Oan có đầu, nợ có chủ. Kẻ lừa hắn đã chết rồi, Dương Khai vốn không có ý định gây rắc rối cho hai cô nương này, huống chi, hắn cũng không cần phải dò hỏi tin tức gì từ ai.
Nghe Dương Khai nói vậy, Cơ Mộng liền mừng rỡ, thốt lên kinh ngạc: - Thật không?
Dương Khai gật đầu: - Nhưng ta có một điều kiện!
- Điều kiện gì? Cơ Mộng liền hỏi, giờ mạng sống là quan trọng nhất, nàng đã quyết định, bất luận tên này đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu, chỉ cần không làm hại đến Chúc Ánh Nguyệt, nàng đều đồng ý.
- Ơn cứu mạng có nên lấy thân báo đáp không? Dương Khai vuốt cằm, hỏi giọng gian ác.
Sắc mặt Cơ Mộng lập tức sa sầm. Tuy nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ tên này thật sự lại đưa ra yêu cầu vô sỉ này!
Trong lòng phẫn nộ, nhưng ngoài mặt không biểu lộ chút nào, nàng gắng gượng chống đỡ mũi băng của Băng Tinh lang, gào lên: - Ta thì không sao, nhưng... ngươi không được quấy rối Ánh Nguyệt!
- Ồ? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, hắn chỉ nói đùa thôi, chứ thật sự không có ý muốn làm gì hai cô nương này. Từ cuộc đối thoại trong lần thứ hai gặp mặt, có thể thấy hai cô nương này không phải hạng gian ác, cứu họ thì cũng chẳng sao.
- Ngươi còn không mau ra tay đi, nhanh lên kẻo bọn ta chết thì ngươi chẳng được lợi gì đâu đấy! Cơ Mộng không nhẫn nhịn nổi nữa, lúc nàng đôi co với hắn, lòng kiên nhẫn của Băng Tinh lang hình như đã hao hụt rồi, nó tấn công hung mãnh hơn, với khả năng của Chúc Ánh Nguyệt thì căn bản không thể trụ nổi, Dương Khai mà tiếp tục đứng nhìn, thì họ sẽ chết chắc.
- Đến đây. Dương Khai lắc đầu, chậm rãi bay xuống từ không trung.
Con yêu thú khổng lồ đang nhào đến từ đằng xa, răng nanh lóa sáng, mùi tanh tưởi xộc tới, Chúc Ánh Nguyệt sợ hãi hét lên chói tai, nước mắt trào dâng.
Chính vào lúc không biết nên làm thế nào, thì bỗng người nàng nhẹ bẫng, ngay sau đó, nàng phát hiện mình đang được vác trên vai ai đó, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng bay lùi về sau, nàng hốt hoảng nhắm nghiền hai mắt lại.
Cơ Mộng cũng tương tự, nàng chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Dương Khai xách lên rồi.
Nhanh như ánh chớp, con Băng Tinh lang đáng ghét đuổi ráo riết phía sau, khoảng cách cũng dần một xa. Cơ Mộng ngoảnh lại nhìn, không ngừng thúc giục: - Nhanh lên, nó sắp đuổi kịp rồi.
Dương Khai hừ lạnh: - Ngươi nói thì dễ lắm, thế này đã là tốc độ nhanh nhất của ta rồi.
Cơ Mộng không nói nữa, trông về con Băng Tinh lang mỗi lúc một xa, bất giác thở phào.
Sau một lúc rất lâu, Băng Tinh lang cuối cùng cũng ngừng truy đuổi mà dừng lại một chỗ, ưỡn cổ lên trời tru một hồi dài, tiếng tru chứa đầy sự bất cam và phẫn nộ.
Ở một góc mờ mịt nơi Tuyết Sơn, Dương Khai đứng một chỗ, thảnh thơi nhìn hai cô gái xiêm y xộc xệch đang bận rộn.
Hình như họ rất có kinh nghiệm sống ở vùng tuyết, lớp tuyết dày nhanh chóng được họ đào nên một hang động, bên trong rộng rãi, bên ngoài rắc chắc.
Chỉ chốc lát sau, một hang tuyết đã hình thành.
Cơ Mộng quay lại nhìn Dương Khai một cái cảnh giác, giọng hơi yếu ớt: - Bọn ta cần thay quần áo, tiện thể xoa thuốc trị thương, ngươi đứng ngoài này, không được vào, cũng không được nhìn trộm, bằng không thì ta móc mắt ngươi ra!
- Này, hiện giờ ngươi coi như đã là người của ta rồi, xem một chút thì có làm sao? Dương Khai bỡn cợt.
- Ngươi... Cơ Mộng tức tối, nghiến răng ken két, hậm hực nói: - Ta thì không sao, nhưng Ánh Nguyệt thì không được!
Nói xong, hai người họ liền lần lượt chui vào trong hang tuyết, một lúc sau liền có tiếng sột soạt bên trong, hiển nhiên là họ đang cởi bỏ y phục dính đầy máu.
