Vũ Luyện Điên Phong

Chương 706: Vuốt râu hùm




.

Niếp Sồ Phượng đã có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh, tuy ở Thông Huyền Đại Lục vẫn chưa phải là rất mạnh, nhưng dù sao vẫn được xếp vào hàng Siêu Phàm Cảnh.

Mà Địch Diệu và Dương Khai giống nhau, tu vi đều ở Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Thực lực của hai người khác xa nhau, Niếp Sồ Phượng vận chuyển chân nguyên, sắc mặt Địch Diệu càng trở nên ngưng trọng.

Không đợi ả ta ra tay, Địch Diệu liền đánh ra một vật gì đó, nghênh diện bay về phía Niếp Sồ Phượng.

Niếp Sồ Phượng nhanh tay bắt được, phút chốc nét mặt thay đổi.

- Kim Long Lệnh? Niếp Tòng cũng la lên.

- Chẳng trách y ngang ngược như vậy, thì ra tên tiểu tử này có Kim Long Lệnh của Phù Vân Thành chủ.

Phi Vũ lập tức ngộ ra, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài trên tay Niếp Sồ Phượng nói.

- Lai lịch của y quả nhiên không nhỏ.

Dương Khai cười một tiếng.

Có Kim Long Lệnh của Phù Vân Thành chủ chẳng khác nào là khách quý của Thành chủ.

Dương Khai dù không biết Địch Diệu và Phù Vân Thành chủ có quan hệ gì, nhưng về thủ đoạn và sự ngang tàn của vị Áo Cổ cường nhân Nhập Thánh Cảnh của Ma tộc kia, hắn cũng có nghe qua.

Sau khi nhận ra Kim Long Lệnh, khí thế và sát khí của Niếp Sồ Phượng dần hạ xuống, nhìn Địch Diệu khẽ hỏi:

- Ngươi có được Kim Long Lệnh từ đâu? Ả ta dường như không tin một người trẻ như y có quan hệ với Áo Cổ của Ma tộc.

Địch Diệu nhún vai:

- Áo Cổ tiền bối tặng ta, nếu không tin ngươi có thể tự đi hỏi.

- Ta sẽ hỏi.

Niếp Sồ Phượng có vẻ bất an, phất tay với một tên vũ giả bên cảnh dặn:

- Đi mời Phó Thành chủ Chu Lương tới đây.

- Vâng! Y trả lời, nhanh chóng rời đi.

Tình hình lập tức căng thẳng, mọi người xung quanh xì xào bàn tán, kinh ngạc không hiểu.

Niếp Sồ Phượng nhìn Địch Diệu từ trên xuống dưới, vẻ mặt rất phức tạp, đối phương đưa ra Kim Long Lệnh khiến ả có chút e dè.

- Cô cô, nhất định phải giết y.

Niếp Tòng hô lên, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận.

- Nhưng y có Kim Long Lệnh! Niếp Sồ Phượng lắc đầu, nhíu mày.

- Vậy thì sao? Nhiếp Tòng nghiến rắng quát

- Lẽ nào có Kim Long Lệnh, mối thù mất tay của con không trả nữa sao? Dù thế nào con cũng muốn y chết.

Niếp Sồ Phượng đang định khuyên giải Niếp Tòng, thấy sắc mặt thống khổ của y, trong phút chốc cũng vô cùng tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, Niếp Tòng đều do ả che chở, chưa từng chịu chút thiệt thòi nào.

Trong Phù Vân Thành này, nói tên công tử Niếp Tòng, ai cũng phải nhường y, y cũng chưa bao giờ gặp chuyện không hài lòng.

Nhưng hôm nay, một cánh tay của y lại bị chém đứt.

- Con thật sự muốn y chết? Trong mắt Niếp Sồ Phượng dần lộ vẻ nguy hiểm.

- Y phải chết mới trút được mối hận trong lòng con.

- Được, cô cô cho con thỏa mãn.

Niếp Sồ Phượng lạnh lùng, hạ quyết tâm giết, nhất định phải ra tay trước khi Chu Lương tới, nếu không Phó Thành chủ đến e rằng không kịp.

Về phần rốt cuộc y là ai, có quan hệ gì với Áo Cổ cũng không cần cân nhắc.

Chỉ cần Chu Lương có thể nói vài lời tốt với bên Áo Cổ, sự việc có thể bình thường trở lại, dù gì tên trẻ tuổi này cũng chỉ là một vị khách của Áo Cổ mà thôi.

Áo Cổ không đáng vì một người như vậy mà trở mặt với Chu Lương.

