Vũ Luyện Điên Phong

Chương 714: Tiến vào




Địch Diệu cũng coi là tiên lễ hậu binh, vẻ mặt thong dong.

Nghe y nói vậy, mặt đối phương biến sắc, nhìn bọn Thương Viêm cũng nhận ra tình hình không ổn. Nhân số của bọn họ cộng lại tuy không kém bon Thương Viêm, tu vị cũng ngang ngửa, nhưng dù sao vẫn là hai nhòm người, rất khó thống nhất. Nhưng bọn Thương Viêm thì khác, đó là một nhóm người, một khi đánh nhau, bọn Thương Viêm đương nhiên có lợi thế, e rằng bọn họ không thể chạy thoát.

Các cao thủ của hai nhóm nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một hồi, nhanh chóng đạt được ý kiến thống nhất.

Một nhóm nhích lại gần nhóm kia, nhường chỗ của bọn họ.

Địch Diệu hai mắt tỏa sáng, có vẻ hơi bất ngờ. Y cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, vội vàng nói:

- Cảm tạ!

Nói xong bọn Thương Viêm liền đáp xuống.

Đặt chân xuống cánh hoa, Dương Khai có một cảm giác rất chân thật.

Thiên Niên Ma Hoa này tuy thuần túy là do năng lượng tạo thành, cũng không phải thực vật, nhưng năng lượng của nó đã dày đặc đến độ biến thành thật.

- Đã nhường chỗ cho các ngươi rồi, phải ngưng luyện dược dịch như thế nào?

Một vị cao thủ đứng đối diện vừa cảnh giác quan sát bọn Thương Viêm, vừa hỏi Địch Diệu.

- Đợi một chút.

Địch Diệu khẽ mỉm cười, cũng không trả lời.

Các cao thủ của hai nhóm kia sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ngưng tụ chân nguyên, âm thầm đề phòng, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Khoảng gần mười nhịp thở sau, tại trung tâm nhụy hoa, bỗng nhiên xuất hiện một vòng năng lượng gợn sóng, tỏa ra xung quanh khiến tất cả mọi người đều cảnh giác.

Địch Diệu bỗng nhiên đến gần Dương Khai, nói thầm một câu, Dương Khai im lặng khẽ gật đầu.

Bỗng, Địch Diệu lại dặn dò bọn Thương Viêm một tiếng.

Hành động này không thể giấu diếm được ánh mắt của các cao thủ của hai nhóm kia. Ngay lập tức, có người giận dữ nói:

- Các ngươi có âm mưu gì? Nếu dám lừa gạt bọn ta thì các ngươi không thoát đâu!

Địch Diệu ha hả cười nói:

- Yên tâm, các ngươi sẽ biết cách ngưng luyện dược dịch ngay đây, ta không lừa các ngươi đâu.

- Tốt nhất nên như thế!

Trong lúc nói chuyện, gợn sóng năng lượng xuất hiện ở nhụy hoa ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, giống như mặt hồ đang yên ả lại không ngừng bị ném những viên đá xuống.

Chỗ nhụy hoa từng vòng gợn sóng tỏa ra xung quanh, một luồng năng lượng huyền diệu, thần kỳ truyền ra từ chỗ đó.

- Đi!

Địch Diệu bỗng nhiên quát một tiếng, Dương Khai trả lời bằng hành động, cùng y lao về phía nhụy hoa.

Tốc độ của hai con người bùng nổ tới cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã đi tới vị trí trung tâm của những gợn sóng.

Một cảnh tượng khiến người ta phải trợn mắt nhìn đã xảy ra, thân thể của hai người giống như rơi vào vực nước sâu, khi lao vào vị trí trung tâm của những gợn sóng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Các cao thủ của hai nhóm kia tuy luôn luôn cảnh giác đề phòng, nhưng lại không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện quái dị như vậy, muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Bọn họ đều giận dữ, đang muốn xuống tay với bọn Thương Viêm, Thương Viêm lại nói:

- Khoan đã!

- Bọn tặc tử các ngươi còn muốn nói gì nữa?

- Ta có thể cho Luyện Đan Sư của các ngươi đi vào, ngưng luyện dược dịch chỉ có thể tiến hành ở đây. Nhưng các ngươi nhất định phải cùng bọn ta bảo vệ cửa vào này, các ngươi chắc cũng không muốn có quá nhiều đối thủ xông vào chứ?

Thương Viêm lạnh nhạt nói, thánh cấp cự kiếm trên tay vẫn hừng hực ngọn lửa, lực uy hiếp mười phần.

Những người kia ngơ ngác, không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng gật đầu:

- Được!

- Xin mời!

Thương Viêm ra hiệu.

Hai Linh cấp Luyện Đan Sư trong hai nhóm kia vội vàng bắt chước hành động của Địch Diệu và Dương Khai, ngay sau đó bóng dáng liền biến mất.