Dương Khai ngạc nhiên ra mặt, hắn chợt cảm thấy, hình như đối phương không có ý định nuốt lời.
Cứ thế mà dùng thân báo đáp thật ư?
Dương Khai xám xịt mặt, nếu bị nàng ràng buộc thì rắc rối to rồi.
Mình đúng là đê tiện, sao lại đưa ra yêu cầu tự mua dây buộc mình như thế?
Đợi gần nửa canh giờ, bên trong vọng lại tiếng của Cơ Mộng: - Ngươi vào được rồi.
Dương Khai mỉm cười, bước đến trước hang tuyết, cúi đầu chui vào trong.
Bên trong quả thật rất rộng rãi, hơn nữa cũng không ẩm ướt lạnh lẽo, mà còn ngược lại với bên ngoài, hang tuyết này mang lại một cảm giác khá ấm áp.
Hai cô nương này đã xử lý xong, thay một bộ y phục sạch sẽ khác, Dương Khai nhìn mà mắt sáng rỡ.
Vào lần đầu gặp nhau, Tề Triều chắn trước mặt họ, Dương Khai cũng không chú ý họ trông ra sao. Lần thứ hai gặp mặt, họ trông thê thảm chật vật, cả người dưới đầy máu đen, cũng không nhìn rõ dung mạo.
Giờ nhìn lại, người lớn hơn thì thân hình ngạo nghễ, dung mạo diễm lệ, người nhỏ thì nhỏ nhắn khác lạ, có phần khả ái.
Có điều lúc này, đại mỹ nữ đó đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Tiểu mỹ nữ thì rúc vào một bên, nhút nhát nhìn hắn, tỏ ra rất nhu nhược.
- Chào hai người. Dương Khai lên tiếng chào, khoanh chân ngồi xuống đối diện hai nàng.
- Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, thì ra trước mặt Băng Tinh lang, cũng chỉ biết vắt chân lên chạy thôi. Cơ Mộng mỉa mai quái gở.
Trước đó, thấy Dương Khai điềm tĩnh thản nhiên, trước mặt con yêu thú bậc bảy, không những không mảy may sợ sệt, ngược lại còn dây dưa huyên thuyên với nàng, Cơ Mộng tưởng gã này bản lĩnh phải ghê gớm lắm, nhưng đến phút cuối, nàng vô cùng thất vọng.
Gã nam nhân này, bất quá chỉ nhanh hơn một chút thôi, đến dũng khí để đánh chính diện với Băng Tinh lang còn chẳng có.
- Chạy hay không cũng phải cứu hai người đã. Dương Khai không để bụng.
Trước mặt người ngoài không thân thuộc, hắn không thích để lộ sức mạnh của mình.
Yêu thú bậc bảy tương đương với Siêu Phàm Cảnh, nếu hắn thật sự giết chết nó trước mặt hai cô nương này, rất có khả năng sẽ bại lộ sức chiến đấu của hắn.
Trước khi chưa xác định được thân phận và tính tình họ ra sao, Dương Khai sẽ không mạo hiểm.
- Nói sao thì cũng xin cảm ơn ngươi đã cứu bọn ta. Cơ Mộng chợt lên tiếng, thần sắc thành khẩn, vừa nói, vừa kéo Chúc Ánh Nguyệt.
Chúc Ánh Nguyệt vẫn chưa bình tĩnh lại được, nên phản ứng hơi thái quá một chút, đợi đến khi nhận ra ý của Cơ Mộng, nàng liền đỏ cả mặt, trầm giọng nói: - Cảm ơn ngươi.
- Chuyện nhỏ mà, đừng khách khí. Dương Khai bất giác thấy vui hơn hẳn.
- Ngoài ra, về chuyện mấy hôm trước, bọn ta cần phải xin lỗi ngươi. Cơ Mộng cắn môi, thần sắc khổ sở: - Lúc Tề Triều lừa ngươi, bọn ta cũng muốn nhắc nhỏ, nhưng lại không biết ngươi có lai lịch gì và ý đồ đến Tuyết Sơn ra sao, càng không biết công lực của ngươi, nên...
- Không sao, viễn hành bên ngoài thì không thể không đề phòng. Dương Khai cười hà hà. - Hắn cũng chết rồi, chuyện này đến đây coi như xong.
Cơ Mộng khẽ gật đầu, bỗng nhận ra tên này cũng khá dễ tính, căn bản không giống vẻ máu lạnh vô tình trước đó của hắn.
- Bọn ta là đệ tử Lôi Quang thần giáo. Ta là Cơ Mộng, muội ấy là Chúc Ánh Nguyệt. Còn ngươi? Cơ Mộng tự giới thiệu, rồi hỏi Dương Khai.
Dương Khai nói tên mình ra.
- Ngươi là người của thế lực nào? Cơ Mộng tò mò hỏi.
- Ta chẳng môn chẳng phái gì hét, đơn thương độc mã thôi.
