Ba người vừa đi, vừa thả thần thức dò la giữa gió tuyết. Một chốc sau, nữ tử ăn mặc phong phanh nọ chợt mừng rỡ chỉ về một phía:
- Bên đó hẳn là có linh dược!
Nói xong, nàng vội vàng dẫn hai người kia chạy về phía đó.
Cách đấy mấy mươi trượng, ba người ra sức đào xới lớp tuyết dày mấy thước. Dưới lớp tuyết đó, có một gốc cây sáng long lanh. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cọng lá chiết xạ nên ánh sáng mê ly, đẹp tựa pha lê.
Trên phần ngọn của nó, còn có vài quả màu trắng như tuyết, nhỏ bằng móng tay, hương thơm thoang thoảng tản ra từ những quả này.
- Cơ tỷ tỷ thật là lợi hại, Bạch Ngọc quả ẩn giấu sâu đến vậy mà tỷ cũng tìm ra được.
Nữ tử nhỏ hơn phấn khởi, vỗ tay tán dương.
Cơ Mộng cười hì hì, nhìn Chúc Ánh Nguyệt trìu mến, giọng an ủi:
- Để ý quan sát hơn thì muội cũng sẽ phát hiện được thôi.
Chúc Ánh Nguyệt bĩu môi:
- Muội đã cố lắm rồi, nhưng lần nào cũng chẳng bì được với tỷ, đến cả Tề sư huynh cũng không vượt qua tỷ.
Tề Triều nghe thế liền tỏ ra không vui:
- Ta yếu lắm à?
Chúc Ánh Nguyệt hừ bảo:
- Yếu hơn Cơ tỷ tỷ nhiều lắm.
Cơ Mộng vỗ vỗ lên đầu nàng:
- Khi về ta sẽ chia cho muội một ít, đừng nản lòng.
Chúc Ánh Nguyệt liền gật đầu hồn nhiên.
Tề Triều bước lên trước:
- Hái thôi, chú ý nhớ đừng làm hư rễ, đợi cả mười mấy năm nó mới kết quả tiếp đấy.
Cơ Mộng gật đầu, vươn tay ra cẩn thận hái mấy quả đó xuống, cho vào trong túi Càn Khôn của mình.
Với những loại linh thảo, linh dược có thể tái sinh này, thông thường lúc hái, võ giả không bao giờ làm hại đến gốc rễ, vơ vét bằng hết không phải việc sáng suốt, mà còn làm giảm sản lượng linh thảo, linh dược trong thiên hạ.
Có thu hoạch, ba người đều vui vẻ ra mặt. Thình lình, Tề Triều và Cơ Mộng chợt nhíu mày, nhìn về một phía đầy cảnh giác.
Họ cảm giác có người đang đến gần đây.
Lát sau, giữa gió tuyết, một bóng người mờ ảo xuất hiện, rất nhanh, hắn chỉ còn cách ba người này mười mấy trượng.
Dương Khai nhìn thấy cả thần thái của ba người họ, nhưng chẳng để tâm, ở nơi heo hút này tự dưng gặp người lạ, ai mà chả cảnh giác.
Trước khi đến đây, hắn cũng đã nhận định rõ tu vi của họ không đủ để uy hiếp hắn, nên mới thoải mái xuất hiện như vậy.
Nếu đôi phương có cao thủ trên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh thì Dương Khai đã tránh xa rồi.
Ba người này tuổi không lớn lắm, hẳn là không khó để bắt chuyện.
Dương Khai khẽ gật đầu, mỉm cười thân thiện.
- Ngươi là ai?
Tề Triều bước đến một bước, chắn trước Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt, lạnh lùng quát.
- Sao lại xuất hiện ở Tuyết Sơn này?
- Lữ khách qua đường, không cẩn thận bị mất phương hướng thôi.
Dương Khai tỏ ra hòa nhã.
- Qua đường?
Tề Triều nhíu mày, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, vẻ mặt hồ nghi rõ ràng.
- Không phải chỉ đơn giản là qua đường thôi chứ. Ngươi vào ngọn núi này, có phải có mục đích nào khác không?
Thần sắc đối phương có phần bất thiện, khiến Dương Khai chẳng hiểu mình đã đắc tội với y chỗ nào, đành giải thích:
- Tại hạ là người qua đường thật, phát giác ra khí tức của các vị, nên mới đến xem thử, chứ không có ý gì khác. Tại hạ chỉ muốn hỏi làm sao để ra khỏi đấy, tại hạ đã đi lòng vòng ở ngọn núi này mấy ngày rồi.
Đang nói, Dương Khai bỗng phát hiện gốc cây Bạch Ngọc quả phía sau lưng họ, hình ảnh trong suốt lấp lánh đó khiến Dương Khai phải liếc nhìn.
Tề Triều để ý thấy, liền thầm cảnh giác, nhìn xoáy vào Dương Khai. Hắn vẫn thản nhiên, không hề mảy may khó chịu.