Nghĩ như vậy, Niếp Sồ Phượng không chần chừ nữa, chân nguyên bích lục một lần nữa phát ra, trong khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, giữa không trung bỗng hóa thành hình một con độc xà, đắc ý xông về phía Địch Diệu.

Địch Diệu thay đổi sắc mặt, chân nguyên nóng rực từ người tỏa ra, liệt hỏa hừng hực bao quanh y.

Bích lục độc xà nhe răng, xông vào vùng lửa bao quanh, dữ tợn hướng về phái Đich Diệu mà cắn, từng luồng khí tức tanh hôi trong miệng độc xà đó ăn dần chân nguyên chi hỏa của Địch Diệu.

Trong phút chốc, chân nguyên phòng ngự của Địch Diệu bị phá bỏ, độc xà lao tới, Đich Diệu nhanh chóng thu người lại, tránh được một đòn chí mạng.

Không đợi y đứng vững, từ trong lòng đất lại xuất hiện một rất nhiều con bích lục độc xà, tấn công y từ tất cả các phía, bao vây chặt chẽ.

Địch Diệu trấn tĩnh lại, quỷ mỵ như thường, thân pháp được thôi phát tới đỉnh điểm, giờ khắc này, tứ phía xuất hiện rất nhiều vô vàn thân ảnh của y.

Mọi người xung quanh phát ra những tiếng hô thán phục, dường như không nghĩ rằng, người trẻ tuổi này, dưới sự tấn công của Niếp Sồ Phượng lại có thể bình yên vô sự.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, từ một khu trong nhà trọ ba lầu đó, truyền đến một dao động kinh thiên động địa, chấn động lực lượng như xé tan bầu trời truyền tới, mắt thường có thể nhìn thấy từng gợn sóng.

Trước con mắt của mọi người xung quanh, những gợn sóng kia dường như chứa đựng sức mạnh vô cùng huyền bí, lan dần đến con bích lục độc xà, rất nhanh, một lần nữa bích lục chân nguyên bị thiêu đốt hoàn toàn.

Một ánh sáng lóe lên, như đao sắc bén, bắn ra khắp nơi.

Như nhật nguyệt vỡ tan, ánh sáng cao vút, bích lục chân nguyên bị phá vỡ hoàn toàn, trong phút chốc khung cảnh sáng hẳn lên.

Sau khi mọi người trở lại, trước mặt Địch Diệu xuất hiện thêm một người trẻ tuổi, chính là người lần trước cùng y giành địa hỏa đảm tại khu giao dịch.

- Dương huynh.

Địch Diệu nhìn bóng Dương Khai nói, sắc mặt có vẻ không cam tâm.

Bạo phát lực lượng xảy ra trong nháy mắt vừa rồi khiến y nhận ra chiến lực dũng mãnh của Dương Khai, y vốn tưởng rằng luyện đan sư như hắn không thể thông thạo chiến đấu, nhưng không ngờ chiến lực của đối phương giỏi hơn y rất nhiều.

Thuật luyện đan không tỷ mỷ bằng đối phương, chiến lực cũng không mạnh bằng hắn, Địch Diệu bị đả kích không nhẹ.

Dương Khai nhíu mày, vô cùng bất đắc dĩ.

Nếu có thể, hắn không hy vọng gây phiền toái cho mình, nhưng với cách hành xử của Niếp Sồ Phượng và Niếp Tòng, kể cả không ra mặt, trước sau gì họ cũng sẽ nhằm vào mình.

Có thể nói, từ khi cùng Niếp Tòng tranh đoạt địa hỏa đảm đã tạo nên mối ân oán này.

Bốn vị hộ pháp của Thiên Tiêu Tông e là cũng không thể chống lại được cường giả Nhập Thánh Cảnh của Phù Vân Thành, lúc này Dương Khai chỉ có thể đặt hy vòng vào Địch Diệu.

Tên tiểu tử này có vẻ thần bí, chắc chắn có người hậu thuẫn, không chừng có thể hóa giải vấn đề khó khăn này.

Sau khi ý thức được điều này, Dương Khai quyết định ra tay.

Phi Vũ cũng nhẹ nhàng từ cửa sổ hạ xuống, đứng trước hai người trẻ tuổi cười:

- Tên tiểu tử này, có vẻ ngươi gặp phiền toái rồi.

Địch Diệu bĩu môi:

- Ả sao giết được ta.

- Hả? Tuổi nhỏ mà khẩu khí ghê, tính tình giống y tên khốn tiểu sư điệt của ta.

Phi Vũ cười nói.

- Cô cô, hai tên này là đồng bọn của y.

Sau khi nhìn thấy Dương Khai, Niếp Tòng chỉ vào Dương Khai và Phi Vũ giận giữ quát.

