Tại một nơi tại di tích thượng cổ, dưới đáy biển sâu vạn trượng.
Trong phạm vi trăm trượng ở đây, ngổn ngang hơn trăm võ giả. Đại đa số đều đã chết, chỉ có thân thể một nam một nữ còn có sức sống, chỉ có điều vẫn trong hôn mê.
Trước các võ giả có một cầu quang phát sáng, đang phát ra sức mạnh kỳ lạ, dao động cùng sức mạnh đó, quang cầu lúc sáng lúc tối, dường như có khả năng biến mất bất kỳ lúc nào.
Bỗng nhiên quang cầu kia tỏa ra một tia sáng kim hoàng, lúc ánh kim hoàng xuất hiện, không gian trở nên nóng rực.
Khí thế sắc kim hoàng rất mạnh, nhanh chóng bao trùm toàn bộ quang cầu, khiến nó trở nên kim quang lập lòe, như vầng thái dương hừng hực thiêu đốt, không khí trở nên nóng vô cùng.
Răng rắc...
Có tiếng đồ vật bị vỡ truyền ra.
Cùng lúc đó, hai cỗ năng lượng thần hồn từ quang cầu bắn ra, cuộn ở giữa không trung vài vòng rồi lần lượt hạ xuống.
Sắc kim hoàng dần dịu xuống, một lát sau không có chút ánh sáng nào từ đó truyền ra.
Ừm một tiếng, An Linh Nhi dần dần mở mắt, hai tay chống mình, đứng lên, quan sát một vòng, cách đó không xa, nàng phát hiện Dương Khai đang từ từ bò lên.
Hai người chợt nhìn nhau rồi cười.
Trong Thần Chiến Chi Đình, tìm đúng phương hướng luyện hóa bí bảo, Dương Khai luôn dùng lực lượng thần thức của mình thiêu cháy bốn chữ to, cũng không biết trong bao lâu, tận đến vừa rồi, mới thu phục thành công bí bảo.
Trải qua một khoảng thời gian đồng cam cộng khổ như vậy, An Linh Nhi cảm thấy Dương Khai thấy cũng khá thuận mắt. Dương Khai cũng cảm thấy, nàng ta cũng không tệ lắm, cũng có lúc ngốc nghếch đấy, nhưng trong lúc hắn luyện hóa bí bảo nàng cũng không làm phiền, chỉ bình tĩnh núp ở phía xa quan sát.
Đã thu được bí bảo thần hồn kia, muốn rời khỏi liền đơn giản, chỉ cần dùng thần niệm mở đường ra, hai người liền có thể thoát khỏi cảnh bị nhốt.
Thời gian thần hồn linh thể rời khỏi nhục thân hơi lâu, mới quay trở về có chút không thích ứng, Dương Khai vẫn tốt, dù về tu vi thần thức hay sức mạnh thể xác, Dương Khai đều mạnh hơn An Linh Nhi. Về phần An Linh Nhi, sau khi xác nhận Dương Khai vẫn ổn, liền khoanh chân ngồi trên đất, mặc vận huyền công, bắt đầu điều tức.
Dương Khai cũng nghỉ ngơi một chút, sau khi thấy thân thể mình không xuất hiện vấn đề gì mới đứng dậy, đi đến vị trí bí bảo thần hồn.
Hiện giờ hắn đã luyện hóa được nó, bí bảo này đương nhiên thuộc về Dương Khai.
Đến trước vật đó, thần niệm vừa động liền thu vào trong thức hải.
Cẩn thận kiểm tra tình trạng bí bảo đó, tinh thần Dương Khai phấn chấn, thầm khen, không hổ là bí bảo thượng cổ tông môn truyền lại, loại bí bảo thần hồn này chắc chắn là Thánh cấp, hơn nữa dù đã trải qua thời gian dài, uy năng của nó cũng không bị hao tổn.
Hiện giờ Dương Khai bảo quản cẩn thận trong thức hải, sau một thời gian nhất định sẽ phục hồi uy lực vốn có.
Dương Khai rất hài lòng, cảm thấy chuyến đi này không tệ, lần trước có được đan dược có đan vân đã khiến hắn vô cùng vui mừng, hiện giờ lại có được bí bảo thần hồn thích hợp cho hắn sử dụng, có thể nói hắn thu hoạch lớn hơn mọi kẻ khác.
Lấy lại tinh thần, Dương Khai nhìn xung quanh, An Linh Nhi vẫn đang ngồi điều tức, bọn người Hải Vạn Cổ sớm đã chết, Dương Khai nghĩ, bước lên trước, đến gần những thi thể này, lấy tất cả túi Càn Khôn của bọn chúng xuống, thứ nào nhìn không thích liền lập tức vất đi.