Bốn vị Linh cấp Luyện Đan Sư biến mất ở chỗ nhụy hoa đương nhiên thu hút sự chú ý của không ít người.

Tuy không rõ mọi chuyện ra sao, nhưng tất cả mọi người đều nhạy bén nhận ra mấu chốt vấn đề, mơ hồ cảm thấy đây mới là phương pháp chính xác để ngưng luyện Thiên Niên Ma Hoa dược dịch.

Từng ánh mắt không tốt nhìn về phía bên này, ngay sau đó không đếm được những nhóm người lao về phía này.

Thương Viêm nhếch miệng nhe răng cười độc ác, thánh cấp cự kiếm trên tay bỗng nhiên hóa thành một con hỏa long đang gào thét, thanh thế cực lớn tập kích đám người đang lao đến.

CHÍU...U...U!...

Phi Tiễn kéo dây cung, từng trận mưa tên mắt thường không nhìn thấy bắn ra như từng đàn châu chấu.

Thân thể nhỏ nhắn của Lực Hoàn chợt phát ra ánh sáng chói mắt. Trong phút chốc dáng người nhỏ nhắn liền biến thành to lớn như khổng lồ, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt mọi người.

Phi Vũ khẽ hé môi phun ra từng luồng nước, những luồng nước này bỗng dưng hóa thành từng đàn rắn độc, lao vào đám người đang bay đến, võ giả bị cắn trúng lập tức sắc mặt đỏ lên như say rượu, thần trí choáng váng, thân hình lảo đảo.

Trong không khí ngập tràn mùi rượu, say đắm lòng người.

Bốn bị cao thủ của Thiên Tiêu Tông, vừa ra tay đã dùng hết thực lực, khiến các vị Siêu Phàm cảnh chỗ nhụy hoa phải biến sắc.

Bọn họ cũng không dám chậm trễ, bất kể là Siêu Phàm cảnh trong hai nhóm kia, hay là sáu người ở Phủ thành chủ phái tới, cũng nhất tề thi triển sở trường vũ kỹ của bản thân, lôi ra những bí bảo mạnh mẽ của mình.

Trong phút chốc vũ kỹ bí bảo tỏa sáng rực rỡ trên mặt Thiên Niên Ma Hoa, triển khai trận đại chiến long trời lở đất.

Mặc dù bọn Thương Viêm nhân số không ít, tính cả hai nhóm kia, chừng mười bẩy mười tám người, thực lực cũng không thấp, nhưng mãnh hổ không chịu nổi bầy sói, đối mặt với mấy trăm vị cao thủ Siêu Phàm cảnh liên tiếp tấn công, bọn họ nhanh chóng không chịu nổi.

Từ đầu đến cuối chưa đến hai mươi hơi thở, mỗi người đều bị thương thế không nhẹ. Lực Hoàn đứng ở phía trước bị thương nặng nhất, đã chịu vô số công kích, máu tươi chảy đầm đìa, điệu bộ vô cùng khổ sở.

Vẻ mặt Thương Viêm nghiêm trọng đến cực điểm, vừa cùng những người khác bảo vệ nhụy hoa, vừa quan sát động tĩnh của nhụy hoa.

Sau khi bốn vị Linh cấp Luyện Đan Sư xông vào, gợn sóng ở chỗ nhụy hoa dường như đã chậm hơn rất nhiều, theo thời gian, tốc độ ngày càng ngày càng chậm.

Một lát sau, gợn sóng không còn tiếp tục tỏa ra nữa.

- Đi thôi!

Thương Viêm chợt quát một tiếng, không dám dừng lại, một tay tóm Lực Hoàn, bay đi nhanh như chớp.

Bọn Phi Vũ và sáu vị Phủ thành chủ theo sát phía sau.

Còn lại hai nhóm kia dường như chưa kịp lấy lại tinh thần, không hiểu tại sao bọn họ lại bỏ đi như vậy. Nhưng thiếu bọn Thương Viêm, bọn họ cũng không có khả năng chống cự được, nhìn những nhóm đối thủ đang ào ào đánh tới, vội vàng bỏ chạy.

Chỗ nhụy hoa lập tức bỏ ngỏ, không một bóng người.

Đám võ giả đánh tới thấy thế mừng rỡ, đều nhẩy lên, vừa chiến đấu vừa hộ tống Luyện Đan Sư do mình đưa tới, chuẩn bị làm theo đám Dương Khai và Địch Diệu, nhảy vào trong nhụy hoa.

Nhưng điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, bởi vì những gợn sóng kia không tỏa ra nữa, bất kể bọn họ cố gắng như thế nào, không ai có thể tiến vào trong nhụy hoa nữa.

Trong lúc nhất thời, vô số người tức giận chửi ầm lên.