Dương Khai lạnh lùng.

Nói ra thì lúc ở khu giao dịch, hắn chẳng qua đánh Niếp Tòng một quyền, nhưng không làm y bị thương, vậy mà đối phương lại ghi hận như vậy, khiến hắn không biết làm sao.

- Yên tâm, cô cô sẽ báo thù cho con.

Niếp Sồ Phượng phất tay

- Giết hết! Một tiếng ra lệnh, đám vũ giả ả ta mang đến đều bạo phát chân nguyên, nhằm vào ba người Phi Vũ.

Phi Vũ tươi cười đối mặt với mười mấy vũ giả đang ập tới, một chút lo lắng cũng không có, trên người trào ra một sức mạnh kỳ lạ, bỗng nhiên xung quang ngập tràn một màn thủy vụ dày đặc.

Thủy vụ này nhanh chóng kết thành thủy tích, dưới sự điều khiển của Phi Vũ, tạo thành một đợt tấn công vô cùng khí thế, nghênh đón mười mấy vũ giả kia.

- Siêu Phàm tam tầng cảnh? Sắc mặt Niếp Sồ Phượng biến đổi.

Phi Vũ vừa ra tay, nàng đã ý thức được sự chênh lệch rất lớn giữa mình và đối thủ, lập tức lo sợ, e là lần này không có cách nào báo thù cho Niếp Tòng.

Trong những người ả đưa đến, thực lực cao nhất cũng chỉ là Siêu Phàm nhị tầng cảnh, những kẻ khác có hai người là Siêu Phàm nhất tầng cảnh, những người còn lại đều là Thần Du Cảnh.

Nội tình như vậy, trước mặt một vị cường giả tam tầng cảnh thật sự không là gì.

Vô cùng lo lắng, trong lòng Niếp Sồ Phượng tức giận.

Bao năm qua, trong Phù Vân Thành, không có kẻ nào dám ngỗ ngược với ả, vì có sự che chở của Chu Lương, dù là cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh gặp ả cũng phải khách khí.

Nhưng bây giờ tình hình lại trái ngược hẳn.

Những người từ chỗ khác đến đáng ghét này lại dám vuốt râu hùm, thật là chán sống mà.

Chíu chíu chíu… Đợt công kích mạnh từ thủy tích không gì cản nổi, những vũ giả xông lên đều bị ngã xuống đất kêu la thê thảm, chỉ có ba vị Siêu Phàm Cảnh may mắn tránh được một kiếp.

Phi Vũ cũng không hạ sát, dù gì đây cũng là địa bàn của người khác, chỉ cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng biết khó mà thôi.

Sau khi thấy được bản lĩnh của Phi Vũ, ba vi Siêu Phàm Cảnh xấu hổ, nhìn Phi Vũ, trong mắt đầy vẻ kiêng kị.

- Còn muốn lên sao? Phi Vũ thản nhiên cười, ung dung hỏi:

- Lần sau ta sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.

- Cô cô! Niếp Tòng khẽ quát một tiếng.

Sắc mặt Niếp Tòng cũng biến đổi thất thường, đang trong lúc không biết phải làm sao, bỗng một tiếng gầm truyền đến:

- Tất cả dừng tay lại cho ta! Thanh âm vừa truyền đến, một nguồn sức mạnh bỗng từ trên cao giáng xuống, ép chặt tất cả mọi người.

Chợt, một đạo nhân ảnh nhanh chóng đến gần, rất nhanh rơi vào giữa.

Mắt Niếp Sồ Phượng sáng lên, vội vàng tìm cách mỉm cười, dường như thấy được cứu tinh, duyên dáng gọi:

- Chu Lương! Chu Lương lạnh nhạt nhìn ả, đưa mắt nhìn Địch Diệu nấp sau người Phi Vũ và Dương Khai, nhanh chóng bước về phía y, vẻ mặt âm trầm.

Phi Vũ và Dương Khai nheo mắt, hơi thở ấp úng, bất định, Niếp Sồ Phượng phấn khởi, cho rằng Chu Lương muốn giúp ả trút giận, nhẹ nhàng gõ đầu Niếp Tòng, ra hiệu cho y an tâm.

Niếp Tòng cười hiểm, trừng mắt, như muốn xem rõ những kẻ đụng đến y chết thế nào.

Chu Lương vô cùng yêu thương Niếp Sồ Phượng, yêu cầu của mỹ nhân, trước nay Chu Lương đều làm thỏa đáng, lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Niếp Tòng vô cùng tự tin, khóe miệng hiện ra mộ nụ cười hả hê và ác độc.