Dừng chân tại chỗ, đợi chừng nửa ngày, An Linh Nhi mới dần dần mở mắt, sau lần điều tức này, nàng hoàn toàn khôi phục lại.
Thấy Dương Khai dường như đang nhìn bộ dạng mình, Thánh Nữ điện hạ Cửu Thiên Thánh Địa hé miệng cười, trong lòng không hiểu sao có cảm giác hạnh phúc.
Nhẹ nhàng bước đến bên Dương Khai, hỏi dò:
- Bây giờ chúng ta quay về hay tiếp tục tìm kiếm?
- Ta muốn tiếp tục, có một điều ta muốn làm rõ, về phần ngươi, tùy ý là được.
Dương Khai thản nhiên đáp, liền cất bước đi về phía trước.
Thấy bộ dạng Dương Khai với mình có chút lãnh đạm, An Linh Nhi bĩu môi, không nói một lời, vội đuổi theo.
Đi vào đại điện bên trong, tìm kiếm một hồi, Dương Khai nhíu mày.
Đại điện này vốn được Thần Chiến Chi Đình bảo vệ phía sau, trứớc đó bọn người Hải Vạn Cổ và lão giả họ Trình liên minh với hơn trăm võ giả phá vỡ bức bình chướng vô hình kia, cũng dự định vào đây tìm kiếm bảo vật.
Thật không ngờ sau khi bức bình chướng kia bị phá vỡ, thần hồn linh thể của mọi người lại bị Thần Chiến Chi Đình kéo xuống, khiến tính toán ban đầu của họ thất bại.
Hiện tại khi An Linh Nhi và Dương Khai đến, rõ ràng phát hiện ở đây có dấu vết người đến trước, trong đại điện bị lật lung tung, lộn xộn, không còn lại bất cứ vật gì có giá trị.
- Có kẻ khác đến trước tìm kiếm rồi sao?
An Linh Nhi suy đoán.
Dương Khai khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến của nàng.
Dù bọn họ có hơn trăn người bị kéo vào Thần Chiến Chi Đình, nhưng toàn bộ bên trong di tích vẫn có rất ít hoạt động của con người.
Bây giờ cũng không biết đã đi bao lâu, di tích này e rằng sớm đã bị bọn họ tìm kiếm.
Sau khi ý thức được điều này, Dương Khai cũng không lãng phí thời gian, lập tức rời khỏi đại điện, đi thẳng theo hướng ánh mặt trời có thể chiếu vào.
Tuy rằng thời gian đến đáy biển cũng đã trôi qua hơn hai tháng, nhưng năng lượng mặt trời vẫn không ngừng sản sinh.
Dương Khai muốn biết bên kia rốt cuộc có cái gì.
An Linh Nhi cũng không nhiều lời khiến Dương Khai ghét, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Dương Khai biết nàng còn chưa từ bỏ ý định, muốn khuyên mình về Cửu Thiên Thánh Đại, cố ý không để ý đến nàng.
Đi một hồi lâu, Dương Khai cảm nhận được mình càng ngày càng gần nguồn năng lượng thái dương kia, ty nhiên dao động bên trong nguồn năng lượng đó, Dương Khai còn cảm nhận được một sự dao động đặc biệt khác.
Đó là lực hư không!
Dương Khai lập tức cảm thấy có chút không đúng, e rằng lần này bản thân không có thu hoạch gì.
Quả nhiên ở một góc rẽ, Dương Khai dừng lại, nhíu mày nhìn, thần sắc khác lạ.
An Linh Nhi thấy vẻ mặt hắn kỳ lạ cũng vội nhìn về hướng đó, vừa nhìn đã che miệng kinh hô:
- Hư Không Thông Đạo!
Cách đó không xa, tại vị trí cách mặt đất khoảng ba trượng, có một cửa động tối đen, đúng là Hư Không Thông Đạo.
Dương Khai cảm nhận được lực hư không và năng lượng thái dương, tất cả đều là từ động này phát ra.
- Nơi này sao lại có Hư Không Thông Đạo?
An Linh Nhi cũng kinh ngạc, Hư Không Thông Đạo không hề dễ gặp, nghe nói trước đây rất lâu, khi các cường giả đại chiến, là dấu vết phá vỡ không gian lưu lại, nhưng cũng có người nói, Hư Không Thông Đạo tự mình sinh ra.