Bọn Thương Viêm đã về tới chân núi, cả đám thở hồng hộc cả người đầy máu, ngay cả nữ nhi như Phi Vũ, cái châm cài đầu cũng lộn xộn, vẻ mặt sợ hãi.

May mắn là mọi người chỉ cần thủ hộ ở đó khoảng ba mươi hơi thở, nếu lâu hơn chút nữa, e rằng không ai có thể sống sót.

Tất cả mọi người đều bị thương, Lực Hoàn thương thế nặng nhất, sau khi tắt đi kim quang hộ thể và thân hình khổng lồ, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.

Lý lão liền vội vàng đi tới, phát cho mỗi người một viên đan dược.

Bọn Thương Viêm cảm ơn tiếp nhận, vội vàng ăn vào luyện hóa.

Một lát sau, cảm giác đã khá hơn nhiều, thương thế của Lực Hoàn cũng ổn định hơn, không còn nguy hiểm đến tính mạng.

- Lý lão, như thế là được rồi phải không?

Thương Viêm mở mắt, quay đầu nhìn Thiên Niên Ma Hoa đang nở rộ trên không, cho đến lúc này, trên mặt hoa vẫn còn vô số cao thủ, đang cố gắng tìm cách.

- À, có lẽ vậy.

Lý lão khẽ gật đầu.

- Còn lại phải xem vận mệnh của bọn họ rồi.

- Còn có hai Luyện Đan Sư nữa đi vào, là do chúng tôi bất đắc dĩ cho vào.

Thương Viêm có vẻ không vừa ý.

- Không sao, bọn họ đi vào cũng không được gì.

Lý lão ha hả cười, hiển nhiên vô cùng tin tưởng Địch Diệu.

- Ra vậy.

Thương Viêm khẽ gật đầu, có Dương Khai ở đây, hai người ngoài đi vào e rằng không có cách nào quay lại. Tiểu tử này đến cả cao thủ Siêu Phàm cảnh tầng hai cũng đã giết hai người.

- Lần này thật sự phải đa tạ Lý lão rồi.

Phi Vũ nghĩ lại mà sợ.

- Nếu không phải được Lý lão chỉ điểm, e rằng chúng ta lúc này cũng sẽ giống như những người đó, bay loạn xạ như những con ruồi không đầu.

Ai có thể ngờ được, ngưng luyện Thiên Niên Ma Hoa dược dịch có nhiều khó khăn như vậy. Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng khi hoa nở, đưa Luyện Đan Sư đến luyện hóa là xong. Nếu không phải do vận khí tốt, Dương Khai và Địch Diệu kết bạn, tiện thể nhận được sự chi bảo của Lý lão, bọn họ chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.

- Ta chỉ sống lâu hơn các ngươi một chút thời gian thôi.

Lý lão mỉm cười ôn hòa.

- À không cần đợi ở đây nữa. Chúng ta quay về Phù Vân thành đi, bọn họ e rằng phải mất mấy ngày mới có thể ra ngoài.

Mọi người gật đầu, theo Lý lão bay về Phù Vân thành.

Dọc đường đi, Thương Viêm nhận ra Lý lão dường như cảm thấy rất hứng thú với tiểu sư điệt, hỏi không ít về chuyện của hắn. Mặc dù có người ngoài, nhưng với những câu hỏi của Lý lão, Thương Viêm vẫn thật lòng trả lời.

- Ồ, nói như vậy, hắn đến từ một nơi rất hẻo lánh ư?

Lý lão bỗng nhiên khẽ mỉm cười:

- Thì ra là thế!

- Chúng ta cũng không ngờ, một tiểu tử đến từ chỗ đó lại có thiên phú kinh người như vậy.

Thương Viêm gượng cười lắc đầu, niểu hiện của Dương Khai so với các đệ tử tinh anh của Thiên Tiêu Tông này quả thực kinh khủng.

- Cũng không thể xem thường những người xuất thân thấp hèn, nơi đó cũng sẽ có rất nhiều nhân tài, chẳng qua vì có quá nhiều trói buộc nên mới hạn chế sự phát triển của họ mà thôi. Nhưng nếu như có thể đột phá hoàn cảnh khó khăn đó thì bọn họ thường sẽ vượt trội hơn so với người bình thường.

Lý lão trầm giọng nói.

- Lý lão nói rất phải.

Thương Viêm ha hả cười.

- Trước kia ta còn không thể tin được, tuy nhiên sau khi nhìn thấy tiểu sư điệt, ta đã tin. Hơn nữa nghe tiểu sư điệt của ta nói, hắn còn có hai người sư tỷ, chẳng những không kém, thậm chí còn lợi hại hơn hắn

- Còn có hai sư tỷ?

Lý lão nhướn mày.

- Đúng vậy, tiểu sư điệt luôn luôn tìm kiếm các nàng, đáng tiếc vẫn không có manh mối. Ở trong biển người mênh mông này muốn tìm hai người, thật sự là quá khó khăn.