- Không phải chứ? Cơ Mộng tỏ ra hơi ngạc nhiên. - Xem bản lĩnh của ngươi, hình như đâu giống kiểu không có thế lực nào bồi dưỡng, tuy ngươi không phải là thiên hạ vô địch, nhưng cũng rất lợi hại rồi.
Có thể cứu sống hai người họ trước vòng tấn công điên cuồng của Băng Tinh lang, Cơ Mộng cảm thấy Tề Triều không làm được. Tu luyện một mình, không ai chỉ dạy, sao lại lợi hại thế?
- Sao ngươi lại lạc đường trong Tuyết Sơn, ngươi muốn đi đâu? Cơ Mộng tiếp tục hỏi, coi bộ muốn hiểu hơn về con người Dương Khai.
- Không cẩn thận sa chân vào đây, tìm không được lối ra, đi đâu thì... vẫn chưa quyết định, ở đâu có người thì đi tới đó thôi. Dương Khai đáp.
- Ờ.
Cơ Mộng gật đầu, giải thích: - Ngọn núi Vạn Lý Tuyết Sơn này tuy không phải là địa bàn của thế lực nào cả, nhưng vì xung quanh chỉ có hai ba thế lực, Lôi Quang thần giáo của ta là một trong số đó. Về cơ bản thì vị trí hiện tại của chúng ta thuộc địa bàn của thần giáo. Không ít đệ tử đến đây để tìm kiếm cơ duyên, hy vọng tìm được những dược liệu hiếm có và vật quý giá. Nếu ngươi không có nơi nào để đi, thì có thể đi cùng bọn ta.
Dương Khai liếc nhìn hai người họ, hắn biết nàng đưa ra lời mờ này không phải bởi có thiện cảm với hắn, cũng không phải để thực hiện giao ước trước đó, mà là vì họ đang bị thương không nhẹ, nên cần một người bảo vệ.
- Được! Dương Khai gật đầu.
- Đa tạ! Thần sắc Cơ Mộng liền thư thái hẳn, nàng nở nụ cười rạng rỡ.
Mấy ngày sau, ba người đồng hành trên cùng một con đường.
Tuyết Sơn liên miên, đường xa vạn dặm, hai cô nương này bị thương, nên tốc độ không thể nhanh được, hơn nữa lúc đi, thi thoảng họ còn tìm dược liệu vùi dưới lớp tuyết dày, bởi thế mà lãng phí khá nhiều thời gian.
Dương Khai cũng không gấp gáp, có người dẫn đường cho thì vẫn nhanh hơn là nhắm mắt đi bừa.
Cứ thế ba bốn ngày sau, họ đã đi xa khỏi vùng nguy hiểm của Tuyết Sơn.
Đang đi, Dương Khai bỗng dừng bước, trông về phía xa, một lát sau, hắn nói với Cơ Mộng: - Phía đó hình như có người của Lôi Quang thần giáo đang đến.
- Thật không? Cơ Mộng mừng rỡ hết sức, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.
- Ừm, y phục giống hệt bộ mà hai người mặc lần trước, đều có màu hoàng kim.
- Vậy đúng là người của thần giáo ta rồi. Cơ Mộng nắm chặt tay Chúc Ánh Nguyệt, tinh thần đang căng thẳng liền nhẹ nhõm hẳn. Chúc Ánh Nguyệt cũng cười tươi như hoa.
Dương Khai nhíu mày, nói:
- Bị họ phát hiện người ngoài như ta ở Tuyết Sơn này, liệu có phiền toái không?
Cơ Mộng ngẩn mặt ra, đáp: - Không sao đâu, nếu ngươi đi cùng bọn ta thì sẽ không có vấn đề gì.
- Thôi khỏi vậy, hẹn ngày tái ngộ. Dứt lời, Dương Khai không thèm ngoảnh mặt lại, liền lao vút về một phía.
Cơ Mộng chưa kịp cản trở, chốc lát đã chẳng thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.
- A... Chúc Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Dương Khai biến mất, giọng hơi lạc lõng: - Sao hắn cứ thế mà đi vậy?
Cơ Mộng đứng nguyên một chỗ, thần sắc phức tạp, ngẫm một lúc, nàng chợt nghiến răng nói: - Tên khốn đó, hóa ra hắn vẫn luôn lừa ta, hại ta lo lắng mãi!
- Hắn lừa tỷ chuyện gì kia?
- Hắn nói muốn ta lấy thân báo đáp, ta tưởng thật... Cơ Mộng đỏ bừng mặt, giờ xem ra, câu nói đó chỉ là nói đùa thôi.
Nếu Dương Khai thực sự muốn thế, thì sao hắn có thể bỏ đi như vậy?
- Người này cũng được đấy chứ. Chúc Ánh Nguyệt cười hì hì. - Cơ tỷ tỷ động lòng rồi à? Bây giờ đuổi theo thì vẫn còn kịp đó.
- Nói vớ vẩn. Cơ Mộng bĩu môi.
Có điều, con người hắn quả thật rất được, đi cùng mấy ngày qua, Cơ Mộng nhận ra hắn không hề đáng ghét như hắn từng thể hiện.