Thông qua nghiên cứu huyền bí của Hư Không Thông Đạo, bây giờ một số cường giả có thể sử dụng hư không lực, tạo lên một loại giống như Hư Không Thông Đạo, đưa mình di chuyển vạn dặm trong nháy mắt.
Sở Lăng Tiêu của Thiên Tiêu Tông có năng lực như vậy!
Tuy nhiên làm như vậy rất tổn hao tinh lực, nên dù một nhân vật như Sở Lăng Tiêu cũng không dễ dàng xây dựng lên được.
Nhưng những Hư Không Thông Đạo do các cường giả tạo ra và các hư Không Thông Đạo thực sự khác biệt rất lớn, dù là tính ổn định hay là khoảng cách di chuyển cũng không phải cùng đẳng cấp.
Trong di tích thượng cổ này xuất hiện một Hư Không Thông Đạo, khiến An Linh Nhi không khỏi có chút kinh ngạc.
Cũng không biết đầu ra rốt cuộc là nơi nào, có thể thông đến một nơi nào đó ở đất liền, cũng có thể là một tiểu huyền giới đơn độc, lành dữ không thể đoán được.
- Quay về thôi!
Dương Khai điềm nhiên nói, mặc dù có hứng thú với ngọn nguồn truyền đến năng lượng thái dương, nhưng hắn cũng không thể tự nhiên đi vào trong Hư Không Thông Đạo, lỡ như đưa mình đến tinh không, đến lúc đó muốn quay về cũng không thấy đường ra.
Nói xong, cũng không quan tâm đến An Linh Nhi, hắn đi thẳng về.
- Đợi ta nữa!
An Linh Nhi hô một tiếng, vội đuổi theo.
Chẳng bao lâu, hai người đã đi đến bên kết giới di tích thượng cổ, thông với kết giới, đặt mình vào nước biển.
Trong phút chốc, Dương Khai cảm thấy có áp lực rất lớn từ tất cả các hướng truyền đến, dường như muốn hắn tan xương nát thịt.
Dưới áp lực lớn đó, Dương Khai vội vàng vận chuyển chân nguyên, rẽ nước biển xung quanh, trong lúc đó cảm thấy rất thoải mái.
An Linh Nhi nhanh chóng đi thẳng vào chỗ đó, yên tâm bên cạnh hắn.
- Nữ nhân nhà ngươi...
Dương Khai liếc nhín nàng.
- Sao vậy?
- Thánh nữ các ngươi không phải tự xưng là cao quý thuần khiết sao? Tùy tiện đứng bên một nam nhân không quen, hơn nữa còn dựa gần như vậy, thích hợp sao?
- Ai tùy tiện chứ?
An Linh Nhi có chút không phục
- Ta không phải đã nói với ngươi sao, ngươi hoàn toàn có tư cách trở thành Thánh chủ, nếu ngươi không có tư cách này, có chết ta cũng không ở chung chỗ với ngươi.
- Ngươi còn dám mang chuyện này theo ta, ta sẽ đem ngươi tiền dâm hậu sát!
Vẻ mặt Dương Khai hung ác.
- Ngươi cũng chỉ nói miệng thôi, kỳ thực trong lòng ngươi không nghĩ vậy.
An Linh Nhi như đã nhìn thấu bản tính Dương Khai, không hề sợ hãi.
Dương Khai hung tợn nhìn nàng, cười lớn:
- Ngươi rất thích trêu chọc ta đúng không? Có tin bây giờ ta xử lý ngươi?
- Ngươi dám!
An Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn.
Dương khai cười vui vẻ, chân nguyên truyền ra thu lại không ít, vốn có thể bao trùm hai người cùng lúc, nay nhỏ lại.
An Linh Nhi kinh hô một tiếng, vội vàng nhích lại gần Dương Khai, sợ thân mình ở ngoài nước biển.
Dương Khai tiếp tục thu nhỏ chân nguyên, cái vòng kia càng ngày càng nhỏ.
Thánh Nữ điện hạ cao quý thuần khiết không ngừng dựa lại gần Dương Khai, tay nắm lấy ngực áo hắn, mặt lo lắng, nghiến răng nhưng không dám nói gì thêm.
Một lát sau An Linh Nhi đỏ mặt.
Cùng với sự thu nhỏ của vòng đó, nàng không thể không giống như con bạch tuộc, càng ngày càng gần lại Dương Khai. Hai gò bồng đảo căng tròn kia bị lồng ngực Dương Khai đè ép có chút biến dạng.
Dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nàng cũng không thể không duy trì chuyện khiến nàng xấu hổ thế này.
- Ngươi là người xấu, là ác ma!
An Linh Nhi cắn môi, nước mắt lưng tròng