõ lắm, nhưng bây giờ, sau khi nhìn cảnh tượng này liền hiểu hết mọi việc.

Ý thức sinh mệnh mới ra đời, luôn chỉ gần gũi với người nó cho là thân thiết.

- Thần Thụ là của tộc bọn ta, tên tiểu tặc nhà ngươi!

Thủ lĩnh tức giận, quát lớn.

- Ta không muốn trộm nó, chẳng qua nó gần ta, ta cũng không có cách nào?

- Lúc trước rõ ràng nên giết chết ngươi!

Thủ lĩnh Dương tộc hối hận, những kẻ khác cũng có vẻ mặt như vậy, vẻ căm tức nhìn Dương Khai.

- Khi trước các ngươi không ra tay, bây giờ không còn cơ hội nữa rồi!

Dương Khai nhíu mày, vẻ mặt tự tin.

- Nếu ngươi cho là vậy, thì ngươi đã nhầm rồi.

Thủ lĩnh cười:

- Một tên Siêu Phàm nhất tầng cảnh cũng dám hỗn láo trước mặt lão phu, đúng là không biết trời cao đất rộng mà.

Khi nói chuyện, một sức mạnh kỳ diệu từ trong đầu y phát ra.

Dương Khai cũng không kịp phản ứng, thức hải đau đớn, cả người như bị xé ra, khuôn mặt méo mó, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầy trên trán.

Thực lực tu vi của thủ lĩnh không biết ở mức dộ nào, nhưng Dương Khai đối mặt với y, áp lực lớn hơn nhiều so với đối mặt với vị Nam Thánh cô.

Thực lực của y tối thiểu cũng là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh!

Một cường giả phóng ra công kích thần thức như vậy, khiến Dương Khai không thể xem thường.

Thức hải quay cuồng, Dương Khai có chút choáng váng, hoa mắt, thậm chí có cả cảm giác buồn nôn ghê gớm.

Trong đợt công kích nhanh chóng của thủ lĩnh, vài cường giả bên cạnh y cũng xông lên, tấn công Dương Khai.

Một nhánh cây rủ xuống, trong khi bọn chúng chưa kịp lại gần, đã bị hất ra, ngay cả An Linh Nhi bên cạnh Dương Khai cũng bị cuốn ra không trung.

An Linh Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, đến khi kịp phản ứng đã rơi trên một cánh cây Thần Thụ, những cành cây rậm rạp, bao kín lấy nàng và Dương Khai.

Cùng lúc đó, nhưng năng lượng rũ xuống từ những cành cây của Thần Thủ hóa thành ngàn vạn đạo công kích, đón lấy những cường giả của Dương tộc.

Mấy tên kia biến sắc, dường như không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, đến khi muốn đuổi giết lại bị Thần Thụ gây rối, lại lo chiêu thức của mình sẽ làm hỏng căn cơ của Dương tộc, vô cùng khó chịu, nỗ lực ngăn cản một hồi, rồi rút về.

- Thủ lĩnh, Thần Thụ có vẻ đang bảo vệ hắn!

Một cường giả vô cùng khó chịu nói.

- Ta thấy rồi!

Sắc mặt thủ lĩnh sầm lại.

Thần Thụ không chỉ đang bảo vệ tên tiểu tặc mà còn ra tay với tộc nhân, những công kích kia không kém gì sức mạnh một cường giả Nhập Thánh Cảnh, muốn phá bỏ phòng ngự của Thần Thụ đương nhiên có chút khó khăn.

Thủ lĩnh Dương tộc không cam chịu bị sỉ nhục như vậy, cảm giác này như bảo bối nuôi dưỡng, bảo vệ cả đời lại bị một tên không biết liêm sỉ lấy đi.

- Nhưng không sao, trúng chiêu vừa rồi, hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Thủ lĩnh nói.

Với tu vi của y, đối phó với người trẻ tuổi như Dương Khai cũng thoải mái như xoa mười ngón tay, y dám chắc Dương Khai không chịu được một chiêu như vậy.

Vừa dứt lời, Thần Thụ liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người đột nhiên thất sắc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Khai đứng giữa vô số nhánh cây, nhìn qua đây với ánh mắt đỏ ngầu.

- Không chết?

Thủ lĩnh Dương tộc thất thanh nói:

- Sao có thể!

Dù có bí bảo thần hồn cấp cao, một tên trẻ tuổi như vậy cũng không thể ngăn nổi công kích thần thức của y, hơn nữa theo dao động thần thức của hắn lúc này, thần hồn của hắn thực sự đã bị thương nhưng vẫn còn sống trơ trơ như vậy.

Thùng thùng...

Thùng thùng...