Hắn cũng đâu nói dối. Tuy hắn được đưa đến đây từ Tiểu Huyền Giới, nhưng mục đích hiện tại của hắn, quả thật chỉ là tìm phương hướng chính xác, rơi khỏi vùng Tuyết Sơn vô biên này trước rồi nói.
Mãi một lúc lâu sau, Tề Triều mới dẹp bỏ địch ý, chậm rãi gật đầu:
- Ta tạm tin ngươi, có điều Tuyết Sơn này không phải là nơi mà người ngoài có thể tùy tiện đặt chân đến. Nếu ngươi muốn đi, thì theo đó là được.
Vừa nói, y vừa chỉ về một phía.
Dương Khai quay đầu nhìn, chắp tay:
- Đa tạ, hẹn ngày tái ngộ.
Dứt lời, hắn thi triển thân pháp phóng về phía đó.
- Khoan đã!
Tề Triều lại lạnh lùng gọi.
- Gì vậy?
Dương Khai dừng bước, chau mày hỏi.
- Ngươi không hái linh thảo diệu dược gì ở trong Tuyết Sơn chứ? Nơi này là địa bàn của thần giáo ta, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc quyền sở hữu của thần giáo, người ngoài không được lấy đi một cọng cây ngọn cỏ!
Dương Khai chợt lộ rõ vẻ cợt nhả ra mặt, trong lòng hơi mất kiên nhẫn. Đừng nói là hắn hái thứ gì, cho dù có hái được thật, đối phương dùng giọng điệu mệnh lệnh này nói với hắn, hắn cũng không đời nào giao ra. Vùng Tuyết Sơn vô tận này rộng bao nhiêu còn chẳng biết, một thế lực không thể nào bá chiếm hoàn toàn được.
Liếc nhìn hai nữ tử sau lưng y, Dương Khai cũng chẳng muốn dấy động can qua, điềm đạm nói:
- Không có.
Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác có một luồng thần thức bạo gan lướt trên người hắn.
Tên này to gan đến vậy?
Dương Khai phì cười, y còn chẳng sợ hắn phản kích mà đả thường hắn hay sao!
Ngẫm một lúc, Dương Khai không làm thêm động tác dư thừa nào, mặc cho y khám xét.
Một lát sau, Tề Triều gật đầu hài lòng:
- Ngươi đi được rồi.
Dương Khai không nói gì, xoay người cuốn mình vào trong gió tuyết.
Chờ hắn đi khỏi, Chúc Ánh Nguyệt mới khẽ giọng hỏi:
- Tề sư huynh, phía đó...
- Suỵt!
Tề Triều ra hiệu, chậm rãi lắc đầu, quan sát tứ phía, dẫn hai cô nương đi về một phía khác.
Chúc Ánh Nguyệt ngờ vực ra mặt, nàng đi sau lưng hai người kia, thi thoảng ngoảnh lại nhìn về phía Dương Khai biến mất, mắt ánh lên thần sắc không đành lòng và lo âu.
Đi được khoảng một canh giờ nữa, Chúc Ánh Nguyệt cuối cùng đã lên tiếng:
- Tề sư huynh, tại sao huynh lại chỉ sai hướng cho hắn?
Cơ Mộng mỉm cười:
- Muội cũng muốn biết, Tề Triều huynh làm thế là sao?
- Tên đó rất khả nghi, các muội không thấy vậy sao?
Tề Triều nhìn họ, nói chắc nịch:
- Lời hắn nói không đáng tin.
Cơ Mộng á khẩu, chậm rãi lắc đầu:
- Dù hắn hơi khả nghi, nhưng hại người thì cũng không thể làm vậy, huynh làm vậy là dồn hắn vào đường chết! Phía đó là phạm vi của yêu thú, hắn một thân một mình xông vào, sao có thể sống nổi?
- Chuyện sống chết của hắn không liên quan đến chúng ta.
Tề Triều hừ một cái lạnh ngắt.
- Khi viễn hành bên ngoài, không thể không biết đề phòng. Hình như công lực của hắn còn cao hơn cả chúng ta, ta cũng chỉ nghĩ cho sự an toàn của chúng ta thôi.
- Sao huynh biết? Muội đâu có nhận ra gì.
Chúc Ánh Nguyệt hỏi ngây ngô.
- Vì hắn phát hiện ra chúng ta trước.
Tề Triều nghiêm nghị giải thích.
- Hắn không phải là đệ tử thần giáo, đến Tuyết Sơn này một là để hái dược liệu, hai là có ý đồ khác. Hai muội không thấy hắn có vẻ mặt ra sao khi nhìn thấy cây Bạch Ngọc quả sao? Nếu ta không đuổi hắn đi, không khéo hắn sẽ giết người cướp của. Ta chết thì cũng chẳng sao, nếu hai muội mà rơi vào tay loại người này, hừ hừ...