Tiếng vang trầm mặc từ Thần Thụ phát ra, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng. Trong Thần Thụ có ý thức, dường như vì Dương Khai bị thương mà mất đi lý trí, khí tức cuồng bạo tràn ra, sức mạnh của sinh mệnh mới ra đời này vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Ngay cả Dương Khai đang trong đau đớn cũng thất thần, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp Thần Thụ này.

Lấy gốc Thần Thụ làm trung tâm, mặt đất mở ra, nguồn năng lượng thuộc tính dương từ khắp các phía đổ về, tất cả bị nguồn năng lượng này bao phủ, đốt thành tro.

Mặc dù những cường giả Dương tộc cũng phải vận chân nguyên, ngăn cản tổn thương, nhưng da mỗi người đếu bị cháy một mảng, gân xanh nổi lên.

Thần Thụ điên cuồng dao động, những năng lượng theo tán cây quất xuống, trong không trung vang lên từng đợt âm thanh đập phá.

Răng rắc sát...

Thần Thụ hướng sang bên trái, lay động một hồi, lại hướng sang bên phải, dần dần tần suất ngày càng nhanh.

Trong khoảng mười mấy tức, trong sự chăm chú ngạc nhiên của tất cả Dương tộc nhân, Thần Thụ vẫn luôn ở đó bỗng thoát khỏi mặt đất, năng lượng thuộc tính dương mà mắt thường có thể nhìn thấy hóa thành chi trụ của nó, như một con người bình thường, đỡ thân thể to lớn của nó đứng lên.

Rễ cây phát triển, mỗi một rễ cây đều như thủy tinh trong suốt, tản ra ánh sáng chói mắt.

- Ha ha ha!

Dương Khai tay đặt trên trán, ngửa mặt cười lớn, tiếng cười như sấm, rót vào tai.

Lần này những việc không trong dự tính của hắn quá nhiều, Thần Thụ lại có bản lĩnh này, đến hắn cũng không ngờ tới.

Ngay cả việc mang theo thần hồn bị thương, hắn cũng không để ý nữa, có Ôn Thần Liên tẩm dưỡng giúp đỡ, vết thương không bao lâu có thể bình phục.

Chỉ cần không phải loại tấn công nhất kích đập nát thức hải của Dương Khai, hủy diệt thần hồn thì hắn còn không sợ, thủ lĩnh Dương tộc hiển nhiên không có năng lực này.

Khác với vẻ đắc ý của hắn, tất cả Dương tộc nhân đang thất sắc, sắc mặt thay đổi lớn, nhìn thấy Thần Thụ lại hướng công kích về mình, không kiêng nể, mọi người đều vội vàng rút lui.

Để Thần Thụ bộc phát cảm xúc của mình, Dương Khai mới nhẹ nhàng vỗ thân cây, trấn an:

- Được rồi được rồi, cho chúng một bài học là được.

Dương Khai nhận ra, hành động của Thần Thụ rất ngốc, dù năng lực không kém, nhưng muốn giết những cường giả Dương tộc cũng không dễ, những người kia chỉ cần trốn xa là không sao.

Hơn nữa Thần Thụ có quan hệ căn cơ với Dương tộc, những cường giả này không công kích Dương Khai, dường như sợ làm tổn hại Thần Thụ.

Hiện tại có Thần Thụ bảo vệ, điều Dương Khai nghĩ tới đầu tiên là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đây chính là một cơ hội tốt.

Nghe xong những lời Dương Khai nói, Thần Thụ quả nhiên an ổn rất nhiều, nhưng những năng lượng kia vẫn bao quanh bốn phía, cảnh cáo những Dương tộc nhân có ý lại gần.

- Tiểu tặc, nếu bây giờ ngươi ra đây, quỳ xuống xin tha mạng bọn ta có thể suy nghĩ, nếu để bọn ta bắt được, ngươi không có cơ hội đó đâu.

Thủ lĩnh Dương tộc quát lớn, vẻ mặt già nua không còn ra hình dáng.

- Ta rất sợ hãi!

Dương Khai đứng trên cây, bộ dạng vô cùng sợ hãi, khiến bọn người ở dưới vô cùng tức giận.

- Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát? Mơ tưởng hão huyền, dám dụ dỗ Thần Thụ đối địch với bọn ta, dù ngươi có đến chân trời góc bể ta cũng phải băm ngươi thành vạn mảnh!

- Ngươi nói gì ta cũng xem như ngươi đang nói lung tung.

Dương Khai trề môi.

An Linh Nhi ở phía sau vẫn có chút căng thẳng, có chút hỗn loạn, nghe Dương Khai nói như vậy, không kìm được cũng bật cười.

Dương Khai nhìn nàng, tâm trạng thật tốt, liền thét xuống dưới:

- Lão cẩu, ngươi và ta thương lượng thế nào?

- Ngươi thấy mình có tư cách thương lượng với lão phu sao?

Thủ lĩnh Dương tộc nhìn hắn, căm phẫn, hận không thể băm vằm hắn.