Chúc Ánh Nguyệt tái nhợt mặt, người khẽ run rẩy, nhở lại tướng mạo Dương Khai, nàng mơ hồ cảm thấy con người này quả nhiên có đôi phần đê tiện.
Cơ Mộng nhíu chặt mày, bĩu môi nói:
- Huynh làm gì mà nghĩ xấu cho người khác vậy, nhỡ hắn chỉ là lữ khách qua đường bị mất phương hướng đúng như hắn nói thì sao? Bị lạc đường ở Tuyết Sơn này thì có gì lạ đâu.
- Vậy thì giờ muội cứ đi tìm hắn, bảo với hắn hướng đó là đường chết đi.
Tề Triều hục hặc.
Cơ Mộng tức tối:
- Muội đi đâu tìm hắn cơ chứ?
- Vừa rồi lúc ta lừa hắn, chẳng phải muội cũng không hé răng nửa lời sao? Bây giờ lại cằn nhằn với ta, hắn chỉ là một tên người ngoài chứ mấy.
Tề Triều cũng bực mình.
- Muội e ngại huynh là đồng môn, nên không muốn làm huynh mất mặt trước người ngoài!
- Hai người đừng cãi nhau nữa.
Chúc Ánh Nguyệt thấy họ mỗi lúc một cãi nhau dữ dội, vội vàng khuyên can.
- Được được được, chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa, đúng là người tốt thì dễ bị ghét.
Tề Triều đáp vẻ chán nản, vừa nói vừa bước lên phía trước.
Cơ Mộng thở dài bó tay, ngoái đầu lại nhìn, thần sắc do dự, mãi một lúc sau mới lắc đầu, chạy theo Tề Triều.
- Cơ tỷ tỷ, liệu hắn có chết không?
Chúc Ánh Nguyệt khẽ hỏi.
- Có thể lắm.
- Tề sư huynh làm sai rồi phải không?
- Không, huynh ấy có cái lý của riêng mình.
Cơ Mộng mỉm cười, song, người đó đã thả thần thức ra thông báo cho ba người họ trước khi xuất hiện, hiển nhiên là không có bất cứ ác ý nào.
Nếu hắn thật sự có ác ý, thì hắn hoàn toàn có thể ẩn thân đánh lén.
Cơ Mộng không hiểu lắm, tại sao Tề Triều lại chỉ sai hướng cho hắn, thành thử giờ nàng rất áy náy với tên lạ mặt này.
...
Dương Khai mặt tối sầm, nhìn xác con yêu thú bậc bảy dưới chân mình, khẽ thở dốc.
Máu đổ đầm đìa, trận chiến vừa rồi không dễ dàng gì mấy.
Yêu thú bậc bảy, tương đương với tu vi Siêu Phàm Cảnh của con người, may thay, còn yêu thú bậc bảy này không khó đối phó cho lắm.
Hắn theo hướng gã nam tử áo vàng đó chỉ, đi chưa được ba bốn ngày đã gặp phải bảy, tám con yêu thú.
Lũ yêu thú này đều chết dưới tay hắn, đổi lại là Thần Du Cảnh đỉnh phong khác mà chiến đấu với yêu thú hệ băng giữa môi trường khắc nghiệt này, e là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa, dần dà, Dương Khai phát hiện gió tuyết xung quanh mỗi lúc một dữ dội hơn, hình như hắn lại trở về đường cũ rồi.
Phát hiện này khiến sắc mặt hắn trông rất tệ hại.
Đến giờ, hắn mới nhận ra, mình đã bị tên đó lừa rồi.
Hai bên tình cờ gặp nhau, Dương Khai chỉ hỏi đường, cũng không tỏ thái độ ác ý nào, sau khi nhận được câu trả lời, hắn không hề mảy may ngờ vực, nào ngờ tên đó lại độc ác đến vậy.
Rút nội đan của con yêu thú dưới chân ra, bẻ lấy hai sừng thú, Dương Khai quay lại, cả người lạnh ngắt, men về đường cũ.
Dọc đường vượt qua ngọn Tuyết Sơn cao trùng trùng, hành tẩu giữa không gian trắng xóa vô hạn, Dương Khai mang một tâm trạng rất khó chịu.
Ba ngày sau, hắn đột nhiên dừng lại.
Dỏng tai lên lắng nghe, thả thần thức ra dò la một lúc, thần sắc hắn lập tức cổ quái thấy lạ.
Cách mười mấy dặm về phía trước, có hai nguồn sinh khí quen thuộc, chính là hai trong ba người hắn đã gặp trước đó. Có điều lúc này, tinh thần họ hơi bất ổn, hình như đang bị thứ gì đấy truy đuổi, hốt hoảng chạy về phía hắn.
Dương Khai còn phát giác ra một luồng sóng sinh mệnh dũng mãnh theo sát sau lưng họ, đó là khí tức của yêu thú bậc bảy.
Thế giới này thật nhỏ!
Miệng Dương Khai ngoác thành một nụ cười quái dị, hắn đứng yên một chỗ, lặng lẽ chờ đợi.